Bảy ngày sau, phủ họ Khang thông báo phát tang. Ngày đưa tang là ngày thứ sáu sau khi dán cáo phó, để tiện cho người thân và bạn bè đến phúng viếng. Vì lúc sinh thời, Tư lệnh Khang không tin thần Phật nên Khang Thiếu Đình cũng không lập linh đường ở hội Phật giáo mà chọn một nhà tang lễ do người Tây lập ra. Lúc đưa tang, tất cả những con đường huyết mạch trong thành đều bị phong tỏa để tiện cho xe tang đi. Sau khi nhập quan, hai anh em Khang Thiếu Đình và đám Trung đoàn trưởng Lương khênh linh cữu vào chính đường. Vì là con cả nên Khang Thiếu Đình lấy vải cotton thượng hạng nhúng vào rượu trắng, khai quang từ đầu đến chân cho cha. Những việc lặt vặt còn lại như trang điểm cho người đã khuất đều do nhân viên chuyên môn của nhà tang lễ phụ trách. Việc tiếp khách ở trước nhà tang lễ và thu nhận đồ phúng viếng do người hầu trong phủ lo liệu.

Chẳng bao lâu sau, dòng người phúng viễn đã kéo đến đông nghìn nghịt, tất cả những nhân vật tai to mặt lớn trong tỉnh đều lần lượt tới điểm danh. Khang Thiếu Đình và gia quyến mặc đồ tang, quỳ trước tiền đường, vừa đốt tiền giấy và vàng mã vừa lễ tạ khách khứa đến thắp hương. Trong đám khách, vẻ mặt của Ủy viên Tôn đến từ Nam Kinh trong đau đớn, xót thương nhất. Ông ta kéo Khang Thiếu Đình lại gần, an ủi một hồi lâu rồi lại quay sang Khang phu nhân, khuyên bà ta bớt đau buồn. Chính ngọ là thời gian dùng tiệc tang, Khang Thiếu Đình đặc biệt mời một số quan chức quan trọng như Ủy viên Tôn vào phòng khách lớn nhất, mọi chuyện còn lại giao cho Hoài Bích lo liệu. Vì sợ Khang phu nhân lo buồn quá độ, Hoài Bích không ăn cơm trưa với khách mà tìm một thượng phòng cho bà ta nghỉ ngơi, đồng thời căn dặn người hầu trong phủ trông coi linh đường, không được để tắt đèn nhang và ngừng đốt vàng mã. Mọi người thay phiên nhau ăn cơm, nghỉ ngơi. Ngoài ra, cô sắp xếp mấy người hầu lanh lợi chuyên đứng ở cửa đón khách đến muộn, bàn ăn không đủ thì kê thêm bàn.

Nhan Khai Thần được phòng đặc cảnh thả về phủ từ lâu, thấy không ai sai mình làm việc gì nên cũng chẳng buồn để mắt tới, ngồi đại xuống một bàn. Cùng bàn đều là gia quyến của khách đến phúng viếng, nàng đã từng gặp một vài phu nhân trong số đó nhưng chưa bao giờ giao thiệp với họ, hơn nữa lại đang trong đám ma nên mọi người chỉ căm cúi dùng cơm, không ai nói với ai câu nào. Không khí trở nên lạnh lẽo và vô vị. Nhan Khai Thần và mấy miếng cơm, định mau chóng rời khỏi hiện trường thì đột nhiên thấy hình như có người đang ngầm quan sát mình. Ngẩng đầu lên, nàng lập tức phát hiện ra ánh mắt khiến mình bất an đến từ một vị phu nhân ở phía đối diện. Dường như cô ta cũng phát giác mình bị nàng nhìn lại, liền cười tươi, giơ cốc lên mời. Nhan Khai Thần vờ như không biết, chỉ húp ít nước canh rồi rời khỏi bàn.

Nhưng không hiểu sao trong đầu nàng luôn thấp thoảng một cảnh tượng. Không phải người phụ nữ quý phái, ung dung trước mặt, không có trang sức quý báu điểm xuyết, mà chỉ là một cô gái mặc áo xường xám mày ngó sen giản dị, ngồi tựa bên hồ cho cá ăn, trong có vẻ biếng nhác nhưng vô cùng gợi cảm. Đến tận bây giờ, nàng vẫn nhớ như in hình ảnh đó. Điểm duy nhất không giống là Tiểu Cửu trong trí nhớ giờ đã trở thành Tôn phu nhân.

Vừa ra khỏi sảnh tiệc thì bắt gặp Tiệt Vân Tần bước tới. Nhan Khai Thần quay mặt sang hướng khác, đi lướt qua người hắn, vội vã y như năm xưa nàng từng tất tưởi đi ra khỏi căn nhà của hắn. Tiết Vân Tần cũng bất giác dừng lại, nhưng không phải vì nàng mà vì người đàn bà đang tiến đến chỗ hắn. Khung cảnh này thật quá đỗi quen thuộc, đến nỗi khiến hắn không thể tin nổi và không kịp trở tay.

Tiểu Cửu! Đúng là người con gái đa tình và phóng túng năm nào. Hôm nay, sau bao năm xa cách, cô lại đột ngột xuất hiện trước mặt hắn. Người con gái ngày nào mắt ngân ngấn nước, mong chờ một lời thề của hắn, giờ đang cười tươi rói, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Lâu quá không gặp! Xem ra anh sống tốt đó chứ.” Tiểu Cửu khẽ cười, long mày hơi nhíu lại thoáng vẻ trách giận.

“Vô cùng xin lỗi vì khiến em thất vọng.” Tiết Vân Tần cũng cười đáp lại.

Tiểu Cửu không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn hắn. Đối diện với người tình cũ, người đàn bà nào cũng mong ngày trùng phùng sẽ trong thấy bộ dạng quỵ ngã của đối phương, như để an ủi bản thân rằng đó là báo ứng mà đối phương phải nhận vi đó trót ruồng rẫy họ. Nhưng đối với người đàn ông này, cô chưa bào giờ thắng. “Đã vậy thì chẳng phải anh nên mở một bữa tiệc tẩy trần đón em hay sao?”

“Đó là điều tất nhiên. Giờ em đang ở đâu? Có tiện đến đón không?” Tiết Vân Tần hào phóng nhận lời.

Tiểu Cửu không cần suy nghĩ, lấy ngay ra một bao diêm, trên bao diêm in địa chỉ của khách sạn cô và chồng đang ở. Lúc đưa cho hắn, cô nhấn mạnh: “Vì là anh nên em mới không kiêng dè gì đấy!”

“Có ai đi cùng em không?”

“Có. Chồng em.”

“Anh ấy họ Tôn, người Nam Kinh.”

“Người Nam Kinh? Chẳng lẽ là Ủy viên Tôn từ Nam Kinh đến sao? Nhưng ông ấy…”

“Vâng! Ông ấy hơn em mấy chục tuổi, làm thiếp mà.” Tiểu Cửu trả lời với khuôn mặt vô cảm, cô không còn thấy ngượng ngùng với chuyện này, thực ra cô cũng chẳng để tâm mình đang sống cùng ai nữa, lấy được chồng là tốt rồi. Chỉ có điều, nhìn thấy vẻ thương hoa tiếc ngọc trên mặt Tiết Vân Tần, cô vẫn thấy khó chịu. Dường như lần nào đứng trước mặt hắn, cô cũng trở nên thảm hại.

“Anh đang thương cảm cho em đấy à?” Cô nghi ngờ hỏi.

“Dù sao em cũng là một cô gái rất tuyệt vời!” Quả thật, Tiểu Cửu vẫn để lại thiện cảm trong lòng Tiết Vân Tần.

“Vậy lần sau uống cùng em mấy ly rượu nhé! Chắc yêu cầu này không quá đáng chứ?” Tiểu Cửu nghiên đầu, hỏi. Trong không khí u ám và trang nghiêm của tang lễ, nụ cười của cô thực chói mắt.

“Người ta đến đây để phúng viếng, ai lại cười tươi như thế!” Tiết Vân Tần nhắc nhở cô rồi quay người định rời đi.

Nhưng Tiểu Cửu chẳng mảy may giữ ý, chu môi, nói: “Ở đây ngoài anh ra, em chẳng quen ai, việc gì phải giả tạo? Dù sao họ khóc là việc của họ, em vui là việc của em. Nếu một ngày nào đó, em không may nằm xuống thì anh cứ việc cười tươi đến thăm mộ e. Em vẫn vui như thường.”

Tiết Vân Tần không đáp, chỉ cầm lấy hộp diêm. Gặp một người con gái si tình mà mình lại không yêu thì chẳng khác nào gặp phải một gánh nặng quá tải. Có rất nhiều cách tàn nhẫn để đối xử với người yêu mình, nhưng hắn không thể làm vậy với họ.

“Thôi vậy. Lúc nào anh cũng im lặng.” Tiểu Cửu không muốn phá hỏng không khí vui vẻ mà khó khăn lắm mới có được khi ở bên hắn. Cô nhìn về phía trước, ngẫm nghĩ gì đó rồi hỏi: “Vân Tần, anh không nhận ra cô gái vừa đi ngang qua đây sao?”

“Ai cơ?” Tiết Vân Tần hỏi rồi nhìn về phía sau. Lúc quay lại, hắn thấy Tiểu Cửu đang nhìn mình chăm chú rồi cất giọng hồ nghi: “Lạ thật! Sao anh có thể không có ân tượng với cô ấy được nhỉ? Xem ra anh thích em quá rồi!”.

Nụ cười trên môi Tiết Vân Tần vụt tắt, hắn hỏi: “Sao em nói vậy?”

Tiểu Cửu nhướng mày, đáp: “Anh không quên một người đàn bà chỉ gắn bó với mình một thời gian ngắn như em, nhưng sao lại có thể quên một người đàn bà mà vì cô ấy anh sẵn sàng bỏ rơi em? Điều đó chẳng phải chứng minh anh yêu em hơn yêu cô ấy sao?”

Tiết Vân Tần không biết phải nói gì, đành giơ tay xin hàng. “Giờ anh bắt đầu thấy hơi hối hận rồi đấy.”

“Vì em à? Nếu thế thì còn kịp đấy!” Tiểu Cửu chớp chớp mắt, dường như đang kể chuyện cười.

Chỉ có điều, Tiết Vân Tần luôn coi những ám hiệu tỏ tình đó là lời bông đùa. Giống như nhiều năm về trước, hắn chỉ mỉm cười cho qua.

Lúc Tiết Vân Tần gặp lại Tiểu Cửu thì đã là buổi chiều của ba ngày sau đó. Tiểu Cửu gọi điện thoại đến văn phòng của hắn. Tiết Vân Tần rất thán phục tinh thần kiên trì không bỏ cuộc của cô. Cuối cùng, hai người hẹn gặp nhau ở nhà Nhung Nhớ.

“Đúng là chốn cũ bao giờ cũng có cảm giác hơn. Lúc ở Nam Kinh, em tìm khắp ở các nhà hàng Tây mà chẳng nhà hàng nào bằng nơi này.” Tiểu Cửu nhìn xung quanh bằng ánh mắt tha thiết, gặp lại người tình cũ sau bao năm cách biệt nên thấy chỗ nào cũng đẹp. Cô nhớ lại hôm ấy, cũng chính tại chiếc bàn này, hắn mỉm cười và chia tay cô. Mãi đến giờ, sự việc vẫn sống động như đang xảy ra ngay trước mắt. Nhưng đối với Tiết Vân Tần, những điều hắn nhớ về phụ nữ vô cùng có hạn, thậm chí ít ỏi đến đáng thương. Có lẽ vì muốn thành toàn tâm nguyện chìm đắm trong quá khứ của cô nên từ đầu chí cuối, hắn luôn giữ nụ cười dịu dàng, thỉnh thoảng nghe cô hỏi, hắn lại giả vờ gật đầu nhẹ như thể vẫn còn nhớ. Tuy đây là lời nói dối đầy thiện ý nhưng phụ nữ có năng lực bẩm sinh để phát hiện ra đàn ông có vờ vịt với mình hay không. Dù Tiểu Cửu có tham vọng tiếp tục ảo tưởng đến đâu chăng nữa thì chỉ cần nhìn gương mặt tươi cười của hắn, cô cũng không thể không buông lời trách móc: “Tiết Vân Tần, thực ra anh không cần phải ép buộc mình làm gì. Em nhận ra mà.”

“Đàn bà đúng là chúa đa nghi!” Tiết Vân Tần không thừa nhận cũng không phủ nhận. Nhưng trong lòng hắn cũng thầm tán đồng, quả thật mình không cần phải miễn cưỡng bản thân.

“Tuy em chỉ ở bên anh nửa năm, nhưng nụ cười trên gương mặt anh là giả hay thật, em vẫn phân biệt được.” Tiểu Cửu có vẻ giận dỗi, đánh cược: “Nếu em đoán không lầm thì anh đã vứt hộp diêm lần trước em đưa từ lâu rồi phải không? Và chắc anh cũng không hề có ý định gọi điện thoại cho em. Bất kể em đoán đúng hay sai thì anh uống với em ly rượu này nhé! Đừng nói gì nữa!” Dứt lời, cô rót hai ly rượu đầy rồi nâng ly hướng về phía hắn. Dưới ánh đèn pha lê rực rỡ, khuôn mặt Tiết Vân Tần trở nên mờ ảo, không nhìn rõ biểu cảm gì, thậm chí lúc cạn ly, nom hắn vẫn rất bình lặng. “Xem ra em vẫn không lay động nổi anh!” Biết rõ gặp hắn chỉ khiến lóng thêm đau nhưng cô vẫn tái phạm hết lần này đến lần khác. Mùi vị của rượu trộn lẫn nước mắt chua bao giờ ngon cả. Cô chua xót cảm khái: “Ai đó từng nói thế này: Trầm luân một kiếp hồng nhan. Sớm chưa kịp nở tối đã tàn. Bảo chi phong trần thời bạc nghĩa. Gột phấn rửa son thiếp đợi chàng.”

“Em uống cái này sẽ tốt hơn.” Tiết Vân Tần thay ly rượu của cô bằng một tách trà, hắn vẫn chu đáo, ân cần y như trước. Tiểu Cửu hít sâu một hơi, lấy tay lau nước mắt rồi lại rót tiếp một ly rượu nữa, vừa cười vừa uống cạn. Thực ra, cô đâu đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần trên mặt người ấy vương đôi chút lưu luyến hình bóng mình thì cả quãng đời còn lại, cô cũng thấy thỏa mãn lắm rồi. Đàng tiếc, cô yêu phải người không bao giờ tin vào tình yêu.

“Vân Tần…” Cô chầm chậm nhắc lại tên hắn, như niệm một câu thần chú.

“Em say rồi.” Tiết Vân Tần vẫn giữ giọng bình thản và có phần lịch sự thái quá.

Tiểu Cửu biết Tiết Vân Tần làm như vậy vì muốn cố tình kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Giờ cô đã tỉnh hẳn rượu. “Đúng là anh chẳng thay đổi chút nào! Với ai cũng khách sáo đến mức không thể chịu nổi. Đôi lúc, em cứ hi vọng anh quát mắng, giận dự với em. Như vậy ít ra em còn thấy mừng, vì có thể khiến anh cảm thấy khó chịu trong lòng.” Đàn bà thường thích làm khó đàn ông. Họ coi việc đàn ông buồn vì mình là dấu hiệu chứng tỏ mình được quan tâm. Nhưng nước mắt của người đàn ông này chưa bao giờ rơi vì cô cả.

“Tiểu Cửu? Trời! Sao tình cờ thế nhỉ?” Một cô gái đột nhiên xuất hiện, Tiết Vân Tần thấy sự xuất hiện của cô ta thật đúng lúc, vì có thể cắt đứt đoạn hội thoại của hai người. Bổng dưng hắn cảm thấy như vừa trút được một gánh nặng, nhìn Tiểu Cửu nói chuyện với cô gái kia vẻ hơi khó chịu, hắn lại thấy vui mừng bởi đã thoát thân. Nghe Tiểu Cửu giới thiệu, hắn mới biết cô gái đó từng là chị em của cô, giờ đang làm ca sĩ tạm thời của nhà hàng. Khi cô gái kia tỏ vẻ muốn rời đi, Tiết Vân Tần đột nhiên đứng đậy, kéo tay cô ta lại, đồng thời ấn mấy tờ tiền vào chiếc đĩa của cậu nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua.

“Nếu em vui lòng, anh muốn giúp em đưa bạn em về. Em cứ việc ăn uống thoải mái. Anh trả đủ tiền để em ăn bất cứ món nào em thích trong nhà hàng. Thế nhé! Hẹn gặp lại!” Lần này, hắn lại cười và nói tạm biệt trước.

Nhín hắn ôm cô bạn của mình ngạo nghễ bước đi, Tiểu Cửu chỉ biết cắn chặt môi, cố nuốt miếng bít tết nguội ngắt. Cô không còn nước mắt để chảy nữa rồi.

Từ khi bước ra khỏi nhà hàng, Tiết Vân Tần luôn cảm thấy có người theo dõi mình. Hắn đành cho cô bạn của Tiểu Cửu mấy đồng đề cô ta gọi xe đi khỏi chỗ này. Rẽ vào một còn ngõ vắng vẻ, “cái đuôi” nhanh chóng lộ diện. Một tên trong sỗ đó tuy mặt mày hung hãn nhưng giọng nói lại vô cùng khách khí: “Mời Trưởng phòng Tiết Vân Tần đi theo chúng tôi một chuyến. Đường chủ mở tiệc, đặc biệt mời ngài đến tham dự. Mong ngàu nể mặt cho.”

“Nếu đường chủ các anh quả thực có thành ý thì phải đích thân đến phòng đặc cảnh mời tôi mới đúng!” Tiết Vân Tần nheo mắt nhìn đám người giấu tay sau lưng, đoán sau màn mời mọc là đến màn giở võ.

“Thề thì thứ cho bọn tôi vô lễ!” Bốn người nọ thấy Tiết Vân Tần không chịu đi theo mình, lập tức giơ con dao sáng loáng giấu sau lưng ra, đâm thẳng về phía hắn. Có người tự nguyện luyện võ cùng mình, Tiết Vân Tần cầu còn chẳng được, chỉ có điều, võ nghệ của bốn tên đó quả thực quá kém cỏi, chưa đầy nửa phút đã co giò bỏ chạy. Tiết Vân Tần lấy làm khó hiểu, nếu đúng là Vương Kình Vũ muốn “mời” hắn thì màn kịch này có vẻ trẻ con quá. Huống hồ, Vương Kình Vũ biết rõ hậu quả gì sẽ chờ y nếu y dám làm vậy với hắn. Đang nghi hoặc thì đột nhiên hắn nghe thấy sau lưng có tiếng vỗ tay, quay đầu lại nhìn, thì ra là Nhan Khai Thần.

Nàng tự vào góc tường, cười tươi như hoa, nhìn hắn và khen ngợi: “Kĩ thuật đấu đối khách của Trưởng phòng Tiết đùng là tiến bộ trông thấy!”

“Bớt mấy lời giả dối đi! Không phải cô theo dõi tôi đấy chứ?” Tiết Vân Tần không tiêu hóa nổi lời khen của Nhan Khai Thần, hắn không thấy vui vẻ chút nào.

Nhan Khai Thần giơ chiếc giỏ trong tay lên, thanh minh: “Tôi ra ngoài để mua đồ. Nhìn cho rõ nhé! Gậy đập quần áo và gậy cán bánh chỉ mua được ở cửa hàng tạp hóa trước mặt. Phụ họ Khang không dùng đồ của các hiệu khác, nếu không, tôi chẳng tội gì phải đi vòng vèo thế này.”

Tiết Vân Tần không bình phẩm gì thêm về lời giải thích của nàng. Có điều, Nhan Khai Thần lại hiếu kì hỏi thêm một câu: “Trưởng phòng Tiết này, sao anh chỉ đấu tay không mà không chịu rút súng ra vậy? Dù có bắn chết bọn chúng thì cũng là tự vệ chính đáng mà.”

“Súng chứ có phải gái đâu mà mang theo mọi lúc mọi nơi.” Sự tự tin của Tiết Vân Tần hoàn toàn dựa trên nền tảng mạng tình báo rộng lớn mà hắn thao túng, những tin tức bất ngờ mà hắn không biết thực ra không nhiều. Bởi vậy, chuyện hôm nay chắc chắn không đơn giản như bề ngoài.

Nhan Khai Thần thấy hắn đột nhiên nhìn về phía trước thì cũng nhìn theo. Lúc ấy nàng mới biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. “Cần tôi giúp không?”, nàng khẽ hỏi. Từ những chiếc bóng đổ trên con ngõ phía trước, Nhan Khai Thần đoán số người mai phục không hề ít. “Giờ anh chẳng có súng, rõ ràng một mình không thể địch nổi đám đông.”

“Thế chẳng lẽ cô có thể thắng bọn chúng như một kì tích chắc?” Tiết Vân Tần thấy nàng mặc váy kiểu Tây trang nhã thì biết nàng cũng không mang súng bên người.

“Chỉ sợ không chạy nổi đâu!” Nhan Khai Thần chỉ tay về phía sau lưng hắn, một đoàn người đang ầm ầm kéo đến. Tuy lúc ra khỏi phủ họ Khang, nàng không tiện giấu súng trên người, nhưng trong lúc nguy cấp, con người có thể biến mọi thứ thành vũ khí. Nàng bỏ chiếc giỏ trúc xuống, Rút gậy đập quần áo và gậy cán bánh ra, hỏi: “Có hai thứ cho anh lựa chọn, gậy đập quần áo hay gậy cán bánh?”

“Cô cảm thấy họ là bánh hay quần áo?” Hiển nhiên hắn không muốn chọn cái nào.

Nhan Khai Thần bĩu môi rồi lại xách giỏ trúc lên, hét lớn với tên lâu la đằng sau đang xông tới: “Các vị anh hùng hảo hán! Tiểu nữ không quen biết người này. Mọi người có thù cứ trả, có oán cứ báo, tiểu nữ không nhìn thấy gì đâu.”

Nàng vừa dứt lời, mấy tên côn đồ mai phục đằng trước không kìm được nữa liên huơ dao lao nhanh đến chém Tiết Vân Tần.

Nhan Khai Thần nhẹ nhàng quay lưng bước đi và khoang tay đứng nhìn thật. Nào ngờ, trong tích tắc, nàng thấy tay mình trống không, thì ra gập đập quần áo và gậy cán bánh đã bị Tiết Vân Tần cướp mất. Nhờ hai cây gập, hắn cũng đỡ được không ít cú đâm chém của đối phương. Nhan Khai Thần cười híp mắt, trêu trọc: “Nếu anh chịu đồng ý làm theo một yêu cầu của tôi thì…”

“Bời lời đi!” Tiết Vân Tần bận đối phó với kẻ địch bao vây bốn phía nên không đếm xỉa gì đến thái độ cười trên nỗi khổ của kẻ khác của Nhan Khai Thần.

Thấy hắn có vẻ “lao lực”, Nhan Khai Thần lại không đành lòng. “Tôi coi như anh đồng ý rồi đấy nhé!” Nàng trượng nghĩa ra tay cứu giúp, thay hắn giải quyết bọn lâu la đánh lén từ phía sau. Có lẽ nàng chưa bao giờ nghĩ có một ngày họ lại là chiến hữu cùng kề vai sát cánh bên nhau và trở thành chỗ dựa duy nhất của đối phương trong vòng vây của kẻ thù.

Mặc dù kẻ địch thế như chẻ tre, quân số lại áp đảo, nhưng võ công của Nhan Khai Thần không hề thua kém đàn ông, huống hồ, sau lưng nàng còn có chỉ huy che chắn. Tuy nàng chưa giỏi đến mức một mình hạ gục mười mấy tên nhưng vẫn có thể chống đỡ đươck hết đợt sóng tấn công này đến đợt sóng tấn công khác. Chỉ có điều, vũ khí làn bằng gỗ không thể chịu được những cú chém của đao sắc, cây gậy cán bánh bị dao tiện mất một nửa. Trong khi đó lại thêm ba kẻ ở phía sau theo đuổi theo, nàng mới né được một dao thì một dao đã đâm tới cạnh sườn. Vai trái của nàng tưởng như sắp bị chém đến nới, đột nhiên nàng cảm thấy trước mắt tối sầm, hóa ra Tiết Vân Tần đã lấy thân mình chen chắn cho nàng. Ngay sau đó, ba tên côn đồ ngã khuỵu xuống đất, thì ra bọn chúng bị đánh trúng vào đầu gối. Tiết Vân Tần thấy chiến đấu trong vòng vây thế này chỉ tổ phí sức, liền đưa mắt ra hiệu cho Nhan Khai Thần, thấy nàng hiểu ý gật đầu, hắn liền hét lớn: “Chạy mau! Bên trái có đường thoát!” Nói xong, Tiết Vân Tần kéo Nhan Khai Thần chạy thục mạng về bên trái. Thấy hai người họ muốn đào tẩu, đám côn đồ liền hung hãn đuổi theo hòng chặn đường thoát thân. Nào ngờ lao vào con hẻm rồi mới phát hiện đó là ngõ cụt, hai người thấy vậy vội vàng quay ngược trở ra.

Bọn côn đồ thấy cá đã mắc lưới, liền nhếch mép cười đắc ý, nhưng đột nhiên chúng thấy Tiết Vân Tần xuống tấn, đan hai tay vào nhau tao thành bậc thang cho Nhan Khai Thần giẫm lên, rồi thuận thế leo lên bờ tường, đồng thời nắm lấy cách tay phải của Tiết Vân Tần, giúp hắn leo lên. Khi bọn côn đồ hô hoán chửi đổng vì bị mắc lừa và vội vã rút lui khỏi con hẻm thì họ đã nhanh hơn một bước, nhảy xuống tưởng vào tháo chạy ngay trước mũi đối phương, thoáng cái đã mất dạng.

Ra tận đường lớn, Nhan Khai Thần mới phát hiện vai phải của Tiết Vân Tần chảy máu, chắc hắn bị thương lúc chắn giúp nàng một dao. Vì thân thể đặc biệt của Nhan Khai Thần không đưa hắn đi bệnh viện mà theo hắn về nhà băng bó vết thương. Giờ đây, Tiết Vân Tần đã là trưởng phòng đặc cảnh nên đương nhiên nơi ấy không thể sơ sài như trước. Nhan Khai Thần nhìn phòng khách sang trọng, cảm thấy không tự nhiên chút nào. Có điều, trong căn biệt thự rộng thênh thang này lại không hề có bóng dáng người hầu nào. Đúng là quá tĩnh lặng và lạnh lẽo!

Tiết Vân Tần cởi áo khoác ngoài, một nửa áo sơ mi bị nhuộm đỏ thẫm. “Thuốc vào băng để đâu?” Trong lúc nhất thời lơ đễnh, nàng không để ý thuốc đã bày sẵn trên trả kỉ, vô thức hỏi. Tiết Vân Tần thấy nàng cứ ngẩn ngơ, liền mất kiên nhẫn, nói: “Cô có thể nhìn phía trước được không?”

“Hóa ra ở đây à?” Nhan Khai Thần cười trừ rồi vội vàng giúp hắn cởi áo sơ mi. Nàng thấy trên người hắn chi chít những vết sẹo lớn nhỏ, không cần hỏi cũng biết chắc mấy năm nay, cuộc sống của hắn chẳng dễ dàng gì. Có lẽ nhận thấy động tác của nàng trở nên chậm chạp, Tiết Vân Tần cũng đoán ra nàng đang nghĩ gì, giọng hắn đột nhiên trầm hẳn xuống: “Trước đây, cô không bao giờ dám nhìn kĩ, giờ thì rõ rồi chứ hả? Lịch sử phấn đấu nửa đời người của tôi đều ở đây cả đấy. Đếm xem, có tất cả bao nhiêu con giun?”

“Giun?” Nhan Khai Thần khó hiểu ngẩng đầu lên, thấy hắn mỉm cười, hỏi: “Lẽ nào những vết sẹo này trông không giống những con giun sao? Trông nó xấu xí đến buồn nôn.” Rõ ràng chỉ là lời nói đùa nhưng Nhan Khai Thần vẫn nghe thấy một thoáng trang nghiêm lắng dưới câu đùa cợt. Định chế giễu hắn nhưng nghĩ lại thôi, nàng quay mặt đi, cầm lấy lọ thuốc.

Tiết Vân Tần lục túi áo, lấy điều thuốc ngậm vào miệng, không biết nhớ tới chuyện gì vui mà hắn bỗng dưng cười một mình. Nhan Khai Thần cầm tay hắn dúi vào gạt tàn, hình như nàng rất ghét hành động hút thuốc của hắn. Nhưng thực ra, khi hút điếu thuốc đầu tiên, nàng mới biết thì ra đó chính là một kiểu hoài niệm, vì nàng muốn hồi tưởng lại mùi hương của đối phương. Thấy mình hơi luống cuống, nàng vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, nhanh nhẹn giúp hắn khử trùng vết thương. Thấy vết dao không sâu lắm, nàng tạm thời lấy bông băng băng lại, cuối cùng kiểm tra xem mình băng có chặt hay lỏng quá không, lúc ngẩng đầu lên, nàng chợt bắt gặp hắn đang nhìn mình, liền hỏi: “Nhìn gì thế? Có gì đáng cười sao?” Không hiểu sao nàng chợt thấy hồi hộp.

“Vì nghĩ mãi mà không hiểu một chuyện. Hay cô trả lời luôn hộ tôi nhé! Đã không thích mùi thuốc thì sao lại cố tình hút thuốc cho tôi xem?” Tiết Vân Tần dụi điếu thuốc lá trong tay rồi hỏi.

Làm sao Nhan Khai Thần có thể trả lời câu hỏi này một cách thực lòng được? “Tôi không thích nhìn anh hút thuốc.” Nàng vờ không hiểu ý người hỏi, chỉ đáp cho có rồi chuyển chủ đề: “Băng thế này có chặt quá không? Nếu thấy khó chịu tôi sẽ gỡ ra băng lại.”

“Thế này được rồi.” Tiết Vân Tần co cánh tay lại, cơ hồ cũng không muốn để nàng chạm vào người nữa, thái độ cũng đột ngột trở nên lạnh lùng.

Nhan Khai Thần cũng nghiêm túc nói: “Tôi mới giúp anh cầm máy tạm thời thôi. Anh phải đến bệnh viện kiểm tra lại mới được.”

“Tất nhiên rồi. Không những thế, tôi còn phải hỏi rõ bác sĩ từng khoản tiền thuốc để còn đi tính nợ với người ta nữa.” Tiết Vân Tần tự khoác áo vào rồi châm thêm một điếu thuốc. Qua làn khói mù mịt bủa vây quanh người hắn, hắn thấy sắc mặt nàng càng lúc càng tái nhợt, liền ngửa cổ nhả khói thuốc lên trần nhà sáng trưng. Từng vòng khói tròn từ từ tan ra, trở thành những dải bất quy tắc rồi bị không khí hút sạch, chẳng khác gì tâm trạng phức tạm và hay thay đổi của hắn, cuối cùng vẫn không thể kháng cự nổi lời kêu gọi thức tỉnh của hiện thực. Hắn cúi đầu, hỏi: “Chưa đi sao? Hay còn muốn xin xỏ hộ ai?”

“Khi nãy, anh chấp nhận sẽ làm theo một yêu cầu của tôi, lời hứa này sẽ không thay đổi chứ?” Nhan Khai Thần vốn cho rằng mình có thể xử lý mối quan hệ với hắn một cách dễ dàng, nhưng giờ mới thấy rất nhiều điều thực sự không thể thay đổi được. Nàng và hắn có thể trở thành chiến hữu trong một chốc một lát, cũng có thể trở thành kẻ thù cả đời, nhưng mãi mãi không thể trở thành bạn của nhau. Chỉ khi trao đổi điều kiện thì họ mới có thể nói chuyện một cách bình thường.

Tiết Vân Tần không định hứa suông, hắn cảnh báo trước: “Nếu là chuyện riêng và không quá đáng thì cũng không khó chấp nhận làm theo yêu cầu của cô.”

“Thế là được rồi” Nhan Khai Thần đứng thẳng lên, chào theo kiểu nhà binh. “Chỉ huy! Tôi sẽ ghi nhớ lời nói hôm nay của anh. Cũng mong anh đừng quên.” Nàng kết thúc buổi gặp mặt bằng tư thế trang nghiêm hành lễ. Thế rồi trong mắt hai người chỉ còn l;ại bóng lưng của đối phương.

Sau khi Nhan Khai Thần đi hồi lâu, Tiết Vân Tần mới ngả người xuống xô pha như vừa trút được gánh nặng. Hắn thích để cơ thể chìm lún trong cảm giác em ái như thể được người thân tín nhất ôm chặt vây lấy. Chỉ khi im lặng nằm đó, hắn mới có thể gạt bỏ mọi cảm giác bất an, lo lắng khiến mình phân tâm và khó lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng, mọi thứ cũng yên ắng trở lại. Tiết Vân Tần sờ vào khẩu súng luôn giấu trong áo khoác rồi gối đầu lên. Dù đi ngủ, hắn cũng không bao giờ để súng xa người. Điều đó đã trở thành thói quen của hắn. Một thói quen khó bỏ.

Khi cần bàn những chuyện liên quan đến tổ chức hoặc những giao dịch quan trọng, Tiết Vân Tần đều yêu cầu đối phương đến nhà mình. Đồng thòi cứ cách một khoảng thời gian, hắn lại chuyển chỗ ở một lần, bởi vậy, những người biết nơi ở thực tế của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vương Kình Vũ đã đến đây một lần, hôm nay y lại đến, không chỉ vì chuyện xảy ra lúc chiều. Dù có giải thích việc này không xuất phát từ chủ ý của mình thì Tiết Vân Tần cũng không tin, cho nên Vương Kình Vũ quyết định bỏ qua luôn không nhắc đến nữa, chỉ đề cập đến một chuyện lớn khiến y đau đầu trong lòng suốt mấy hôm nay. “Thiên Thiềm, sao anh lại sai người giam hàng của tôi? Làm thế khác gì qua cầu rút ván.” Mấy chuyến buôn lậu muối của Vương Kình Vũ đều bị Tiết Vân Tần tịch thu hết. Vì còn e ngại mội quan hệ giữa hai bên nên y mới chưa ra tay hành động, chỉ định sai người mời Tiết Vân Tần đến Tiểu Kim Đường để ba mặt một lời. Nhưng không hiểu đám thuộc hạ tai nọ xọ tai kia thế nào mà suýt nữa đã gây họa. Có điều, nếu hôm nay đối phương không cho y một lời giải thích hợp lý thì y cũng không dám chắc sau này, quan hệ giữa hai bên sẽ phát triển theo chiều hướng như thế nào.

Nghe y hỏi, Tiết Vân Tần không vội trả lời, chỉ mời y ngồi rồi vừa pha trà vừa nói: “Đường chủ bận rộn thế, hiếm lắm mới đến đây, uống ly trà đã nào.”

Vương Kình Vũ làm gì còn hướng uống trà, y nốc một ngụm cạn ly trà rồi tiếp tục chủ đề cũ: “Anh nói thằng ra đi! Rốt cuộc có chịu trả hàng cho tôi không?”

“Trả thì không thể trả được” Tiết Vân Tần nhìn sắc mặt Vương Kình Vũ thay đổi đột ngột, dường như muốn đứng bật dậy, hắn vội cười, khuyên y ngồi xuống rồi nói: “Đường chủ chớ nổi giận. Tôi là thế chẳng qua vì nghĩ cho cậu thôi. Từ vận chuyển đường thủy đến vận chuyển đường bộ trong thành, rồi mọi lạc thú ăn uống, hút hít, gái gú của đàn ông, lại còn các quán trà, quá rượu làm ăn chân chính nữa, tuốt tuột đều liên quan đến Tiểu Kim Đường. Mà đường chủ không thể ba đầu sáu tay mà chu toàn mọi phía được. Bởi vậy, đường chủ cũng chớ tham lam quá! Tiền có bao giờ kiếm cho đủ? Đừng khư khư nắm chặt chút lợi nhỏ làm gì. Tuy giờ cậu được Khang Thiếu Đình đứng sau giúp đỡ, nhưng cũng phải chừa cho anh em khác con đường sống chứ.”

“Ý anh là đã giao sổ hàng đó cho người khác rồi phải không?”

“Đúng là đã giao cho anh em ở đường khẩu khác. Vì muốn phân tán sự chú ý của cảnh sát với Tiểu Kim Đường, sau này, anh em ở đường khẩu Hán Dương sẽ tiếp quản việc vận chuyển muối, đồng thời tự lập thành bang phái mới trực thuộc Tiểu Kim Đường. Đương nhiên đường chủ vẫn là cậu. Chức vị này không có gì thay đổi cả.” Ý đồ của Tiết vân Tần đã quá rõ ràng, hắn muốn làm suy yếu thế lực của Vương Kình Vũ.

“Mỗi năm, lợi nhuận thu được từ việc vận chuyển muối rất lớn, trong lòng Trưởng phòng cũng biết rõ điều đó. Mấy năm nay, tuy Tiểu Kim Đường kiếm được rất khá nhưng một nửa số lợi nhuận đều bị các anh nẫng mất. Bởi nghĩ tình anh là người cất nhắc tôi, hơn nữa lại quen biết nhau lâu nên từ trước tới giờ, tôi luôn luôn làm tốt tất cả mọi chuyện anh yêu cầu. Ngay cả món nợ cũ của em họ và thím, tôi cũng không so đo, tính toàn với anh. Thế mà hôm nay, anh lại quay mũi kiếm sang chĩa vào tôi. Anh xem làm thế có mất tình anh em quá không? Thứ cho tôi nóicâu ngông cuồng, hôm nay, tôi không còn là dây leo kí sinh trên thân cây khác, không còn là thằng lâu la phải nhìn sắc mặt chủ nữa. Xa không tính, trong phạm vi Giang thành này, kẻ nào dàm làm Vương Kình Vũ tôi mất mặt, kẻ ấy ắt mất mạng.” Vì muốn củng cố địa vị, Vương Kình Vũ không quan tâm phải giết bao nhiêu người, cũng không cần biết đối thủ là ai. Trước đây, y đã khuất phục trước thế lực của Tiết Vân Tần và Tiêu Vân Thành, nhưng giờ y không muốn trở thành ngân hàng cho họ thoải mái rút tiền nữa.