Nhậm Oán rơi vào tay Bạch Sầu Phi.
Nhãn thần của Nhậm Oán, cực kỳ oán độc.
Oán độc lại hàm chứa bất lực, phẫn nộ, nhục nhã, nhưng không có sợ hãi, thất vọng, ê chề.
Điều này hơi khác với một kẻ thất bại.
Hoa Khô Phát vẫn gào lên: “Giết hắn! Giết hắn!” Ông ta sợ ngộ nhỡ Bạch Sầu Phi bất cẩn, lại để tên hung thủ tàn ác này chạy thoát mất.
Bạch Sầu Phi lại nói: “Chỉ cần ngươi lấy ra thuốc giải, ta sẽ thả ngươi.”
Hoa Khô Phát gào lên: “Không thể, không thể…”
Đám đông trong đại đường đều cảm thấy việc này lớn lao, đương nhiên bất mãn với ý kiến chủ quan của Hoa Khô Phát.
“Lấy thuốc giải ra rồi tính!”
“Chỉ cần có thuốc giải, sau này từ từ tính sổ với hắn!”
“Thả thì thả, hạng người này sớm muộn cũng có kẻ thu thập…”
Bạch Sầu Phi vẫn kiên nhẫn lặp lại: “Ngươi đưa thuốc giải, ta thả ngươi.”
Khóe miệng Nhậm Oán nở nụ cười quỷ dị: “Ngươi thật oai phong.”
Bạch Sầu Phi thản nhiên nói: “Ta giết ngươi, cũng được.”
Nhậm Lao vội nói: “Ngươi cứ đưa hắn thuốc giải đi.”
Nhậm Oán trừng mắt nhìn Bạch Sầu Phi đầy oán độc, nói: “Ngươi buông tay ra, nếu không, ta làm sao lấy thuốc giải?”
Phùng Bất Bát gầm lên: “Không được thả hắn ra trước, tên tiểu tử này rất xảo quyệt…” Bà ta nói chưa xong, Bạch Sầu Phi đã buông Nhậm Oán, nói với giọng khinh bỉ: “Chắc ngươi cũng không dám không đưa cho ta!”
Nhậm Oán sửa sang lại áo quần, cũng chẳng trốn chạy, chỉ nói: “Đúng vậy, ta không thể không đưa cho ngươi.”
Y cho tay vào áo.
Trần Bất Đinh kêu lên: “Để ý, hắn…” Nhậm Oán đã móc ra một cái hộp nhỏ màu xanh lục.
Bạch Sầu Phi nhún vai: “Quá Kỳ Xuân?”
Nhậm Oán cười lạnh: “Vậy ngươi có cần thử trước hay không?”
Bạch Sầu Phi mở hộp gấm ra, trong đó có tám gói giấy nhỏ.
Bạch Sầu Phi lấy một gói, xé một lỗ nhỏ, bột phấn màu vàng nhạt bên trong đổ ra.
Ôn Mộng Thành lập tức nhắc nhở: “Coi chừng có điều trá ngụy.”
Bạch Sầu Phi lắc đầu với Ôn Mộng Thành, cười nói: “Hắn dám?” rồi ngửi bột phấn, cuối cùng gật đầu nói: “Đúng là Quá Kỳ Xuân.” Sau đó lại nói: “Nhưng, phân lượng chưa đủ.”
Nhậm Oán cười lạnh: “Chỉ có bấy nhiêu đó thôi, ngươi có muốn nữa cũng chẳng có. Quá Kỳ Xuân đã tuyệt chủng rồi, chỉ duy có trong phủ của thái sư còn trồng một ngàn hai trăm sáu mươi bốn cây, nếu ngươi muốn thì cứ tới đó mà xin.”
Bạch Sầu Phi thản nhiên nói: “Với mối giao tình giữa ta với thái sư, chuyện này không làm khó được ta.” Rồi sau đó lớn tiếng nói với quần hào: “Ta đã hứa với bọn chúng, tha cho chúng, bây giờ chúng đã giao thuốc giải ra rồi, xin các vị giơ cao đánh khẽ, đừng để ta thất tín với người.”
Đám quần hào chỉ mong có thuốc giải, nên nhao nhao nói: “Tất cả xin Bạch phó lâu chủ quyết định thay cho chúng ta.”
“Bạch công tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta, nói gì cũng được.”
“Hạng bại hoại như thế, hôm nay thả đi chưa chắc đã sống được, thả đi cũng chẳng sao!”
Chỉ riêng Hoa Khô Phát vẫn gào lên: “Thả hắn, thì những người này chết uổng phí sao?”
Ôn Mộng Thành vì muốn chu toàn đại cục, vội vàng nói: “Lão nhị, Phát Mộng nhị đảng của chúng ta không thể chết hết ở đây, cũng không thể bỏ mặc các bằng hữu đến chúc thọ ngươi hôm nay!”
Bạch Sầu Phi nói: “Oan oan tương báo đến chừng nào mới dứt? Chi bằng các vị tạm thời tính sổ để đó, bây giờ thuốc giải không đủ, chỉ có thể giải nguy trong một lúc, số còn lại, cứ giao cho Bạch mỗ, dẫu thế nào, ta cũng phải yêu cầu Thái thái sư cho mọi người một câu trả lời.”
Lời nói này, không khác gì gom đại sự sinh tử của quần hào về phía mình, nghe rất được lòng người, cả đám đều nhốn nháo: “Bạch lão đại, tất cả nhờ vào ngươi.” “Bạch công tử, ngươi muốn làm sao thì làm!” “Bạch Sầu Phi, bọn ta nợ ngươi ân tình này!”
“Tính sổ? Món nợ này tính thế nào?” Ôn Mộng Thành định khuyên nữa, Hoa Khô Phát đã ngẩng đầu nói: “Được, nể mặt Bạch phó lâu chủ, hôm nay Phát Mộng nhị đảng chúng ta, trước tiên không động thủ với Nhậm Lao, Nhậm Oán, Bát đại đao vương, nhưng bọn chúng chỉ cần bước ra khỏi cửa này, sau này chúng ta không đội trời chung.”
Câu nói này của Hoa Khô Phát là đã nhẫn nhục hết sức, lấy đại cục làm trọng. Ông ta tận mắt chứng kiến cao thủ trong phái và con ruột bị tàn hại, nếu là người bình thường thì đã sớm nổi điên lên rồi, nhưng họ Hoa vẫn còn có thể nghĩ đến đại cục, cả Bạch Sầu Phi cũng không khỏi thầm khen một tiếng.
Nhưng Hoa Khô Phát lại nói: “Trước tiên hãy giải độc cho ta.”
Tường Ca Nhi vội xen vào: “Lỡ ông trái lời thì thế nào?”
Hoa Khô Phát lạnh lùng nhìn y: “Ngươi sợ ta không tha Nhậm Lao, Nhậm Oán?”
Tường Ca Nhi nhún vai nói: “Nhậm Lao, Nhậm Oán ta mặc kệ, có điều, không ai có thể bội tín với Bạch phó lâu chủ.”
Hoa Khô Phát nói: “Ta sẽ không trái lời.”
Bạch Sầu Phi nói: “Được, giải độc cho ông ta trước.” Nói rồi, y đưa một gói bột cho Âu Dương Ý Ý.
Âu Dương Ý Ý nhận lệnh, đem gói bột đưa vào mũi Hoa Khô Phát để ông ta ngửi, rồi dùng nước bọt thấm đầu ngón tay, xoa mạnh vào hai huyệt Thái Dương của Hoa Khô Phát.
Hoa Khô Phát nhắm mắt, trên mặt nổi gân xanh.
Quá Kỳ Xuân có thể giải được Ngũ Mã dạng hay không, chỉ là chuyện trong truyền thuyết, chưa ai từng trúng dạng độc, đương nhiên cũng chưa ai từng thấy công hiệu của Quá Kỳ Xuân, cho nên tất cả mọi người đều chờ đợi.
Nếu Quá Kỳ Xuân không thể giải được, sau hai canh giờ chất độc sẽ xông lên huyệt Bách Hội, tứ chi có thể hoạt động, nhưng con người thì biến thành kẻ điên khùng, kẻ điên khùng ăn thịt cả người thân!
Nếu đây không phải là Quá Kỳ Xuân, vậy thì, tình hình của Hoa Khô Phát cũng thập phần hung hiểm. Còn nếu Hoa Khô Phát được giải dạng độc, quần hùng ít nhất có thể tạm thời thoát nạn; bằng không, tất cả đều hết cách.
Mùi vị bị người ta khống chế, thật sự không dễ chịu chút nào.
Phàm là những kẻ từng yếu đuối đều biết rằng: Thà cứng cáp mà dễ gãy, thất bại trong can trường, chứ không thể làm kẻ yếu đuối, nếu ngươi để cho người ta biết ngươi là kẻ yếu đuối, hoặc để cho người ta biết ngươi đang yếu đuối, vậy thì ngươi thật sự sẽ bị người ta coi thường, cho dù chỉ là người đang ngang qua, cũng sẽ đạp ngươi một cái.
Cho nên một người ngã xuống, thì phải lập tức đứng dậy; cho dù không đứng dậy được, về mặt tâm lý cũng phải xem mình như đã bò dậy rồi.
Mãi mãi không thể bị người ta khống chế.
Ít nhất cũng phải tránh bị người ta khống chế.
Khi cần thiết phải tiên phát chế nhân.
Tốt nhất là có thể liệu được trước ý đồ của kẻ địch.
Có điều, quần hùng trong tiệc vẫn bị khống chế.
Bị khống chế bởi dạng.
Kẻ có thể giải dạng là Nhậm Oán.
Nhậm Oán rơi vào tay Bạch Sầu Phi.
Mạng sống của Hoa Khô Phát thì sao?
Một mạng của ông ta cũng giống như quần hào trong đại sảnh vậy, phải xem Quá Kỳ Xuân này có phải là Quá Kỳ Xuân thật hay không. Một vấn đề nữa là: Quá Kỳ Xuân có thể trị được Ngũ Mã dạng hay không?
Kết quả là:
Hoa Khô Phát vừa được bôi xong thuốc, đã ngã xuống.
Ngã xuống đất.
Ngã xuống đất…
Sau đó bật người dậy.
Ông ta hồi phục rồi.
Chuyện đầu tiên ông ta muốn làm là gì?
Phải chăng là trả thù?
Chuyện đầu tiên ông ta làm là gì?
Giết người?
Người ta luôn muốn làm những chuyện họ muốn làm.
Nhưng lại thường chỉ có thể làm những chuyện họ có thể làm.
Hoa Khô Phát nhẫn nhục nuốt cơn đau đớn, bây giờ đã hồi phục sức chiến đấu, chuyện ông ta muốn làm, và phải làm là gì?
Quả nhiên ông ta đi giết người.
Không phải giết Nhậm Oán.
Cũng không phải Nhậm Lao.
Thậm chí cũng không phải là Bát đại đao vương.
Mà là ái đồ Triệu Thiên Dung của ông ta.
Và ái tử Hoa Tình Châu.
Ông ta giết con trai của mình và đệ tử nhập thất trong lúc quan trọng đã thay sư môn giành lại danh dự đến nỗi phải trở thành tàn phế.
Hai con người mà ông không bao giờ muốn giết nhưng lại cần phải giết.
Người ta thường làm những chuyện họ không thích làm.
Người ta cũng thường thích làm những chuyện họ không làm được.
Khi chết Triệu Thiên Dung rất bình tĩnh.
Y sớm biết mình không sống được nữa, cho dù có sống được, cũng không bằng chết.
Sống không bằng chết, thì chết đi cho rồi.
Đến nước này, y chỉ mong chết cho mau.
Hoa Khô Phát đích xác là cho y chết đi thật mau.
Hoa Tình Châu lại không muốn chết.
Chàng ta vẫn còn trẻ, chàng ta vẫn chưa sống đủ, thậm chí chưa từng được sống thật sự.
Giờ đây chàng ta không giống như hình người nữa, nhưng lại ôm hy vọng, có người đến cứu mình. Bây giờ có người đến cứu thật rồi, tuy đang trong cơn đau đớn, nhưng thần trí của chàng ta vẫn còn rất tỉnh táo: chàng ta hy vọng có người “phục hồi” lại cho mình.
Nhưng Hoa Khô Phát không nghĩ như thế.
Ông ta là kẻ lão luyện giang hồ.
Người lão luyện giang hồ có lúc được coi như là: một người đã nhìn thấu được chân là gì, giả là gì, cái gì là chân giả bất phân.
Hoa Khô Phát vừa nhìn đã nhận ra: Hoa Tình Châu tiêu rồi.
Đây là sự thật.
Tuy ông ta không chấp nhận được sự thật này, nhưng đây vẫn là sự thật.
Hoa Tình Châu không thể nào sống được nữa.
Ông ta chỉ muốn cho con mình chết sớm một chút.
Chỉ có cho Hoa Tình Châu chết sớm đi, thì mới bớt đau khổ.
Cho nên Hoa Khô Phát liền lập tức giết chết Triệu Thiên Dung và Hoa Tình Châu.
Ông ta giết họ, chính tay giết chết đệ tử và con trai của mình.
Khi máu văng lên, họ đã đứt hơi. Một người chết rồi thì không còn đau khổ nữa.
Trái lại, kẻ đau khổ là người sống.
Máu người thân của ông ta đã chảy, thù được gieo trong tim ông ta.
Chảy trong lòng của từng người trong Phát Mộng nhị đảng và quần hào trong đại sảnh.
Thâm thù.
“Hai người này, là chính ngươi giết chết.” Tròng trắng mắt Hoa Khô Phát đỏ, nhưng thần tình không hề kích động, ông ta quay đầu nói với Nhậm Oán: “Ngươi nhớ lấy.”
“Ta nhớ rồi.” Nhậm Oán nói mà mặt dửng dưng: “Không ai hiểu rõ hơn ta là ai đã giết chết họ.”
Hoa Khô Phát có thể hành động tự nhiên, coi như đã chứng minh hai sự thật:
Thuốc này đích xác là Quá Kỳ Xuân.
Quá Kỳ Xuân có thể giải trừ Ngũ Mã dạng.
Cho nên, Bạch Sầu Phi hạ lệnh: “Giải dạng cho tất cả mọi người.”
Cách giải là: trước tiên cho họ hít Quá Kỳ Xuân, sau đó bôi một ít lên huyệt Thái Dương, dùng lực xoa mạnh, lập tức có hiệu quả.
Bạch Sầu Phi bảo Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi giúp đỡ.
Đương nhiên Hoa Khô Phát cũng không rảnh rỗi.
Ba người trước tiên giải độc cho ba người khác, sau đó sáu người lại giải độc cho sáu người khác, mười hai người giải độc cho mười hai người… Cứ như thế, hai ba trăm người trong đại đường đều mau chóng được “thuốc đến độc trừ”.
Hoa Khô Phát lo lắng trong lòng, ông ta không muốn để đệ tử của mình rơi vào tay người.
Nhưng lúc này, chợt nghe có tiếng quát: “Đừng trúng gian kế của ác tặc!”
Người đến tiếng đến.
Người đến chiêu đến.
Quần hùng trong đại sảnh trải sóng to gió lớn, lên núi đao xuống biển dầu, đương nhiên đã gặp nhiều chuyện, tuyệt chiêu cũng thấy không ít, nhưng chắc chắn chưa từng thấy cách đấu nào như thế này, tuyệt chiêu nào như thế này.
Nếu có người trông thấy, thì cũng chỉ có thể thấy một người sử dụng chiêu thế như vậy.
Người này vừa xuất hiện, đã xuất thủ.
Vừa xuất thủ, thì quyền, cước, chỏ, gối đều tung ra, cả cằm, đầu, bụng, mông, đều trở thành vũ khí: có thể cắn thì cắn, có thể táng thì táng, nhưng chiêu thức nghiêm chuẩn, chẳng sơ hở chỗ nào, mỗi chiêu mỗi thức đều phát huy khí lực tinh thần đến cực độ.
Những chiêu thức này, chỉ công một người: Bạch Sầu Phi.
Người trong đại sảnh, vừa thấy chiêu thức, đã biết là ai.
Người này đương nhiên là Bát Đại Thiên Vương.
Những tuyệt chiêu này đương nhiên là Thiên Vương Bát thức.
Bát Đại Thiên Vương là tri giao của đảng khôi Phát Mộng nhị đảng, tại sao y ngăn cản Hoa Khô Phát cứu người? Tại sao y lại tấn công Bạch Sầu Phi? Lại còn tấn công liều mạng đến chẳng chừa chút đường lui nào cho mình?
Bát Đại Thiên Vương vừa xuất thủ với Bạch Sầu Phi thì đã dùng Thiên Vương Bát thức, hơn nữa còn là tám chiêu tề xuất. Xưa nay trừ phi gặp phải cường địch thâm thù đại hận, y mới sử dụng một thức trong bát thức, nhưng giờ vừa gặp Bạch Sầu Phi thì đã dùng hết ra.
Chẳng lẽ Bát Đại Thiên Vương có huyết hải thâm thù gì với Bạch Sầu Phi?