Nhậm Oán xưa nay biểu hiện rụt rè bẽn lẽn.
Nhưng lúc này quần hùng nhìn Nhậm Oán, đều cảm thấy y thập phần oán độc.
Rụt rè và oán độc, vốn là hai tính cách khác nhau.
Nhưng tại sao trong mắt quần hào, con người có vẻ rụt rè, e thẹn này, lại chất chứa đầy oán độc?
Có lẽ chuyện đời là thế: hai thứ hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng thường đi chung với nhau, giống như lửa và nước, trời và đất, trung và gian, người tốt và kẻ xấu, thậm chí có người tin rằng, nếu ngay từ đầu ngươi đã đi về phía bên phải, có một ngày ngươi sẽ từ bên trái bước ra.
Ngươi có tin hay không?
Nhậm Oán nói: “Nếu ngươi xen vào việc này, sau này, ngươi nhất định sẽ hối hận.”
Rồi y nhấn mạnh thêm: “Tột cùng hối hận.”
“Ta thích làm chuyện hối hận.” Bạch Sầu Phi cười cười đáp: “Ta chuyên làm những chuyện hối hận. Con người sống không chỉ làm những chuyện đúng, nếu chuyện gì cũng không hối hận, vậy còn lạc thú gì nữa.” Bạch Sầu Phi nói với Nhậm Oán, tựa như dạy dỗ con cái: “Rất nhiều người đều nói, chuyện gì hắn đã làm rồi, tuyệt đối không hối hận, đó là lời nhảm nhí, cố ý tỏ ra hào tình, chỉ cho thấy hắn chưa bao giờ suy ngẫm lại, hoặc chưa bao giờ có tiến bộ. Người không tiến bộ, đâu hiểu được hối hận? Huống chi, một người cho dù hối hận rồi, nhưng y không chịu nhận, cứ nói là kiếp này không có gì hối hận, y muốn tự lừa mình gạt người, ngươi có thể làm gì được y đây?”
Sau đó Bạch Sầu Phi mau mắn nói: “Giáo huấn đã xong, ngươi hãy cho ta hối hận một chút đi!”
Ánh mắt của Nhậm Oán càng thêm độc địa: “Ngươi muốn làm đại hiệp?”
Bạch Sầu Phi cười ha hả: “Muốn làm đại hiệp có gì không tốt, những kẻ không thể làm hoặc không dám làm, có muốn làm cũng không được.” Sau đó y nheo mắt nói với Nhậm Oán: “Các hạ chính là một người như thế.”
Nhậm Oán cười lạnh: “Ai bảo ta không phải là đại hiệp, chẳng lẽ là trung là gian, trên mặt có viết chữ sẵn hay sao?”
Bạch Sầu Phi vui vẻ đáp: “Thế thì tốt, nếu trên mặt ai cũng xăm hai chữ trung gian thì mọi người sẽ thuận tiện hơn.”
Nhậm Oán nói: “Đáng tiếc trên mặt ngươi cũng chẳng xăm chữ hiệp.”
Bạch Sầu Phi nói: “Nhưng tay các hạ thì rõ ràng đầy máu tanh.”
Nhậm Oán chỉ vào ống tay áo của Bạch Sầu Phi: “Máu? Trên người ngươi không có sao? Chẳng qua có những người để người ta thấy, có những người che đậy đi mà thôi.”
Mép ống tay áo của Bạch Sầu Phi đúng là có vết máu, vẫn chưa khô hết.
Bạch Sầu Phi sầm mặt, giọng trầm xuống, nói: “Ngươi khiến người khác đổ không ít máu rồi phải không? Lần này đến lượt ngươi đổ máu rồi đấy.”
Nhậm Lao vội vàng bước tới, nói: “Bạch công tử, ngươi khổ gì cứ phải…”
Bạch Sầu Phi lại mỉm cười: “Đưa thuốc giải ra đây, thì sẽ không khổ nữa…”
Nhậm Lao ảo não nói: “Ngươi lấy thuốc giải thì sao chứ? Quá Kỳ Xuân có thể trị được Ngũ Mã dạng, nhưng không trị được gốc, cần phải định kỳ uống thuốc, hơn nữa cần phải dùng nhiều loại thuốc khác trong khoảng thời gian dài mới có thể hóa giải được.”
Bạch Sầu Phi thản nhiên nói: “Ngươi cứ lấy Quá Kỳ Xuân ra rồi tính tiếp.”
Nhậm Lao cúi đầu, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu, dứt khoát nói: “Bạch công tử quản chuyện này thật sao?”
Bạch Sầu Phi nói: “Đúng vậy.”
Nhậm Lao thoáng do dự, lại hỏi: “Ngươi thật sự không sợ hậu quả sao?”
Bạch Sầu Phi dứt khoát gật đầu: “Phải.”
Nhậm Lao chần chừ nói: “Ngươi… làm thế là vì sao…”
Bạch Sầu Phi hiên ngang nói: “Chúng ta đều là võ lâm đồng đạo, không nên chém giết lẫn nhau, nếu thực sự phải dùng binh khí nói chuyện, thì cũng phải công bằng, không nên dùng thủ đoạn bỉ ổi!”
Chỉ nghe một tiếng quát: “Hay!”
Một tiếng quát nhỏ khác vang lên khi tiếng trước vừa dứt: “Nói hay lắm!”
Tiếng đầu tiên là giọng nữ.
Tiếng nhỏ hơn là giọng nam.
Đương nhiên là Bất Đinh Bất Bát: Trần Bất Đinh và Phùng Bất Bát.
Nhậm Oán cất giọng eo éo quát: “Hay cái gì mà hay? Hai vị đã quên nỗi khổ bị lột da lúc nãy rồi sao?”
Phùng Bất Bát cười tức giận nói: “Tên họ Nhậm kia, cho dù ngươi có hành hạ lão nương, cũng không thể khiến lão nương coi trọng ngươi!”
Nhậm Oán nhìn bà ta, đôi chân mày nhếch lên.
Khi đôi chân mày nhếch lên, trên mặt y toát ra một vẻ diễm lệ tà quái.
Điều khiến cho người ta khó tin là trên mặt nam nhân lại có thể xuất hiện thần tình như thế.
Nhậm Oán muốn động thủ, nhưng y đang nhìn Bạch Sầu Phi.
Bạch Sầu Phi không biết có nhìn y hay không.
Bạch Sầu Phi dường như chẳng nhìn ai cả.
Chẳng để cái gì vào mắt cả.
Nhậm Oán rốt cuộc vẫn chưa nhúc nhích.
Nhậm Lao nhìn Nhậm Oán, lại ngó Bạch Sầu Phi, cuối cùng nói: “Bạch công tử, nể mặt ngươi, ta đưa thuốc giải…” nói tới đây, y cho tay vào trong áo.
Bạch Sầu Phi đột nhiên nói: “Khoan đã.”
Nhậm Lao và Nhậm Oán đưa mắt nhìn nhau, Nhậm Lao ngạc nhiên nói: “Bạch công tử chẳng phải cần thuốc giải sao?”
Bạch Sầu Phi nở nụ cười tươi tắn: “Bởi vì thứ ngươi sẽ đưa không phải là thuốc giải.”
Nụ cười của y vẫn rất cao ngạo, luôn có chút coi thường thiên hạ. “Thử nghĩ,” y vui vẻ nói: “Nếu ngươi có lòng đưa thuốc giải, đâu cần phải âm thầm chỉ thị Bát đại đao vương bày Tất Sát Đao trận?”
Bạch Sầu Phi vừa mới nói xong, mái ngói vỡ ra, hai người hạ xuống, Nhậm Lao, Nhậm Oán lui nhanh lại, Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi dán mắt vào họ.
Nhậm Lao, Nhậm Oán đột nhiên dừng lại.
Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi cũng lập tức ngừng lại.
Họ nhìn Bạch Sầu Phi.
Họ phải chờ Bạch Sầu Phi chỉ thị.
Nhưng khi họ quay đầu lại, phát hiện Bạch Sầu Phi đã bị bao vây.
Mạnh Không Không và Miêu Bát Phương từ trên mái ngói hạ xuống, đã gọi Triệu Lan Dung, Thái Tiểu Đầu, Tiêu Bạch, Tiêu Sát, Tập Luyện Thiên, Bành Tiêm, nhất tề bao vây Bạch Sầu Phi.
Bát đại đao vương có chín thanh đao.
Bạch Sầu Phi cười, y hỏi: “Trong các người, ai xuất đao nhanh nhất?”
Cả bọn đều nhìn Bành Tiêm.
Trong bọn người này, Bành Tiêm nhỏ bé nhất, nhưng lanh lẹ nhất.
Y luyện Ngũ Hổ Đoạn Môn đao.
Ngũ Hổ Đoạn Môn đao là một loại đao pháp “đoạn môn” nhất trong các loại đao pháp trên võ lâm.
Mà Bành Tiêm lại luyện loại “đoạn môn” nhất trong Ngũ Hổ Đoạn Môn đao: Đoạn Hồn đao.
Y mong muốn một đao có thể đoạn được “môn” của người ta.
Mãn môn 1.
“Ngươi nhanh nhất?” Bạch Sầu Phi hỏi đầy tò mò: “Vậy ai độc nhất?”
Tiêu Sát cười lạnh: “Đại Khai Thiên và Tiểu Phích Địa, đều là tên hay, nhưng nếu phải đem cơ thể của người khác để ‘khai thiên’, ‘phích địa’ thì độc đến nỗi khiến người ta cả lên trời, xuống đất cũng không thoát được, không tránh được.”
Nếu đao pháp của y không độc, Triệu Thiên Dung đã không mất một tay một chân chỉ trong chớp mắt.
“Còn ngươi?” Lần này Bạch Sầu Phi nói với Tiêu Bạch: “Đao pháp của ngươi khó đề phòng nhất phải không?”
Tương Dương Tiêu Bạch không đáp lời, nét mặt không đổi.
Thậm chí cả mắt cũng chẳng chớp.
Đương nhiên đao pháp của y khó đề phòng nhất.
Đao pháp của y, không hề làm cho người ta cảm nhận được y sắp giết người, chẳng qua chỉ giống như một người đang tươi cười chào hỏi ngươi, thân mật bắt tay ngươi, thân thiết ôm lấy ngươi mà thôi.
Đối với hạng người này ngươi làm sao có thể đề phòng?
Đối với đao pháp này càng không thể đề phòng.
“Hắn độc nhất.”
Bạch Sầu Phi chỉ Tiêu Sát rồi quay sang Miêu Bát Phương nói: “Ngươi tuyệt nhất?”
Miêu Bát Phương đương nhiên là tuyệt.
Đao của y cùn và mẻ.
Hơn nữa còn gỉ sét.
Nhìn như thế, chẳng khác gì một cây dao chặt củi cũ kỹ.
Đao pháp trứ danh nhất của y gọi là Bát Phương Tàng đao thức.
Tuyệt chiêu thông thường là chiêu dồn kẻ địch vào chỗ chết.
Tuyệt chiêu của y không phải tấn công, mà là tàng đao.
Tàng đao là phòng thủ, làm sao có thể là tuyệt chiêu cải tử hồi sinh, chuyển bại thành thắng?
Nhưng sở dĩ tuyệt chiêu có thể trở thành tuyệt chiêu là vì nó đủ tuyệt.
Miêu Bát Phương chẳng những đao pháp tuyệt, người cũng tuyệt.
Y giết phụ thân của mình, mục đích là đoạt lấy đao pháp mà phụ thân không chịu truyền cho y; y cũng giết con của mình, là vì sợ con bắt chước theo y, đoạt đao pháp của y giống như y.
Bát Phương Tàng đao thức.
“Hắn thì tuyệt.” Bạch Sầu Phi đưa mắt nhìn từng người một, cuối cùng dừng lại ở Thái Tiểu Đầu: “Ngươi thì quái.”
Thái Tiểu Đầu không hề nhún nhường: “Ta không quái, ai quái!”
Con người y vốn rất quái: đầu to, béo phì, vừa xấu vừa ngốc, nhưng đao pháp của y lại bé nhỏ dễ thương, thật sự đáng thương.
Nhưng loại đao pháp đáng thương này khiến không ít người trở thành những vong hồn đáng thương, tạo ra bao nhiêu cô nhi quả phụ đáng thương.
Bạch Sầu Phi quay sang Tập Luyện Thiên cười nói: “Luận về vẻ đẹp của đao pháp, đương nhiên đao của ngươi là đẹp nhất.”
Tập Luyện Thiên hờ hững nói: “Đương nhiên rồi.”
Đao pháp của y đẹp như một giấc mộng.
Mộng không phải là sự thật.
Tựa như một ánh cầu vồng.
Khi ngươi tỉnh mộng, thanh đao đồng thời cũng đuổi đi hồn phách của ngươi.
“Còn lại, chỉ còn ngươi tốt nhất, hắn cao thâm khó dò nhất rồi.”
“Ngươi.” Bạch Sầu Phi chỉ Triệu Lan Dung. Trận Vũ Trấp Bát của nàng ta được công nhận là tinh túy của đao pháp, là tinh phẩm trong đao pháp, là kiệt tác trong đao thuật.
Không ai có thể không thừa nhận.
Cho nên luận về đao pháp, Triệu Lan Dung đương nhiên được coi là tốt nhất.
Thế nhưng, Mạnh Không Không lại mới là kẻ “cao thâm khó lường” nhất.
Bởi vì y rất ít khi ra tay, càng ít khi xuất đao.
Đao pháp của Mạnh Không Không mở ra một cảnh giới mới mà đao tông chưa hề có, trong các danh gia đao pháp quần tụ ở kinh sư, nghiễm nhiên trở thành lãnh tụ.
Không ai dám khiêu chiến với y, tranh phong với y.
Từ đó có thể biết được đao pháp của Mạnh Không Không cao thâm khó lường đến nhường nào.
Thậm chí cả Bạch Sầu Phi cũng e ngại y.
Có điều, bây giờ bộ dạng của Bạch Sầu Phi rất thoải mái.
Y thoải mái như không phải đang đối mặt với tám địch thủ.
Tám địch thủ liên thủ đối phó với y.
Mà tựa như đang bình phẩm tám bức tranh: bức tranh nào đẹp hơn, bức tranh nào ý cảnh cao hơn, bức tranh nào bút pháp có chút không thuần, bức tranh nào kỹ thuật hơi cứng, bức tranh nào có nét bút bất ngờ… Y không hề xem địch thủ ra gì.
Điều đó có nghĩa là: tám người trong mắt y, chẳng khác gì tám bức tranh, cho nên y mới có thể từ tốn bình phẩm như thế.
Nhưng trước mắt y đích xác là có tám người, chứ không phải là tám bức tranh.
Thái độ của Bạch Sầu Phi, đối với họ, rõ ràng là ô nhục.
Cho nên, khi y nghe Bạch Sầu Phi hỏi: “Các ngươi cũng đoán thử xem, trong số các ngươi ai nắm được tiên cơ xuất thủ…”
Nói chưa xong, họ đã lập tức xuất thủ.
Giữa họ, ai xuất thủ trước, hay là cùng xuất thủ?
Rất nhiều người muốn biết.
Đối mặt với một nhân vật như Bạch Sầu Phi, ai xuất thủ trước, chắc chắn là một sự khiêu chiến đầy dũng cảm.
Cho nên tất cả mọi người đều dán mắt vào trận chiến này.
Nhưng, không ai biết được câu trả lời.
Cả những người chứng kiến trận đánh này cũng không rõ.
Trong khoảnh khắc, chín thanh đao từ góc độ đáng sợ nhất, khó đề phòng nhất, kỳ lạ nhất, tuyệt độc nhất, lạnh lùng nhất, thảm liệt nhất, kinh tâm nhất, với tốc độ có thể phát huy hết mức sở trường của họ, đồng thời chém vào người Bạch Sầu Phi.
Sau đó…
Đây chắc chắn là một cuộc chiến cực kỳ quan trọng, họ đã biết Vương Tiểu Thạch từng tỉ thí với Bát đại đao vương ở Sầu Thạch trai, Vương Tiểu Thạch lợi dụng địa hình, buộc các đao vương phải từng người bước qua khung cửa, rồi gã công phá từng kẻ một, đánh vỡ trận thế của họ.
Việc này mới xảy ra không bao lâu, nhưng đã truyền khắp Kinh thành.
Vương Tiểu Thạch dùng một đao một kiếm, đánh bại Bát đại đao vương, đúng là một chuyện lớn trong võ lâm.
Bát đại đao vương, cùng ra tay, đã thất bại một lần rồi.
Nguyên Thập Tam Hạn từng nói: “Bát đao liên thủ, bất phùng địch thủ!” Câu nói này tựa như không còn đứng vững được nữa.
Cho nên lần này Bát đại đao vương không thể bại!
Người có thể bại một lần, hai lần, ba lần, nhưng cũng phải thắng lợi, thậm chí đến cuối cùng mới thắng lợi, hoặc thắng lợi về mặt tinh thần, cũng là một sự thắng lợi, sau khi thắng có thể bại tiếp, đương nhiên, thắng rồi cũng có thể thắng nữa, thắng rồi cũng có thể thắng không ngừng, nhưng đối với người quyết đấu, không thể cứ thất bại mãi. Thất bại nữa, danh dự chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là mất lòng tin.
Nhất là chiến binh, bại nhiều lần quá đương nhiên mất ý chí chiến đấu.
Chiến binh mất ý chí chiến đấu thì không cần tiếp chiến, đã thất bại rồi.
Một người thất bại muốn chứng minh mình không phải là kẻ thất bại, chỉ có tái chiến mà thôi.
Thế nên Bát đại đao vương không thể bại được nữa.
Nhưng đối với quần hùng trong đại sảnh, Bạch Sầu Phi càng không thể bại.
Bạch Sầu Phi đã trở thành cứu tinh của họ.
Cứu tinh duy nhất.
Nếu Bạch Sầu Phi bại, họ cũng tiêu đời.
Thật ra chỉ cần cuộc chiến mới bắt đầu, ai cũng không muốn bại.
Ai cũng đều muốn chiến thắng.
Ôn Mộng Thành đương nhiên cũng theo dõi chiến cuộc.
Tuy ông ta không làm gì được, nhưng dẫu sao cũng là người trong chốn võ lâm, đối với ông ta, trận chiến này không những liên quan đến sự an nguy của bản thân, mà cũng khiến ông ta cực kỳ tò mò.
Bạch Sầu Phi sẽ ứng chiến thế nào?
Trận chiến này, kết quả sẽ ra sao?
Đương nhiên ông ta hy vọng Bạch Sầu Phi thắng.
Nhưng cả ông ta cũng hơi không thể chấp nhận được kiểu thắng như thế này!
Bát đại đao vương vừa xuất thủ, ngón tay của Bạch Sầu Phi đã in lên trán của Mạnh Không Không.
Sau đó Mạnh Không Không bay ra.
Đao trận bị phá, Bạch Sầu Phi cũng nhân sơ hở ấy từ trong đao trận “bay ra”, ngay trước khi Nhậm Lao, Nhậm Oán kịp ra tay với Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý, một chỉ cũng đã đè vào mi tâm của Nhậm Oán, hỏi y: “Thuốc giải?”
Sau đó, cuộc chiến kết thúc, Bạch Sầu Phi chiến thắng rồi.
Ôn Mộng Thành cũng cảm thấy hài lòng.
Nhưng trong khoảnh khắc này, ông ta lại cảm thấy mơ hồ, bởi vì ông ta không hiểu.
Ông ta đương nhiên biết Bạch Sầu Phi là cao thủ, Bát đại đao vương cũng là cao thủ, nếu cao thủ muốn chiến thắng cao thủ, đương nhiên phải xuất thủ bằng cao chiêu, nhưng không thể cao đến nỗi cả ông ta vẫn không hoàn toàn nhìn rõ.
Bản thân Ôn Mộng Thành cũng chẳng phải tay vừa.
Nếu cả ông ta cũng không hiểu, thử hỏi ở đây có mấy ai hiểu?
Hoa Khô Phát hiểu.
Bạch Sầu Phi nhất định thắng!
Bạch Sầu Phi ngàn lần phải chiến thắng.
Bạch Sầu Phi càng tuyệt đối không thể chiến bại!
Thắng thì mới có thể trả thù.
Giết Bát đại đao vương, Nhậm Lao, Nhậm Oán trả thù.
Thù, nhất định phải trả!
Cho nên Bạch Sầu Phi nhất định phải thắng.
Cho nên khi ông ta chỉ nhìn thấy người thực lực cao cường nhất trong Bát đại đao vương là Mạnh Không Không bay ra, đương nhiên cũng không hiểu tại sao Mạnh Không Không lại bay ra, ông ta đã gầm lên: “Hay!”
Mà Bạch Sầu Phi không chỉ trong chớp mắt đã phá vỡ trận thế của Bát đại đao vương.
Cùng lúc đó, y đã ngăn cản được Nhậm Lao, Nhậm Oán liên thủ.
Nhậm Oán rơi vào tay y.
Hoa Khô Phát hiểu, đây là lúc báo thù, ông ta gầm lớn: “Giết hắn!”
Trong khoảnh khắc này, máu trong người ông ta sôi sục, nếu ông ta có thể cử động được, Nhậm Oán đã chết trong tay ông ta cả ngàn cả vạn lần rồi.
Nhưng Nhậm Oán không phải ở trong tay ông ta.
1. Cả nhà cả họ.