Ngay cả khi đã ngồi
trên ghế trong văn phòng của Tiết Vân Tần, Nhan Khai Thần vẫn không dám
tin Khang Thiếu Đình lại tin lời dụ dỗ quỷ quyệt của hắn. Nàng đảo mắt
thầm đánh giá Tiết Vân Tần đang ngồi ở vị trí đối diện. Ngoại trừ đen
hơn một chút, tóc cắt ngắn hơn một chút, trên mặt có thêm mấy vết sẹo
nhỏ sau khi vết thương liền da thì hắn gần như không khác trước là mấy.
Ngược lại, vẻ mặt hờ hững của hằn lại khiến nàng thấy thân thuộc. Chỉ có điều, từ khi nàng bước vào phòng đến giờ, hắn không mở miệng hỏi câu
nào, chỉ dùng hai đầu ngón tay kẹp thuốc lá rồi gõ vào hộp thuốc bằng
sắt một cách chậm rãi vô vị. Nàng bước thẳng về phía hắn, rút một điếu
thuốc trong hộp ra rồi ngồi vắt vẻo lên mặt bàn, hỏi: “Ngài Trưởng
phòng, có chuyện gì thì xin xứ hỏi đi! Tôi không có nhiều thời gian.”
“Đây không phải chiếc bàn đàn bà con gái được phép ngồi lên.” Tiết Vân Tần
châm thuốc cho nàng, ngón trỏ của hắn chạm vào cổ nàng rồi nhẹ nhàng
trượt từ cổ xuống sống lưng, khi đến eo, hắn đột nhiên vỗ mạnh một cái,
bắt nàng phải ngoan ngoãn trở về vị trí cũ.
Nhan Khai Thần quay
đầu lại, trả điếu thuốc trong miệng cho hắn, cười một cách giả tạo. “Thế sao anh không nói luôn đây cũng không phải điếu thuốc dành cho đàn bà
hút?”
“Vì tôi chưa bao giờ coi cô là đàn bà.” Tiết Vân Tần hào
phóng đáp trả một câu khiến Nhan Khai Thần tức đến tái mặt. Hắn không
coi nàng là đàn bà nên đương nhiên sẽ không yêu nàng. Nàng cứ ngỡ mình
đã cảm nhận được điều gì đó trong đêm lũ ấy, cứ ngỡ hắn giấu tình cảm
trong lòng sâu hơn tất cả mọi người, đến khi nàng phát hiện ra thì đã
quá muộn. Nhưng giờ quá khứ đáng để nàng hoài niệm hóa ra lại có một đáp án mới. Đúng vậy! Đã bao giờ nàng giống một người đàn bà đâu. Mặc dù
tình yêu của Khang Thiếu Đình khiến nàng cảm động nhưng tự đáy lòng nàng hi vọng có ai đó yêu con người thực của mình, yêu một Đoàn Tư Kỳ bình
thường, yếu đuối, không hiều nhân tình thế thái và thích nghĩ ngợi vẩn
vơ.
“Tức cảnh sinh tình à? Sao không cãi lại thế?” Tiết Vân Tần
cười giễu. Hắn không những giỏi chạm vào vết thương của người khác mà
còn giỏi chọc thủng nó ra. Dường như sợ nàng tổn thương chưa đủ sâu, hắn còn cố tình tỏ ra hài hước.
Nhan Khai Thần cũng cười phụ họa, nụ cười ngọt như viên đường vừa cho vào miệng. “Có phải rượu đâu mà càng ủ mùi vị càng nồng. Những chuyện cũ kĩ như chổi cùn rế rách đã nát nhũn
từ lâu rồi. Nói thẳng vào vấn đề chính đi! Anh có chuyện gì cần chỉ
thị?”
“Không có! Chỉ đơn thuần muốn gặp cô thôi.” Tiết Vân Tần rất nghiêm túc, trông không có vẻ gì là giả tạo.
Mặc dù hắn nói thật nhưng Nhan Khai Thần vẫn không tin. “Anh không phải
kiểu người ấy. Tôi đoán chắc có kế hoạch mới đúng không? Đừng bày trò đố vui nữa.”
“Lạ thật! Lúc nói dối thì cô tin sái cổ, khi nói thật
thì mỗi một chữ cũng phải nghi ngờ nửa ngày trời.” Tiết Vân Tần không
hiểu nổi, nhìn đăm đăm vào mặt nàng hồi lâu, cuối cùng nhướng mày, cất
giọng biếng nhác: “Thôi được rồi, Khang Triệu Khanh đã chết, nhiệm vụ
của cô coi như kết thúc. Đợi đến khi Phục Hưng xã chính thức thành lập,
tôi sẽ tiến cử cô về tổng bộ ở Nam Kinh, tuy chức hàm vẫn giữ nguyên
nhưng đãi ngộ tốt hơn bây giờ nhiều.”
Theo lẽ thường thì Nhan
Khai Thần phải cảm thấy vô cùng vui mừng mới phải. Một người phụ nữ có
thể leo đến nấc thang này đã là giỏi lắm rồi. Nhưng không hiểu sao đột
nhiên nàng lại thấy khó chịu và muốn kháng cự. Vì không muốn bỏ vai diễn này hay vì không muốn xa rời bạn diễn, nàng cũng không thể phân biệt
nổi. Có lẽ diễn kịch quá lâu khiến nàng nhập vai quá sâu rồi.
Phát hiện ra vẻ mặt khác thường của nàng, Tiết Vân Tần cũng đoán được phần
nào nguyên do, nhưng hắn không nói ra chỉ lặng lẽ đứng bên khung cửa sổ, tiếp tục hút nốt điếu thuốc dang dở. Hôm nay, gió rất to, táp vào mặt
khiến hắn thấy ran rát, đầu thuốc đỏ lửa cũng bị gió thổi phát sáng lập
lòe, trong chớp mắt đã cháy đến tận đầu lọc. Hắn rít hơi cuối cùng rồi
búng nó ra xa. Quay đầu lại, hắn ra lệnh cho Nhan Khai Thần đang mông
lung hồ nghi bằng giọng vô cùng nghiêm khắc: “Tôi không muốn phải nhắc
lại câu này lần thứ hai. Cô buộc phải phục tùng mọi chỉ thị của cấp
trên.”
“Nhưng giờ không phải thời điểm thích hợp. Cái chết của Tư lệnh Khang vẫn chưa có lời giải đáp, tôi đâu thể giữa đường đứt gánh
như vậy được.” Nhan Khai Thần tranh luận.
“Chuyện này không liên
quan gì đến cô. Khang Thiếu Đình tự khắc sẽ có cách xử lý. Thực ra đây
cũng là cơ hội dành cho cậu ta, nhân đó có thể quét sạch những thành
viên bất mãn trong nội bộ quân Hồ Bắc, chính vì vậy mà hôm nay, cậu ta
mới chịu cho tôi dẫn người của phủ họ Khang về đồn. Cậu ta muốn thăm dò
xem kẻ đầu tiên thò đầu ra là ai. Tôi chỉ thuận theo ý cậu ta và thay
cậu ta hoàn thành nốt vở kịch này mà thôi. ”
Tiết Vân Tần đột
ngột chuyển đề tài khiến Nhan Khai Thần sinh nghi. Nàng lắng tai nghe
kĩ, lập tức phát hiện thấy tiếng động lạ bên ngoài cửa.
“Trung
đoàn trưởng Lương chính là người đầu tiên cậu ta muốn trừ khử.” Hắn vừa
nói xong thì tiếng động ngoài cửa cũng trở nên xa dần. Một lát sau có
người gõ cửa thì ra là thư kí của Tiết Vân Tần. Anh ta nhỏ giọng báo cáo khi nãy Trung đoàn trưởng Lương dẫn quân vào đây tìm người, nhưng vừa
đi ngang qua hành lang thì đột nhiên thay đổi ý định, không hiểu sao lập tức quay trở ra. Tiết Vân Tần lệnh cho thư kí sai người canh gác các
nghi phạm nghiêm ngặt. Vừa quay mặt lại thấy Nhan Khai Thần nhìn mình
chằm chằm và cười lạnh lùng, hắn bất giác nhíu mày, nói: “Tôi biết cô
muốn nói gì.” Tiết Vân Tần định thanh minh, nhưng chỉ thấy Nhan Khai
Thần nói: “Tôi đã biết vì sao anh nói dối lại khiến tôi tưởng lầm là
thật. Vì khi anh nói thật, nghe còn giả dối hơn cả nói dối.” Nhan Khai
Thần nhận ra rằng cả đời này mình không thể vọng tưởng tìm thấy một chút sự thật trên con người hắn, dẫu chỉ là một ly một lai. Con người hắn
chỉ xứng đáng sống trong thế giới đầy rẫy dối trá và lừa lọc.
Viết xong chữ cuối cùng, Đỗ Hoài Bích kí tên rồi cùng một người nữa cũng
tham gia hỗ trợ điều tra cái chết của mục sư Vương là Tiêu Vân Thành đi
ra khỏi phòng thẩm vấn. Phòng đặc cảnh đúng là đặc biệt thật! Trụ sở tọa lạc trong một biệt thư xa hoa giống như nhà vườn, trông khác hẳn với
hình tượng nha môn nghe đến đã thấy sợ. Đứng từ ngoài nhìn vào, phong
cảnh ở đây giống như một hoa viên dành cho người ta tiêu khiển và du
ngoạn. Ra khỏi phòng đặc cảnh là một dãy hành lang dài hun hút. Phía
ngoài hành lang là con đường nhỏ nấp mình trong rừng trúc được trải bằng những viên đá cuội tròn nhẵn và những viên đá ngũ sắc chẳng rõ tên gọi.
Đỗ Hoài Bích và Tiêu Vân Thành từng có duyên gặp mặt một lần nên giờ họ
nói chuyện với nhau không còn gượng gạo như trước. Tiêu Vân Thành đột
nhiên nhoài người gạt cành trúc suýt nữa quệt vào mắt Hoài Bích ra,
khiến cô giật mình. Khi rõ nguyên nhân, Hoài Bích ngại ngùng nói: “Hôm
nay gió to quá! Tại tôi mải nói chuyện nên quên cả nhìn đường. May mà
anh nhanh mắt. Lần trước, trong lễ hội múa rồng, cũng phải nhờ anh ra
tay giúp.”
“Có gì đâu, chẳng qua chỉ mất công giơ tay lên. Nhưng
chúng ta cũng có duyên thật đấy. Nếu sau đó tôi không đến nhà thờ và
nghe mục sư nhắc đến bức họa đó thì quả thực không biết bức tranh đó do
cô vẽ.” Tiêu Vân Thành bẻ gãy cành trúc khi nãy suýt quệt vào mắt Hoài
Bích rồi tiện tay vứt sang vệ đường.
“Thế nên chúng ta mới đen
đủi giống nhau, chẳng hiểu sao lại cùng là người cuối cùng gặp mục sư
Vương. Ông ấy là người vô cùng hiền từ. Hi vọng sớm bắt được hung thủ.”
Lại một người thân quen giã từ cõi đời, kiếp người quả nhiên vô thường.
Hoài Bích thở dài, trận gió bấc lao xao thổi tới, làm tung bay tà áo dạ. Cô khép chặt tà áo lại rồi mà vẫn run lập cập. Tiêu Vân Thành cởi áo
khoác của mình, định khoác lên vai cô nhưng cô lịch sự từ chối: “Chút
nữa xe của Trưởng phòng Tiết tới rồi, lên xe là hết lạnh ngay.” Nói
rồi,cô cố ý đi nhanh về phía trước, lúc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một đoàn binh sĩ trên con đường đối diện giữa rừng trúc. Người đàn ông dẫn
đầu có vẻ mặt u uất, nặng nề, cô không ngờ đó lại là Trung đoàn trưởng
Lương.
Tiêu Vân Thành thây cô đột ngột dừng lại thì cũng liếc
nhìn theo và nói: “Trung đoàn trưởng Lương cũng đến phòng đặc cảnh sao?
Chắc có chuyện gì rồi!”
Hoài Bích không đáp, nghĩ bụng chẳng lẽ
tin cha chồng mất lại lan nhanh thế sao? Trung đoàn trưởng Lương bất ngờ xuất hiện ở đồn cảnh sát vừa đúng lúc trong phủ xảy ra chuyện, xem ra
cô phải mau chóng về nhà báo tin cho Khang Thiếu Đình mới được.
“Có phải cô cảm thấy nói chuyện với người như tôi rất vô vị không? Cũng khó trách, những người thô lỗ như bọn tôi là kiểu người khiến các tiểu thư
như cô ghét nhất.” Tiêu Vân Thành tự giễu mình để khuấy động không khí.
Hoài Bích quay sang, trả lời dứt khoát: “Ban đầu tôi cũng cho là thế, nhưng
giờ nghĩ lại thấy thô lỗ chẳng qua là một biểu hiện khác của tính hào
sảng mà thôi, mỗi tính cách đều có điểm đáng yêu. Anh cũng không cần
phải hạ thấp bản thân như thế.”
“Đáng yêu sao? Ha ha ha...” Tiêu
Vân Thành phá lên cười. “Lần đầu tiên, tôi thấy có người nói như vậy
đấy.” Giọng điệu của anh ta dường như rất xem thường lời khen vừa rồi,
nhưng chỉ cần thoáng nhìn khuôn mặt rạng rỡ kia là đủ biết anh ta thích
luận điệu đó đến chừng nào.
Hoài Bích rất hiếm khi thấy ai đó
ngửa cổ ra sau cười sảng khoái trước mặt mình. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ
tiếp xúc với những người luôn khiêm nhường và nho nhã, bất kể nam hay nữ cũng vậy. Dù gặp chuyện vui đến đâu cũng chỉ mỉm cười lịch sự, như thể
sợ người khác nhìn thấy mình phấn khởi. Ngay cả Khang Thiếu Đình cũng
chưa bao giờ phóng túng như thế trước mặt người khác. Mà bản chất của
niềm vui là phải có sức lan tỏa khiến người khác cũng vô thức thấy vui
lây.
Bước ra khỏi hoa viên, một chiếc xe con đã đợi sẵn ở cổng.
Đó là xe của Tiết Vân Tần phái tới. Trước khi chia tay, Hoài Bích chợt
nhớ ra một chuyện, cô nhìn Tiêu Vân Thành rồi hỏi: “Nếu không ngại, anh
có thể nói cho tôi biết tên chăng?”
“Tôi thì chẳng có gì phải
ngại, nhưng e nói ra rồi thì khó có thể làm bạn với nhau.” Đương nhiên
Tiêu Vân Thành biết rõ cha con nhà họ Khang muốn trừ khử mình đến độ
nào.
“Không sao. Tôi chỉ muốn biết thôi mà.” Hoài Bích lại yêu cầu.
Tiêu Vân Thành không cố tình làm cao nữa, nói thật: “Tiêu Vân Thành. Không
có tên chữ. Chắc cô từng thấy Thiếu tướng vừa nhắc đến cái tên này vừa
nghiến răng kèn kẹt rồi phải không?”
Hoài Bích sực nhớ ra, hóa ra anh ta chính là Tiêu Vân Thành mà cha chồng cô và Khang Thiếu Đình từng nhắc đến. Cô không hiểu cặn kẽ mọi ngóc ngách trong các cuộc đấu đá của đàn ông, nhưng nếu vì thế mà bỏ lỡ một người bạn tốt thì đúng là vô
cùng xuẩn ngốc.
“Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, tôi chỉ biết tôi muốn kết bạn với một người có tên là Tiêu Vân Thành thôi. Bởi vậy...Rất vui được làm quen với anh.” Cô không cho rằng nhân tố chính trị có thể
ảnh hưởng đến quyền kết bạn của mình, huống hồ trong đám bạn bè đông đúc của cô đang thiếu một anh chàng thô lỗ nhưng rất đổi hào sang và vui
tính thế này. Chỉ có điều, không hiểu sao lúc chào tạm biệt, anh chàng
thô lỗ này bỗng dưng lại trở nên e thẹn, chẳng nói năng gì. Hoài Bích
mạnh dạn giơ tay vẫy chào anh ta rồi chui vào xe. Lúc nhìn qua cửa kính, cô thấy Tiêu Vân Thành lắc đầu mỉm cười, miệng lẩm bẩm câu gì đó. Mãi
tận lúc xe đã lăn bánh, anh ta mới nhìn lại rồi rối rít vẫy tay chào.
Nhận được điện thoại của phòng đặc cảnh, a hoàn thân cận của Hoài Bích là
Tiểu Huệ vội dặn những người hầu khác trong nhà giúp làm mấy việc vặt,
còn mình thì ra cổng chờ sẵn. Vừa nhìn thấy chiếc xe của cảnh sát ở đằng xa, Tiểu Huệ vội vàng chạy tới đón, như thể cố tình tránh sự chú ý của
những người hầu khác. Hoài Bích hiểu ý, liền đi men theo đài phun nước.
Tiểu Huệ thì thầm thông báo: “Tiểu thư, có chuyện này nhưng cô phải gắng nhịn nhé. Cậu Hai và Đỗ ...à, Đinh tiểu thư vừa mới về, còn đang khóc
lóc ở trong kia kìa.” Nghe thấy tin này, nỗi phẫn uất cố kìm nén bấy lâu trong lòng Hoài Bích thoắt dâng trào lên tận cổ họng. Vì Khang Thiếu
Đình, cô mới coi hai kẻ đó như đã chết và chịu đựng nỗi uất hận này, giờ họ không những kéo nhau về mà còn không biết liêm sỉ xuất hiện ngay
trước mặt cô, đúng là bắt nạt người khác quá đáng! Nhưng cha chồng vừa
từ trần, cô không muốn làm mọi chuyện rối ren thêm, nên đành cắn răng
bước vào phủ, lạnh lùng nhìn lướt qua hai kẻ tội đồ. Vẻ mặt chúng mới
giả tạo làm sao!
Lúc này, Khang Thiếu Đình đang quỳ trước linh
đường, khóc lóc rất thương tâm, không để ý đến sự xuất hiện của cô,
nhưng Đinh Thục Phương lại nhìn thấy cả sự thù địch trong mắt cô. Cô ta
vô thức cúi đầu thấp hơn. Thực ra Đinh Thục Phương hiểu rất rõ, trừ
Khang Thiếu Kỳ ra thì mọi người trong phủ đều coi thường cô ta. Đặc biệt là Khang phu nhân, từ khi cô ta bước vào cửa đến giờ, bà ta không thèm
lếc nhìn cô ta lấy một lần, chỉ gọi Khang Thiếu Kỳ vào phòng và mắng
không tiếc lời. Khang Thiếu Đình sợ Hoài Bích trách giận em trai mình,
bèn chủ động kéo cô vào phòng nghỉ ngơi rồi lựa lời khuyên nhủ: “May mà
em thông cảm cho đấy. Mua gì cho em bây giờ nhỉ?”
Hoài Bích nói vẻ giận dỗi: “Sao tự nhiên lại quan tâm đến em thế? Quan tâm đến cô thư kí của anh chẳng phải tốt hơn sao?”
“Tự nhiên lại dây cà dây muống sang chuyện đó làm gì?” Khang Thiếu Đình
không vui, nhưng ngay sau đó lại nói: “Hoài Bch1, anh biết em rất khó
chịu, nhưng nói gì thì nói, Thiếu Kỳ vẫn là em trai anh, dù nó làm sai
chuyện gì thì cũng tại anh trai nó không biết quản lý. Huống hồ, điều
cha tiếc nuối nhất lúc sinh thời là không được gặp mặt nó, giờ nó đã trở về, coi như cũng hoàn thành được tâm nguyện của cha. Anh không mong em
có thể tha thứ cho Thiếu Kỳ, anh cũng không bao giờ quên món nợ này, chỉ mong em đừng hận nó cữa và coi nó như em trai ruột của mình. Thực ra,
bản tính của Thiếu Kỳ không tồi tệ như em nghĩ đâu, chẳng qua tại từ nhỏ đã bị cha thúc ép nên nó mới trở nên ngỗ ngược như thế, vì vậy mong em
hãy rộng lòng đón nhận nó.”
Những lời của Khang Thiếu Đình càng
làm Hoài Bích tức giận hơn, chỉ có điều cô gắng nén nhịn trong lòng.
Nhưng càng không nói lại càng thấy ấm ức, nên cô cười lạnh, bảo:”Bây
giờ, việc tang của cha là quan trọng nên em có thể nhẫn nhịn. Nhưng có
một yêu cầu, em không muốn nhìn thấy cô ta ở trong phủ.”
“Chuyện
này anh cũng biết mà. Lúc hai đứa mới về, mẹ đã bảo Đinh Thục Phương
phải chuyển ra ngoài ở, trong thời gian đại tang, tuyệt đối không được
phép bức chân vào phủ họ Khang. Thiếu Kỳ cũng đồng ý rồi. Chút nữa nó sẽ đưa cô ta đi.” Thực ra Khang Thiếu Đình không ưa gì Đinh Thục Phương,
vì chuyện này anh đã mắng Khang Thiếu Kỳ suốt. Biết kết quả này, Hoài
Bích cũng nuốt được cục tức.
Thời gian gần đây, Đỗ Hoài Bích
chẳng mấy khi được ngon giấc nên giờ muốn ngả lưng nằm nghỉ một lát, vừa đặt mình xuống giường, chưa chợp mắt được bao lâu thì Đinh Thục Phương
xông vào mặc kệ sự ngăn cản của Tiểu Huệ. Cô chưa kịp đuổi khách, Đinh
Thục Phương đã quỳ sụp xuống, vừa khóc vừa nói: “Hoài Bích! Tôi có lỗi
với nhà họ Đỗ. Mọi người hận tôi, mắng tôi là đúng. Nhưng tôi chỉ xin cô cho tôi gặp Hân Nhi một lát. Chỉ một lát thôi. Tôi cầu xin cô đấy.”
“Sao tôi không nhớ cô còn có một đứa con trai nhỉ?” Hoài Bích lườm cô ta,
lời lẽ cũng trở nên cay nghiệt. “Huống hồ, từ lâu nhà họ Đỗ đã không còn dây mơ rễ má gì với cô nữa. Cô đừng giở bộ mặt đáng thương đó ra làm
gì.” Dứt lời, cô đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Huệ mau lôi cô ta đứng dậy.
Nhưng Đinh Thục Phương gan lì không chịu đi, cô ta khóc lóc thảm thiết, nói:
“Tôi biết tôi không còn mặt mũi nào để mở miệng cầu xin. Năm đó, tôi bỏ
lại gia đình nên giờ không còn tư cách nữa...”
“Cô đã hiểu rõ như thế thì việc gì phải hỏi!” Hoài Bích bật xuống giường, máu huyết như
sôi sục. Bà chị dâu ngang ngược, phách lối ngày nào giờ khóc lóc ỉ ôi
quỳ lạy trước mặt cô, thử hỏi cô làm sao thấy dễ chịu cho nổi? “Khi cô
bất chấp tất cả, bỏ mặc gia đình, chồng con, lẽ nào cô không nghĩ đến
báo ứng ngày hôm nay? Nếu vì không có tình cảm với anh trai tôi, hay hai người xa cách nên mới dẫ đến chuyện xấu xa bỏ chồng theo trai thì tôi
đã không oán hận cô. Nhưng cha tôi đối xử với cô tốt như vậy, sao cô nỡ
lòng đâm một nhát vào trái tim ông, khiến ông chết không nhắm mắt? Đây
đã là ngõ cụt mà ban đầu tự cô lựa chọn thì hôm nay đừng trách tôi tuyệt tình! Một người làm sai vẫn có cơ hội được tha thứ, nhưng nếu việc làm
sai trái ấy gây ra tổn thương cho người khác thì mãi mãi không thể tha
thứ được. Nếu giờ cô muốn quỳ thì cứ quỳ đi, nhưng đừng làm gai mắt
tôi!”
Hoài Bích gọi mấy gia nhân, bảo họ “mời” cô ta ra ngoài. Có lẽ đối với kẻ phiêu bạt nơi xứ người thì những vương vấn với máu mủ
ruột rà chẳng bao giờ sánh được niềm vui nhất thời nơi chân trời góc bể, đến khi bị cái nghèo quật ngã và chịu đủ mọi ghẻ lạnh của thế gian thì
họ mới tỉnh ngộ, hóa ra những thứ đó không thể chia lìa. Giống như con
diều dần dần bay cao, cho rằng mình chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới
mây xanh nên ra sức thoát khỏi tay người giật dây diều ở phái dưới.
Nhưng khi nó ý thức được bầu trời cao rộng tưởng chừng gần ngay trước
mắt chỉ là ảo giác và ngoái đầu lại, mới phát hiện đường trở về đã hoàn
toàn biến mất. Trong tim Hoài Bích cũng có những nỗi đau như vậy.
Chẳng bao lâu sau, phủ họ Khang lại xảy ra chuyện lớn. Mấy tiểu đoàn trưởng
dẫn theo binh lính của mình kéo đến phủ đệ ầm ĩ đòi gặp Tư lệnh, không
những vậy, bất luận khuyên can thế nào cũng không chịu tản đi, thái độ
rất nghênh ngang. Khang Thiếu Đình vừa mới nghe Phó quan Vương nói Trung đoàn trưởng Lương chạy đến phòng đặc cảnh đòi người, không hiểu sao lại quay ngược trở ra, giờ những tiểu đoàn trưởng thân thiết với Trung đoàn trưởng Lương lại chạy đến đây làm loạn, liền đoán tám mươi phần trăm
chuyện này có liên quan đến Trung đoàn trưởng Lương. Điều đó chứng tỏ
tin cha qua đời đã bị rò rỉ ra ngoài, nếu không đám người này sẽ không
mượn gió bẻ măng mà xông đến đây gây chuyện. Anh vừa sai người gọi điện
thoại đến Bộ Tư lệnh, vừa đồng ý yêu cầu của họ, cho phép mấy tiểu đoàn
trưởng đó vào phủ. Đám người ập vào, thấy trong nhà lập linh đường, giờ
mới xác định thông tin nhận được là thật, từ đó liền suy đoán nguyên
nhân cái chết của Tư lệnh chắc cũng không khác so với tin đồn là mấy.
Tuy hành vi hôm nay của họ ngông cuồng, ngang ngược nhưng tự đáy lòng họ vẫn vô cùng kính trọng vị Tư lệnh mới qua đời. Thoáng thấy di ảnh của
Tư lệnh Khang, dẫu là người đàn ông mạnh mẽ đến đâu thì cũng không kìm
được nỗi thương cảm. Nhìn thấy linh đường bài trí quá đơn giản, Tiểu
đoàn trưởng Trần dẫn đầu liền nổi cơn tam bành, quát lớn: “Tư lệnh qua
đời là chuyện lớn, sao có thể làm một cách sơ sài như vậy được? Lại còn
giấu giếm mọi người nữa! Chẳng lẽ Quân đoàn trưởng chấp nhận như thế
sao?”
“Tự tôi khắc biết sắp xếp!” Khang Thiếu Đình hiểu rõ nếu
không biết nhịn chuyện nhỏ sẽ gây ra chuyện lớn, đặc biệt sau cái chết
của cha, một số thuộc hạ không cam tâm khuất phục tất sẽ nổi dậy. Sở dĩ
anh kéo dài thời gian phát tang cũng vì đã lường trước chuyện này, chỉ
có điều, anh không ngờ chuyện này lại xảy ra nhanh như vậy. “Giờ chưa
phải thời điểm phát tang. Phải đợi phía Nam Kinh ổn định trước đã. Lỡ
tin Tư lệnh qua đời bị truyền đi, ai dám chắc sẽ không có kẻ nhân cơ hội này đàn áp chúng ta?”
“Quân đoàn trưởng nói vậy là có ý gì? Lẽ
nào Tư lệnh qua đời thì chúng tôi lập tức biến thành một đĩa cát rời rạc hay sao? Chúng tôi không thể kiểm soát được tình thế hay sao? Quân đoàn trưởng sợ bóng sợ gió quá đấy! Hôn nữa, nếu Quân đoàn trưởng muốn giữ
bí mật về sự qua đời của Tư lệnh thì chỉ cần bí mật với công chúng, hà
cớ gì lại không chịu thông báo một tiếng cho chúng tôi biết? Lẽ nào
trong lòng ngài không coi những tướng sĩ già chúng tôi là người của mình sao? Cả mấy bác cảnh vệ kia nữa, họ đều đã theo chân Tư lệnh bao nhiêu
năm, từ trước đến giờ luôn trung thành hết mực. Nhưng không ngờ Quân
đoàn trưởng lại tống họ vào đồn cảnh sát, khiến người ta xót xa biết
bao! Dù chúng tôi có sai sót, có tội trạng lớn đến mất mạng thì cũng
phải do quân đội đích thân xử lý, chứ sao lại để người ta nói dẫn đi là
dẫn đi vậy? Tin này mà truyền ra ngoài thì quân Hồ Bắc chúng ta biết
giấu mặt vào đâu?” Tiểu đoàn trưởng Trần tranh luận đến nỗi gân xanh nổi lên cuồn cuộn, khí thế áp đảo người khác khiến Khang Thiếu Kỳ đang quỳ
trước linh đường cũng tức giận đứng bật dậy. Trong khi đó, Khang Thiếu
Đình lại làm ngơ như không hề nghe thấy gì, không phát hiện ra thái độ
khiêu khích của đối phương.
“Bất kì chuyện gì cũng không được
phép chỉ nhìn vẻ bề ngoài của nó. Tranh giành sĩ diện tức thời đôi khi
phải đổi lấy rất nhiều phiền phức, rắc rối. Chúng ta phải nhìn xa trông
rộng, không thể lúc nào cũng xét nét từng chuyện nhỏ trước mắt. Giống
như hôm nay, Tiểu đoàn trưởng Trần đế chất vấn tôi nhưng lại không thấy
Trung đoàn trưởng Lương dẫn đầu. Điều đó chứng tỏ Trung đoàn trưởng
Lương là người rất thông minh, rất hiểu thời cuộc.” Khang Thiếu Đình
bình tĩnh giảng giải rồi sai người mang băng đen đến, tự đeo lên cánh
tay, nói tiếp: “Ra khỏi cánh cổng này thì không tiện mang băng đen nữa.
Nhưng tôi nghĩ cha ở dưới suối vàng ắt sẽ hiểu nỗi khổ tâm của tôi.”
“Quân đoàn trưởng thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Những người thô lỗ như bọn tôi
không hiểu những lệ bộ lễ tiết ấy, chỉ biết liều mạng xông ra chiến
trường. ở ngoài phạm phải chuyện gì cũng đứng thẳng lưng, không thể để
người ta sỉ nhục thanh danh của quân Hồ Bắc! Nhưng chuyện này, Quân đoàn trưởng không chỉ làm sơ sài mà mẹ kiếp, mất mặt đếch chịu được! Quân
đoàn trưởng làm thế, thử hỏi đám tướng sĩ bọn tôi làm sao mà ngẩng cao
đầu làm người trước các Bộ Tư lệnh khác đây? Không những Tư lệnh Hồ Bắc
bỗng dưng bị người ta sát hại, mà ngay cả cảnh vệ cận kề nhiều năm cũng
không thể bảo vệ nổi, thế khác nào bị người ta tát thẳng vào mặt, còn
khuyến mãi thêm mấy cú đạp trút giận nữa. Quân đoàn trưởng, ngài yếu
đuối quá! Nếu ngài không có gan thì để anh em chúng tôi xới tung cái đất Vũ Hán này lên, không thể để anh em mình chịu thiệt thòi được.” Tiểu
đoàn trưởng Trần tỏ vẻ bất cần. Trong mắt ông ta, Khang Thiếu Đình cũng
chỉ đến thế mà thôi, bị thuộc hạ mắng như trâu như chó mà không dám ho
he câu nào. Tiểu đoàn trưởng Trần tưởng đã dằn mặt được Khang Thiếu
Đình, không ngờ đến việc có một họng súng đã chĩa thẳng vào đầu mình tự
lúc nào. Thì ra trong phủ họ Khang vẫn còn một kẻ không sợ chết.
Xem ra ông ta đã quá coi thường anh em nhà họ Khang, có điều, là người từng trải qua mưa bom bão đạn, nên biến cố nhỏ này không đủ khiến ông ta thu nắm đấm lại. Tiểu đoàn trưởng Trần chế giễu: “Hừ! Không phải tôi coi
thường cậu Hai, nhưng trong phủ này, ngoại trừ cố Tư lệnh xứng đáng là
một anh hùng hảo hán đầu đội trời chân đạp đất ra thì không có người thứ hai đáng để tôi khâm phục. Nếu cậu dám nổ súng thật thì biết đâu Trần
mỗ tôi sẽ phục đấy!” Tiểu đoàn trưởng Trần vừa nói vừa nhìn chằm chằm
vào Khang Thiếu Kỳ, ông ta đoán chắc chắn cậu ta không có gan nổ súng.
Huống hồ, quân chơi bời trác táng, bất tài vô học kia thì có gì đáng sợ? Nhưng không ngờ, thái độ đắc ý của ông ta nhanh chóng bị cơn đau rụng
rời đốn gục, đầu gối phải mất kiểm soát ngã khuỵu xuống đất, máu chảy ra như suối. Mấy tiểu đội trưởng đang nuôi âm mưu đen tối trong bụng đều
sững người, không ngờ Khang Thiếu Kỳ dám làm thật. Trong khoảnh khắc
nóng máu, họ bùng lên ý định chống trả, nhất loạt rút súng ra định chiến đấu với binh sĩ trong phủ.
Khang Thiếu Kỳ liếc mắt nhìn Tiểu
đoàn trưởng Trần đang quỳ dưới đất, dí súng vào cổ họng ông ta, hỏi “Ông nghĩ mình là ai hả? Ông có tư cách gì mà đứng đây nói nhăng nói cuội?
Anh trai tôi nhịn ông vì nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ, không muốn vác dao
chém thuộc hạ cũ của cha nagy sau khi cha vừa nằm xuống. Nhưng ông không biết thân biết phận lại cậy già bắt nạt trẻ, cố tình mượn gió bẻ măng.
Cái gì mà làm mất mặt quân Hồ Bắc? Đám người bọn ông thì có đạo lý cóc
khô gì? Giờ di thể của Tư lệnh còn sờ sờ ra đấy mà các ông đã dám đến
đây làm loạn ngay trước mặt người, lại còn mặt dày nói đến lòng trung
thành sao? Hôm nay, Khang Thiếu Kỳ này có phải bỏ xác lại đây thì cũng
quyết chơi tới bến. Phải giết hết đám khốn nạn này mới xong!”
“Có bản lĩnh thì xông lên!” Tiểu đoàn trưởng Trần điên tiết quát lớn, cố ý khích tướngKhang Thiếu Kỳ.
Khang Thiếu Kỳ đang lúc sôi máu, lại bị người khác khích tướng nên định bóp
cò thật. Những người khác thấy tình hình diễn biến như vậy liền chuẩn bị quyết chiến một trận để trút hận. Khang Thiếu Đình thấy thế cuộc không
ổn, vội vàng lôi hai người ra, đồng thời tịch thu khẩu súng mà Khang
Thiếu Kỳ vừa cướp trên người Phó quan Vương.
“Được rồi! Làm loạn
thế đã đủ chưa?” Khang Thiếu Đình giật tay Khang Thiếu Kỳ ra rồi lao vào tát em trai một cái. “Em thấy vẫn chưa đủ rắc rối hay sao mà còn đổ dầu vào lửa? Tiểu đoàn trưởng Trần là tiền bối, lại theo cha bao nhiêu năm. Chúng ta không thể vì cha không còn nữa mà gây khó dễ cho các chú ấy.
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thì họ không mắng chúng ta mà mắng cha
không biết dạy dỗ con cái. Bôi tro trát trấu vào mặt cha mẹ là tội đại
nghịch bất hiếu của kẻ làm con! Mau! Mau đưa Tiểu đoàn trưởng Trần đi
cầm máu.”
“Anh! Đối với lũ khốn nạn lòng lang dạ sói thì cần gì
phải giảng giải đạo lý. Nhiều khi mình phải giết một răn trăm.” Khang
Thiếu Kỳ hất tay anh trai ra, bực mình vì vào lúc then chốt anh lại quá
yếu đuối.
Khang Thiếu Đình biết tính khí em trai ngang ngạnh nên
gọi một lính hậu cần khác đến dìu Tiểu đoàn trưởng Trần đi trị thương.
Tiểu đoàn trưởng Trần vốn phẫn nộ đến đỉnh điểm vì bị ăn một viên đạn,
nhưng nghe Khang Thiếu Đình nói đầy ẩn ý sâu xa, ông ta biết anh đang
ngầm đả kích mình vong ân phụ nghĩa. Nghĩ đến việc thi thể Tư lệnh còn
chưa lạnh mà mình đã dám làm loạn trước linh đường, trong lòng ông ta
cũng thấy áy náy. Thấy lính hậu cần bước đến gần, ông ta liền thuận thế
rút lui. Chỉ có điều, các tiểu đoàn trưởng khác đều không hài lòng, họ
lén huých vào khuỷu tay ông ta, nhắc ông ta nhớ nhiệm vụ của mình.
Giữa lúc nguy cấp, Phó quan Vương dẫn Trung đoàn trưởng Lương vào phủ. Nhìn
thấy tình hình đó, anh ta nghĩ không thể làm to chuyện thêm được nữa,
nên không vội xé lớp mặt nạ đang đeo ra. Trung đoàn trưởng Lương để ý
hôm nay thái độ của Khang Thiếu Đình rất khác thường, không có kiểu muốn làm gì thì làm như ngày thường, nên càng khẳng định việc Khang Thiếu
Đình câu kết với phòng đặc cảnh để đưa anh ta vào tròng là có thật.
Trung đoàn trưởng Lương nhíu mày rồi giơ tay tặng những tiểu đoàn trưởng vô kỉ luật những cú tát trời giáng. Sợ một cái tát chưa đủ vang, anh ta lại bồi thêm cái nữa. “Lương tri của mấy người để trong đũng quần à?
Không ngờ dám vô thiên vô pháp đến độ này! Đại thù của Tư lệnh còn chưa
báo mà các người đã dám tụ tập ở đây gây náo loạn, đấu đá lẫn nhau. Còn
ra thể thống gì không hả?” Sau đó, anh ta lôi xềnh xệch Tiểu đoàn trưởng Trần đang bị thương đến trước mặt Khang Thiếu Đình, nói: “ Quân đoàn
trưởng! Để xảy ra chuyện tày đình như vậy ngay trước linh đường của Tư
lệnh thì không thể tha tội! Mong Quân đoàn trưởng hãy trừng trị bọn họ
theo quân pháp. Tôi quản lý quân lính không nghiêm, cũng cam tâm chịu
phạt. Mong Quân đoàn trưởng xử đúng người đúng tội! Tuyệt đối không được nương nhẹ!”
Khang Thiếu Đình đã lường trước kiểu gì Trung đoàn
trưởng Lương cũng xuất đầu lộ diện, vẫn bảo lính hậu cần dìu Tiểu đoàn
trưởng Trần đi trị thương trước như kế hoạch, sau đó đích thân mời Trung đoàn trưởng Lương ngồi xuống và bảo: “Giờ đều là anh em một nhà, phạt
ai cũng là tự chặt xương cắt gân của mình cả. Đám Tiểu đoàn trưởng Trần
chẳng qua lòng ngay dạ thẳng mà thôi chứ cũng chẳng có ác ý gì, hà tất
phải thẳng tay phạt người khác vì mình thắng lý? Giờ còn nhiều việc phải lo, giải quyết xong việc lớn mới là điều quan trọng.” Anh nhấp một ngụm trà, nhìn Trung đoàn trưởng Lương cúi đầu không đáp, nói tiếp: “Tôi đã
chọn được ngày phát tang cho Tư lệnh, định vào tuần sau. Trước đó, trong quan ngũ sẽ có một vài điều động. Việc đầu tiên cần làm sau khi an táng xong xuôi cho Tư lệnh là phải cất nhắc ngay một sư đoàn trưởng làm cánh tay phải đắc lực cho tôi. Tôi đã chọn sẵn một ứng viên rồi, chắc chắn
ngoài người đó ra thì không ai có thể đảm đương được nhiệm vụ này.”
“Đúng là cần làm vậy. Nhưng người Quân đoàn trưởng định chọn là ai?” Trung đoàn trưởng Lương hỏi dò.
“Ngoại trừ Trung đoàn trưởng Lương ra thì không có ứng viên thứ hai.” Khang
Thiếu Đình khẽ vỗ lên vai Trung đoàn trưởng Lương, tỏ ý rất coi trọng
việc hợp tác với anh ta.
Trung đoàn trưởng Lương nghe tin, vừa
cảm kích lại vừa kinh ngạc, có điều trong lòng cả hai người đều rõ đó
chẳng qua là kế đôi bên cùng có lợi. Khang Thiếu Đình muốn nhờ vào mối
quan hệ của Trung đoàn trưởng Lương để củng cố địa vị của mình, còn
Trung đoàn trưởng Lương lại muốn lạm dụng chức quyền trong tay Khang
Thiếu Đình để mở rộng thực lực. Dù trước đó giữa hai người có hố sâu
ngăn cách lớn đến thế nào thì giờ phút này, cả hai đều phải trưng ra
khuôn mặt giả tạo.
Huống hồ, trước lúc Trung đoàn trưởng Lương
nhận được điện thoại của Phó quan Vương, anh ta đang ngồi uống rượu cùng Tiêu Vân Thành, một người gần đây anh ta thường qua lại. Khi còn đang
do dự không biết có nên trở về phủ họ Khang dọn dẹp tàn cục hay không
thì đột nhên nghe Tiêu Vân Thành thông báo một tin. Phía Nam Kinh đã
nhận được tin Tư lệnh Khang qua đời nên định cử một quan chức trong
trung ương đến phúng viếng. Người đó chính là bạn chí cốt thời niên
thiếu của Tư lệnh Khang.