“ Tại vì vui mà, sắp được ăn những món mà tôi yêu thích, thịt dê, rau cuốn, đậu phụ nhúng, tôi đương nhiên vui rồi, cho nên tôi dùng ánh mắt chân thành tình cảm đó nhìn anh, chính là cảm ơn anh vì có thể để tôi ăn một bữa no.” Lam Ninh cười nói.

“ Ai ya, nếu như cô ăn no, liệu có làm tôi phá sản không?” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Anh biến đi, tôi làm gì ăn khỏe thế chứ?” Lam Ninh đưa tay nhéo nhẹ vào cánh tay Dạ Thiên Kỳ một cái.

“ Cô đương nhiên ăn được, trình độ ăn của cô không kém gì Nhụy Nhụy.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Anh không kìm được cười phá lên, Lam Ninh cũng cười lên.

Trên xe đầy ắp tiếng cười, bầu không khí tươi đẹp này đột khiên khiến Dạ Thiên Kỳ hơi xúc động.

Có lẽ, khi cuộc sống tiếp tục trôi đi như thế, cũng đã là rất tuyệt rồi.

Anh ngoảnh đầu sang nhìn, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Lam Ninh, trên khuôn mặt là nét thanh xuân phơi phới và thuần khiết, khiến Dạ Thiên Kỳ suýt nữa vì mải mê nhìn mà đâm vào đuôi xe phía trước.

Tại vì phanh gấp, đầu của Lam Ninh đập một cái, đau đến nỗi nước mắt sắp trào ra.

“ Đau lắm không? Tôi xem nào, có đỏ không?” Dạ Thiên Kỳ dừng xe lại, vội giữ đầu của Lam Ninh, nhìn xem trán cô ấy có vết đỏ không, trong mắt mang đầy vẻ lo lắng.

Lam Ninh lập tức cảm thấy đau đớn như biến mất vậy.

“ Không sao, lát nữa ăn nhiều chút là được.” Lam Ninh ôm đầu cười nói.

Dạ Thiên Kỳ nhìn cô ấy, bị câu nói làm cho bật cười.

Đáng yêu của Lam Ninh, thực ra không kém gì Nhụy Tử, nếu như, nếu như mình ban đầu gặp không phải là Nhụy Tử, mà là Lam Ninh, có lẽ mình sẽ yêu Lam Ninh có phải không?

Dạ Thiên Kỳ nhẹ thở dài, lại khởi động xe đi tiếp.

Chiếc xe kiểu dáng thể thao Cayenne chạy như bay trên đường, giống như mũi tên màu bạc vậy.

Đi qua một ngã tư, lúc đang đợi đèn xanh đèn đỏ, Dạ Thiên Kỳ đang nhìn vô thức đột nhiên phát hiện một bóng người quen thuộc đi ở đường đi bộ bên phải.

Mái tóc đen, đôi má đỏ hây hây, đôi môi đỏ xinh xắn.......là người cả đời mình cũng sẽ không thể quên được.

Nhụy Tử?

Dạ Thiên Kỳ nghi ngờ mình nhìn nhầm, anh ra sức nhìn, quả nhiên là Nhụy Tử.

Chỉ nhìn thấy cô ấy đeo chiếc túi xách nhỏ bực tức đi băng băng về phía trước.

Lúc này, Nhụy Tử mới sinh thai đôi chưa đến ba tháng, đã hoàn toàn lấy lại vóc dáng nhỏ nhắn mảnh mai của mình, mặc chiếc quần bò màu xanh, áo sơmi màu trắng, nhìn cô ấy giống như một nữ sinh đại học vừa mới tốt nghiệp ra trường vậy?

Là Nhụy Tử sao?

Cô ấy muốn đi đâu vậy?

Mấy ngày trước khi đi mua nhẫn cùng mình, cô ấy nói Lạc Mộ Thâm bảo cô ấy ở nhà nghỉ ngơi chăm con.

Tại sao bây giờ cô ấy không ở nhà trông con mà lại chạy ra ngoài thế này? Lạc Mộ Thâm ở đâu?

Cô ấy cũng không lái xe, mà lại một mình đi bộ trên đường như thế.

Dạ Thiên Kỳ chăm chú nhìn xung quanh Nhụy Tử, chỉ có một mình cô ấy, không có Lạc Mộ Thâm, không có bất cứ ai quen thuộc.

Chuyện gì thế này?

Dạ Thiên Kỳ kéo cửa sổ xe xuống, hét lên gọi bóng dáng nhỏ bé đó: “ Nhụy Nhụy, Tô Tư Nhụy!”

Quả nhiên là Nhụy Tử.

Cô ấy nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại, trên khuôn mặt nở nụ cười vui mừng, vội chạy đến.

“ Anh Thiên Kỳ, Lam Ninh, trùng hợp quá...lại gặp hai người.” Nhụy Tử vẫn cười hết sức ngọt ngào.

“ Lên xe đi.” Dạ Thiên Kỳ hất đầu ám chỉ cô ấy lên xe.

Nhụy Tử vội kéo cửa xe nhảy lên, dáng vẻ nhanh nhẹn linh hoạt như một con thở.

“ Anh Thiên Kỳ, sao anh lại ở đây thế? Hai người đi đâu thế?” Cô ấy vội gật đầu chào hỏi Lam Ninh, Lam Ninh cũng nhanh nhẹn chào lại: “ Chị Nhụy Nhụy.”

“ Anh đang định hỏi em, em đi đâu thế? Một mình đi dạo sao?” Dạ Thiên Kỳ vừa lái xe vừa tò mò hỏi, “ Mộ Thâm đâu?”

“ Đừng có nhắc đến con người đáng ghét đó nữa, cứ nhắc đến là em thấy ngứa răng rồi. Thật tức chết đi được.” Nhụy Tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Dạ Thiên Kỳ mỉm cười nói: “ Hai người cãi nhau rồi phải không?”

“ Em ghét con người đó, cả người đều là chủ nghĩa đàn ông, gần đây cũng khuôn muốn để em đi làm, lúc nào cũng muốn bảo em ở nhà trông con cho anh ấy, em quả thật sắp thành bà chủ gia đình rồi, lúc mang thai, anh ta bảo em ở nhà không động đậy như một con lợn, bây giờ con cũng sinh rồi, em muốn quay lại công ty làm việc, anh ta lại không cho, bảo em ở nhà, nghỉ ngơi dưỡng sức, đáng giận nhất là bố anh ta, nói cái gì mà con dâu của nhà họ Lạc nếu như ra ngoài làm việc, thì sẽ rất mất mặt? Vẫn nên ở trong nhà chăm con, lần này Lạc Mộ Thâm và bố anh ta đứng cùng một phía với nhau. Tức chết đi được. Bọn họ bây giờ lại có dự định muốn em sinh đứa thứ tư nữa, hù, em sắp thành công cụ sinh đẻ của nhà giàu rồi, em thấy trước đây anh ta nói muốn em sinh một đội bóng, hình như không phải đùa nữa, mỗi ngày nịnh nọt, nói đợi sức khỏe em hồi phục lại, tiếp tục tạo ra sản phẩm, em tức sắp không chịu được rồi, cãi nhau với anh ta một trận, bây giờ bỏ nhà đi rồi. Để lại mấy đứa con cho anh ta chăm, để anh ta chăm con đi cho biết thế nào là ở nhà chăm con.” Nhụy Tử bực tức nói một tràng, dựa vào ghế thở dốc.

Từ kính chiếu hậu nhìn thấy môi của Nhụy Tử trề ra đủ để treo một bình dầu, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy rất buồn cười, nét thương xót hiện trên khuôn mặt anh ấy.

“ Anh nói xem, anh Thiên Kỳ, em gả cho anh ta, có phải là em bán cho anh ta rồi không? Em không thể ra ngoài đi làm, em chỉ có thể ở nhà trông con? Em chỉ có thể đẻ con liên tục thôi sao?” Nhụy Tử hơi kích động đưa ngón tay gõ cộc cộc vào cửa kính ô tô.

Dạ Thiên Kỳ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “ Nhụy Tử, Mộ Thâm cũng là muốn tốt cho em, anh ấy sợ em mệt, còn sợ em áp lực công việc, đây cũng là vì em mà nghĩ thôi?”

Nhụy Tử bực mình nói: “ Cái gì mà nghĩ cho em chứ, em thấy anh ta chính là muốn biến em thành bà vợ già, sau này hoàn toàn tách biệt với xã hội, chỉ biết ở nhà chăm con, đúng rồi, nghe nói đó là thủ đoạn bỉ ổi nhất của đàn ông các anh, trên danh nghĩa là tốt với vợ, thực ra, là muốn vợ mình mất đi sức hấp dẫn trong mắt người khác, mình không phải lo nghĩ gì, ở bên ngoài làm xằng. Uhm, em bây giờ cảm thấy Lạc Mộ Thâm chính là có mục đích này, anh ta thấy vợ mình quá hấp dẫn, đẻ con xong mà sức hấp dẫn vẫn không kém ngày xưa, cho nên, anh ta sợ em bị người khác đưa đi mất, cho nên bảo là thương em, không muốn em làm việc, thực ra muốn em biến thành bà vợ già, đúng, càng nghĩa càng đúng, anh ta nhất định là nghĩ như thế.”

Cô ấy dường như đột nhiên nghĩ ra gì đó: “ Đúng rồi, anh Thiên Kỳ, sau khi anh kết hôn với Lam Ninh, anh sẽ nhốt cô ấy ở trong nhà thành bà vợ già sao?”

Câu hỏi này rất đường đột, khiến Dạ Thiên Kỳ hơi sững người, còn mặt Lam Ninh cũng đỏ lên.

“ Anh.....sẽ không, anh sẽ để cho người anh yêu làm việc mà cô ấy thích.” Dạ Thiên Kỳ nhìn Nhụy Tử đầy tình cảm qua gương chiếu hậu.

“ Anh chắc chắn là sẽ không như thế, anh còn hơn tên ngốc Lạc Mộ Thâm đó nhiều.” Nhụy Tử lại nói, “ Em thật sự hơi hối hận, bị tên đó lừa gạt, anh ta lừa sự trong trắng của em.”

Miệng cô ấy bĩu dài ra.