Những việc sau đó Chanh Âm không thể quen thuộc hơn nữa, tắm rửa thay quần áo, sau đó lên giường hầu hạ, làm nhiều năm như vậy sớm đã thành thói quen, không sai chút nào!

Cho nên đợi hết thảy chuẩn bị xong, tất cả hạ nhân cũng lui ra ngoài, chỉ còn lại một mình Chanh Âm, y cũng không có cái ý niệm chạy trốn trong đầu, mà là dang hai tay nằm trên giường chờ người đến.

Nói không sợ là giả dối, dù sao ân oán lúc trước giữa hai người cũng coi như không ít, Chanh Âm sợ hắn trả thù hành hạ, nhưng y nghĩ lại, bản thân rơi vào cảnh ngộ như bây giờ, còn không phải do An Thiếu Du ban tặng sao? Còn có sự trừng phạt nào kinh khủng hơn so với mười năm trước? Gần như là không có…

Nghĩ như thế, trái lại khiến cho y từ từ bình tĩnh, lẳng lặng nhắm mắt, mùi hương quen thuộc trong phòng làm cho người ta có chút thương tâm.

“Vì cái gì khi còn bé lại muốn đến như vậy?” Chanh Âm không nhịn được thấp giọng tự hỏi, sau đó lại giống như nản lòng mà thở dài một tiếng.

Những năm qua, thật ra y vẫn luôn suy nghĩ, nếu lúc còn trẻ ấy không có sự khinh cuồng và ích kỷ, kiêu ngạo và tự tin, có lẽ sự việc sẽ không đến nỗi kinh khủng như bây giờ, ít nhất y cũng sẽ không phải chịu báo ứng như vậy, nếu như lúc đó có thể rộng lượng một chút như bây giờ thì tốt rồi.

“Ai…”

Chuyện cũ nghĩ lại mà đau, có hối hận cũng chẳng còn ích gì.

Tiếng thở dài vừa dứt, tiếng bước chân ngoài cửa từng bước đến gần, Chanh Âm không cần nhìn cũng biết là ai tới, y không hề động đậy, như trước nằm ở trên giường nhắm mắt lại, trong bóng đêm cảm nhận được hơi thở nam nhân đến gần.

Nhìn thấy Chanh Âm nằm trên giường, An Thiếu Du cũng không hờn giận, hắn đóng cửa phòng sau đó bản thân cũng lên giường, tựa vào bên người Chanh Âm, cũng không động mạnh, mà là cúi người xuống khẽ hôn lên má y.

Động tác ôn nhu như vậy trái lại hù dọa Chanh Âm, y không nhịn được mở hai mắt đối lại đôi con ngươi màu đen của An Thiếu Du, trong lòng đầy nghi hoặc.

“… Làm sao vậy? Nghĩ ta là ai đó ư?”

Không thể trách y ngạc nhiên, hai người quen biết nhau hơn mười năm, An Thiếu Du đối xử với Chanh Âm không thể nói cái gì ôn nhu, không thô bạo không lạnh lùng, sắc mặt khô khan thôi đã là tốt lắm rồi, hơn nữa vẻ mặt này còn phải có thêm điều kiện tiên quyết, đó là khi có mặt phụ thân Chanh Âm.

Từ nhỏ An Thiếu Du đã diễn cho đám người lớn xem, chỉ cần có trưởng bối ở đây, hắn nhất định sẽ giữ đúng thể diện, nhưng đợi người vừa đi là lại lộ ra nguyên hình, cho nên có thể tượng tưởng, sau khi An Vĩnh Huy cùng thê tử qua đời, An Thiếu Du không còn để cho Chanh Âm thấy được sắc mặt tốt nữa.

“Hừ!” An Thiếu Du hừ lạnh một tiếng, lúc này mới khiến Chanh Âm thoáng an tâm.

Nghĩ lại y đúng là có bản chất cuồng ngược, người ta đối xử như vậy, y lại còn rất yên tâm… Thật sự là muốn ăn đòn!

Thấy hắn quay đầu sang chỗ khác… Chanh Âm bất đắc dĩ cười nói: “An công tử, chúng ta thương lượng một chút được không?” Y muốn thử giảm bớt ân oán trước kia, “Ngươi nhìn ta mặc dù mấy năm này không phải là rất thảm, nhưng cũng là man phế (bại hoại, suy bại), ngươi lúc này đừng truy cứu chuyện trước kia nữa có được không? Ta thừa nhận là ta không đúng, ta không nên…”

Lời y muốn nói còn rất nhiều, nhưng An Thiếu Du đã nhanh chóng cắt đứt lời y, bất mãn nhíu mày, thanh âm cũng trầm thấp thêm vài phần: “Ngươi gọi ta là gì?”

“A? À… An công tử… Không đúng sao?” Chanh Âm dùng một ngón tay trỏ lên trán.

Không sai, y gọi những khách nhân khác cũng là X công tử, chẳng lẽ…

“Ô, ngại quá, phải gọi là ‘An lão gia’ đúng không?” Y sửa lại.

“An, lão, gia?” An Thiếu Du cắn răng hỏi vặn lại.

Chanh Âm càng hoang mang, nhìn bộ dáng hắn không có vẻ gì là cao hứng cho lắm, nhưng “công tử” không đúng, “lão gia” cũng không phải, vậy hắn muốn gọi là gì đây?

“An thiếu gia? An đương gia? Hoặc là…”

“Thiếu Du, trước kia không phải ngươi vẫn gọi ta như vậy sao?” An Thiếu Du nhịn xuống cơn tức, “An Thừa Anh!?”

Nghe thấy hai cái tên đã lâu không gặp, Chanh Âm hơi có vẻ vô tội nhún nhún vai, “Đó là lúc trước, hiện tại không thích hợp nữa.”

Y thật sự cảm thấy như vậy, một tiểu quan và một đương gia, thân phận hai người cách xa vạn dặm, chứ đừng nói chi là những thứ khác, huống gì chuyện cũ đã qua, bọn họ không thể trở về quá khứ, mà y cũng không nghĩ tới chuyện trở về.

Nhưng lời này vào tai An Thiếu Du lại có một phen ý tứ hàm xúc khác, hắn đánh giá Chanh Âm hồi lâu, lúc này mới nheo mắt lại phát ra tiếng hừ cười giễu cợt: “An Thừa Anh, ngươi khá lắm, dám ở trước mặt ta diễn trò lạt mềm buộc chặt*…”

*Câu gốc là “dục cầm cố túng”: kế thứ mười sáu trong Tam thập lục kế, nghĩ là muốn bắt thì phải thả. Theo như điển cố thì là thời Tam Quốc, Mạch Hoạch làm phản khiến Thục Hán bất ổn. Để thu phục Mạnh Hoạch, Gia Cát Lượng đã bảy lần bắt, bảy lần thả (thất cầm thất túng, 七擒七纵) Mạnh Hoạch khiến Mạnh Hoạch đội ơn mà không dám làm phản nữa. Tào Tháo muốn dùng Quan Vũ để làm dũng tướng cho mình đã cấp cho Quan Vũ ngựa Xích Thố để Quan Vũ lên đường tìm huynh đệ Lưu Bị và Trương Phi; nhưng Quan Vũ chỉ cưỡi ngựa đi một đoạn bèn quay lại trở về với Tào Tháo để nguyện ra trận chiến đấu trả ơn cho Tào Tháo.

Làm sao mà người này lại đa nghi như vậy? Hắn sống không thấy mệt mỏi sao?

Chanh Âm đảo cặp mắt trắng dã, dứt khoát nghiêng qua một bên không tranh luận với hắn, là hắn không tin mình, y cũng không có biện pháp.

“Ngươi dám không nhìn ta?” Nghe ra được, An Thiếu Du lời này đã gần như bạo phát rồi.

Chanh Âm nằm ở trên giường thật sự là bội phục hắn, vô luận y làm cái gì, người này cũng đều muốn bắt lỗi?

Nếu ngang cũng sai, thẳng cũng sai, vậy hắn còn hỏi cái rắm gì, muốn thượng thì trực tiếp thượng cho rồi!

“Nhàm chán…”

“…!”

Không biết có phải cố ý muốn chọc giận An Thiếu Du hay không, Chanh Âm một tiếng này trong phòng có thể nghe được rõ ràng, An Thiếu Du dĩ nhiên cũng nghe được, kết quả giống như dự liệu đã không thể vãn hồi.

An Thiếu Du nguyên bản khí lực cực đại, một tay đã đem cái tay trói gà không chặt của Chanh Âm vung đến bên cạnh giường, không đợi y đứng dậy phản kháng đã lập tức đè lên.

“An Thừa Anh, ở trên phương diện này chọc giận ta, ngươi quả thật là một thiên tài!” Nói xong, nam nhân giống như dã thú phát cuồng nhào tới, vừa xé rách vừa gặm cắn con mồi của mình.

Trong toàn bộ quá trình, Chanh Âm cảm giác được đau đớn, cũng cảm giác được chính mình bộc phát dục vọng, không nhịn được rên rỉ dẫn tới sự khinh bỉ và sỉ nhục của nam nhân. Nghe những từ ngữ quen thuộc này, Chanh Âm chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn phía trên, trong đôi mắt tràn đầy dục vọng nhiều hơn một tia ý cười châm chọc.

Dâm loạn thì sao, hạ tiện thì thế nào? Những thứ này không phải đều là vết tích bọn họ thêm vào trên thân thể sao? Nếu ghét bỏ, vậy còn ôm y làm cái gì? Thê thiếp trong nhà không hợp khẩu vị của hắn ư? Đúng là buồn cười!

Y không để ý, cũng chẳng quan tâm, qua nhiều năm như vậy, y đã sớm học được một từ – buông tha.

Y buông tha An Thừa Anh trong quá khứ, buông tha chấp nhất đối với An Thiếu Du, buông tha quyền kế thừa An gia và danh vị, buông tha hết thảy thuộc về mình, cũng tại nơi này đồng thời buông tha cho chính mình…