Dạ Thiên Kỳ không nói gì, chỉ cười một cách đau khổ. Mình đối tốt với Nhụy Tử như thế, cuối cùng cô ấy cũng không chọn mình!

Trái tim đáng thương của mình, trời xanh có thấu?

“ Cho nên em và anh ta cãi nhau một trận, em tự bỏ đi, cho anh ra ở nhà mà dỗ con! Để anh ta hiểu nỗi khổ của em. Cả đời người không thể lúc nào cũng chỉ vây quanh con cái chứ? Lẽ nào đây chính là cuộc sống của người phụ nữ sao? sau khi kết hôn chỉ quanh quẩn bên con? Chị đây không thể hầu hạ anh ta nữa, anh ta đi mà tìm người phụ nữ nào chỉ thích ở nhà ấy. Hừ hừ.” Nhụy Tử tiếp tục nói, trên mặt vẫn chưa nguôi giận.

“ Thế em định đi đâu?” Dạ Thiên Kỳ cảm thấy hơi buồn cười, nha đầu này, đã sinh ba con rồi, nhưng bản thân vẫn giống một đứa trẻ, động một tí là bỏ nhà đi.

“ Em.....định đi nhà bạn học, đến nhà Châu Đình hoặc là.....nhà Triệu Linh, nếu không đi dạo giết thời gian. Tóm lại, không về nhà. Cho anh ta sợ, kiểu đàn ông đó, phải xử lý, không xử lý không được! Hổ không ra oai, nghĩ em là hellokitty à!” Nhụy Tử nói thế, thực ra cô cũng chưa nghĩ kỹ sẽ đi đâu.

Mặc dù cho thể đi nhà Châu Đình hoặc nhà Triệu Linh, nhưng người ta cũng có cuộc sống gia đình riêng, mình sao có thể đến đó làm phiền được chứ?

Mặc dù là bạn thân, nhưng đến làm phiền cuộc sống của người ta, Nhụy Tử cũng thấy ngại.

Hay là đi khách sạn thuê một phòng, Nhụy Tử đút tay vào túi xách, nhưng miệng méo xệch đi, a ya ya, chứng minh thư không mang đi rồi.

Như thế không phải không thuê được phòng sao?

Lẽ nào mình phải ngủ ngoài đường? Sau đó đợi cảnh sát nghĩ mình là người không nơi nương tựa sẽ thu nhận?

Nhụy Tử lập tức cảm thấy trong miệng mình hơi đắng.

Lẽ nào, mình đi về nhà, xin Lạc Mộ Thâm tha thứ?

Không được, tuyệt đối không được!

“ Em muốn giống người lang thang vạ vật trên đường sao? Như thế rất nguy hiểm? Không được, anh không đồng ý, đến nhà anh.” Dạ Thiên Kỳ bình thản nói. “ Nhà anh rất rộng, em có thể ở đó.”

“ Như thế....không tiện lắm?” Nhụy Tử dè dặt nhìn nét mặt Lam Ninh, “ Em đến không làm phiền thế giới riêng của hai người chứ?”

Dạ Thiên Kỳ chút nữa nữa muốn đâm chết nha đầu này ngay, anh không kìm lòng được hừ lên một tiếng.

“ Không, không phiền gì đâu, chị Nhụy, rất vui khi chị đến.” Lam Ninh vội nói.

“ Vậy thì em sẽ đến, dù sao cũng không có chỗ nào để đi, ha ha, anh Thiên Kỳ, em với anh đúng là có duyên, mỗi lần em cãi nhau với Lạc Mộ Thâm là lại được anh nhặt về nhà.” Nhụy Tử vẫn vô tư thoải mái nói.

Mặc dù rất lo con của mình sẽ khóc, nhưng cô quyết định dạy cho Lạc Mộ Thâm một bài học.

“ Tiểu Dạ, lâu lắm rồi không được ăn mỳ anh làm, em rất muốn ăn.” Nhụy Tử nói hết sức tự nhiên.

“ Được, anh làm cho em ăn.” Dạ Thiên Kỳ lập tức hưng phấn trở lại, anh không nói bất cứ câu gì với Lam Ninh, quay đầu xe về hướng biệt thự của mình, gần như hoàn toàn quên mất đã hẹn Lam Ninh đi ăn lẩu.

Lam Ninh không nói gì, dù sao cô cũng là cô gái biết điều, Nhụy Tử và chồng cãi nhau, hơn nữa Nhụy Tử vẫn là người con gái mà Dạ Thiên Kỳ đã từng thích như thế.

Do đó, cô không thể cố chấp bắt Dạ Thiên Kỳ đưa mình đi ăn lẩu được.

Mà dù cho cô có cố chấp thì cũng không có tác dụng. Cô biết Nhụy Tử trong lòng Dạ Thiên Kỳ có vị trí như thế nào.

“ Tiểu Dạ, vẫn chỉ có anh tốt với em, kiếp trước anh nhất định là anh trai của em.” Nhụy Tử ngọt ngào nói.

Do cô đã nhận định Lam Ninh bây giờ là vợ sắp cưới của Dạ Thiên Kỳ, lại quen biết qua lại với Lam Ninh rồi, cho nên cô ấy kể tất cả, làm tất cả đều rất tự nhiên, cô nghĩ rằng Dạ Thiên Kỳ đã quên mình từ lâu rồi, đã có người khác trong tim rồi. Đã hoàn toàn có thể đối xử với cô ấy một cách thoải mái.

Cho nên Nhụy Tử cũng dùng trái tim hoàn toàn bình thường mà đối với anh ấy.

Nhụy Tử mặc dù đã là mẹ của ba đứa trẻ, nhưng không thể không nói, cô ấy thật sự là một người phụ nữ rất đơn thuần.

Cô ấy sẽ không nghĩ một cách sâu xa.

Nhưng trong lòng Dạ Thiên Kỳ nói: “ Nhụy Tử, có lẽ, kiếp trước, anh là người người dự bị bảo vệ cho em, cho nên kiếp này mới nỗ lực bảo vệ em như thế.

“ Tiểu Dạ, anh còn biết nấu mỳ sao?” Lam Ninh tò mò hỏi.

Dạ Thiên Kỳ trầm lặng, không nói gì.

“ Đương nhiên rồi, Lam Ninh, Tiểu Dạ chưa nấu cho em ăn bao giờ sao? Anh ấy nấu mỳ trứng gà, cực kỳ ngon, thiên hạ đệ nhất đấy, chị rất thích ăn. Lần trước sau khi được ăn một lần, quả thật mùi vị đúng là khó quên! Rất ngon, chị nghĩ anh Thiên Kỳ nếu như mở quán mỳ, có lẽ sẽ thành cơn sốt, con người này thực ra rất lợi hại, hồi đó cứ nhất định bắt chị nấu mỳ cho anh ấy ăn, thực ra anh ấy nấu còn ngon hơn.” Nhụy Tử thoải mái nói.

“ Thật sao?” Lam Ninh nhẹ nhàng nói, trong lòng cảm thấy lạc lõng.

“ Đương nhiên rồi, em xem bề ngoài anh ấy tỏ ra là một chàng công tử bột, nhưng thực ra anh ấy rất lợi hại, nấu nướng thành thạo, đặc biệt là món mỳ trứng gà, chị ăn xong mà cứ nhớ mãi, ẩm thực gì cũng không vượt qua được, chồng chị thì không làm được, nấu cơm một lần mà có thể đốt cả bếp, mấy năm này, nhà chị không biết bao lần phải gọi cứu hỏa rồi? Lại có một lần, giấy chứng nhận kết hôn của bọn chị cũng bị đốt rồi, bây giờ chị và Lạc Mộ Thâm trở thành sống chung phi pháp, em xem có thảm hại không cơ chứ? Anh Thiên Kỳ thực ra rất xứng là một người chồng tốt,” Nhụy Tử cười nói, “ Lam Ninh, sau này em có khẩu phúc rồi.”

“ Thế ạ? Thế thì em thật hạnh phúc, là vợ của anh Tiểu Dạ thật sự rất hạnh phúc.”

Lam Ninh cười rạng rỡ, mặc dù trên mặt đang cười, nhưng trong lòng có chút buồn phiền.

Chị Nhụy, Tiểu Dạ rất tốt, nhưng lòng tốt của anh ấy chỉ dành cho người con gái mình thích mà thôi.

Xem ra, mình thật sự không phải người con gái anh ấy thích, người mà anh ấy để ý.

Ở cùng Dạ Thiên Kỳ, chưa bao giờ mình nấu cơm cho Dạ Thiên Kỳ ăn, Dạ Thiên Kỳ cũng chưa bao giờ chuẩn bị bất cứ bữa cơm nào cho mình, càng đừng nhắc đến tự tay nấu mỳ trứng gà.

Đối với cô mà nói, một bát mỳ trứng gà dường như là ước mơ xa vời không với được.

Trong lòng cô ấy có chút chua xót.

Có điều, cô lại nghiêm túc an ủi mình: Lam Ninh, mày nghĩ nhiều thế làm gì chứ? Mày chỉ người đồng cam cộng khổ, một người bạn tốt của Dạ Thiên Kỳ, còn Nhụy Tử, mới là người khắc cốt ghi tâm của anh ấy.

Thói quen bao nhiêu năm, làm sao có thể dễ thay đổi thế được chứ?

Mình cũng không có tư cách gì mà yêu cầu Dạ Thiên Kỳ phải vì mình mà thay đổi?

“ Lam Ninh, may quá, chị còn nghĩ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, không ngờ gặp hai người trên đường!” Nhụy Tử cười nói, cô thư thả dựa vào sau ghế, dáng vẻ ngây thơ trong sáng.

Lam Ninh cười nói: “ Chị Nhụy, em bây giờ rất mong đợi có thể nhìn thấy bộ dạng nấu cơm của tiểu Dạ!”

“ Sau này em sẽ thường xuyên nhìn thấy.” Nhụy Tử cười nói. “ Chỉ cần em đừng nhìn theo kiểu mất kiên nhẫn là được, ha ha.”

Cô đập Dạ Thiên Kỳ một cái: “ Sau này, anh có vì Lam Ninh mà thường xuyên nấu cơm không đấy?”

Dạ Thiên Kỳ cười liếc nhìn Nhụy Tử, anh ấy nhẹ nhàng nói: “ Đương nhiên.”