- Thiên Vũ, em ở đây! _ Dương Ngọc Lệ vươn tay vẫy Lâm Thiên Vũ cách đó không xa.

Lâm Thiên Vũ nghe có người gọi mình liền chuyển tầm mắt về phía tiếng nói vọng ra.

Anh khẽ mỉm cười nhìn cô gái đang hớn hở gọi mình lại.

Nhanh chóng bước đến chỗ cô đang ngồi, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện cô, ngượng ngùng nói:

- Xin lỗi em nay đường tắc quá, em chờ anh có lâu không?

- Không sao đâu anh, em cũng vừa mới đến thôi.

Anh uống gì để em gọi? _ Ngọc Lệ mắt vẫn không hề rời khỏi người Lâm Thiên Vũ.

Lâu rồi không gặp, anh vẫn không hề thay đổi, vẫn anh tuấn như xưa.

Hai người từng là bạn học thời đại học, nhưng khi cô vừa học năm thứ hai thì Lâm Thiên Vũ nhận được học bổng đi du học nước ngoài.

Hai người không gặp nhau từ bấy giờ, tuy nhiên họ vẫn giữ liên lạc với nhau, thỉnh thoảng cũng có chat video nhắn tin qua lại.

Gần đây biết tin anh đã trở về cô liền hẹn anh ra ngoài gặp.

- Cho anh ly cà phê nóng là được rồi.

Dạo này em sao rồi, vẫn ổn chứ?

- Em vẫn vậy thôi vẫn vô công rồi nghề như xưa..

Còn anh bây giờ đang làm việc ở đâu?

- Anh hiện tại đang làm cho một người bạn, à khi nào em mới cho anh ăn kẹo hồng đây?

Lâm Thiên Vũ lại lần nữa trêu ghẹo cô bạn của mình.

Ngọc Lệ tuy là đàn em học dưới anh hai năm, nhưng hai người lại có nhiều điểm chung nên dễ dàng trở thành bạn bè tốt.

Trước kia anh vẫn luôn dùng thái độ này đối với cô, vô cùng thoải mái không câu nệ.

Nghe Lâm Thiên Vũ hỏi đến câu này bỗng lòng Ngọc Lệ chùng xuống.

Cô năm nay cũng đã 24 tuổi nhưng lại chưa có một mảnh tình vắt vai, nói gì đến chuyện kết hôn? Nhìn lại Lâm Thiên Vũ, anh cũng đã có công việc ổn định, không biết đã có bạn gái chưa, hay là lâu nay vẫn nhớ nhung hình bóng mối tình đầu? Cô thừa nhận bản thân mình thích anh, đã thích rất lâu rồi.

Một trong số những nguyên nhân cô giờ vẫn độc thân là vì chờ đợi anh.

Nhưng cô biết Lâm Thiên Vũ chỉ coi mình đơn thuần như một đứa em gái không hơn không kém.

Vậy mà cô vẫn ngu ngốc như thiêu thân lao vào lửa, mà ấp ủ tình cảm đối với anh.

Khi biết tin anh trở về cô đã vui mừng khôn xiết, hận không thể ngay lập tức chạy đến gặp anh.

Trước kia đã bao lần nhớ anh, có lúc cô xúc động muốn ngay lúc đó chạy tới đất nước xa xôi để tìm anh, để được nhìn thấy anh gần hơn chút nữa.

Nhưng lý trí luôn mách bảo với cô rằng giới hạn của họ chỉ đến đó, nếu cô vượt quá hơn nữa thì có lẽ mối quan hệ của họ sẽ bị rạn nứt.

- Em còn lâu, hiện tại còn chưa có ai để ý đây này.

Anh đừng hỏi em vấn đề này bởi anh cũng như em mà?

Ngọc Lệ cố tỏ ra mạnh mẽ, tươi cười đáp lại.

Hai người nói chuyện qua lại một lúc rồi tạm biệt nhau nhà ai nấy về.

Tuy nhiên hai người không hề phát hiện rằng cách đó không xa có một chiếc xe hơi luôn theo sát họ.

Người phụ nữ ngồi trong xe nhìn hai người vui vẻ tạm biệt nhau, trong mắt hằn lên những tia đỏ máu.

Bàn tay cô ta khẽ nắm chặt lại, các khớp xương như muốn khảm vào nhau.

Có thể thấy được tâm trạng cô ta đang vô cùng tồi tệ, lần nữa nhìn lại bóng dáng ngoài kia, hai mắt phẫn uất, đánh tay lái rời đi.

Âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai, như một điềm báo trước một điều gì đó bất ổn sắp diễn ra.

Chuông cửa vang lên từng hồi chậm rãi, Ngọc nhiên uể oải đi ra mở cửa.

Khi thấy người đến cô cũng không mấy kinh ngạc, đây chỉ là điều sớm muộn mà thôi.

- Anh hai, anh tới thăm em đấy à? _ Cô lười biếng nằm ườn ra ghế sofa, cất giọng khàn khàn.

Suliz nhìn biểu tình của cô như vậy, anh bất giác khẽ thở dài bất đắc dĩ.

Đứa em gái này của anh vẫn bướng bỉnh như ngày nào, nó biết thừa anh đến đây là vì chuyện gì mà còn hỏi.

Nhanh chóng thay dép đi trong nhà rồi đóng cửa lại.

Nhìn lướt qua căn phòng trông nó bừa bộ làm sao, đồ ăn thức uống bày biện khắp nơi.

Có thể thấy mấy ngày nay cô toàn ăn mấy thứ này, cơm cũng lười nấu.

Anh ngồi xuống đối diện cô cất giọng hỏi:

- Rốt cuộc giữa em và mẹ đã xảy ra chuyện gì? Mẹ từ hôm ấy cũng không nói một lời, ngay cả em cũng không thấy mặt mũi đâu.

Hai người xảy ra mâu thuẫn gì mà nghiêm trọng như vậy?

- Anh, em lại cãi nhau với mẹ rồi, có phải em đáng đánh lắm không? Khó khăn lắm mẹ mới về đây được một chuyến, vậy mà em đã làm hỏng hết rồi.

_ Ngọc Nhiên hối lỗi trả lời, mắt cô long lanh nhìn anh trai.

Trước mặt anh dù vui hay buồn cô vẫn luôn là một cô gái yếu đuối, dễ yêu dễ hận, đương nhiên cũng sẽ dễ khóc.

Thấy em gái bày ra bộ dạng đáng thương như vậy anh cũng hiểu rồi.

Thật ra anh cũng nghe mấy người giúp việc kể sơ qua mọi chuyện nhưng vẫn muốn đến nói chuyện rõ ràng với Ngọc Nhiên.

- Ngọc Nhiên, chuyện em đi làm ở Dương Thị anh sẽ không quản, đó là lựa chọn của em.

Anh cũng biết lý do mẹ phản đối em là rất bất công với em.

Nhưng hai người liệu có thể ngồi lại với nhau nói chuyện thẳng thắn được không? Dù sao cũng là mẹ con, cũng không thể cả đời cứ giận hờn không nhìn mặt nhau như vậy được.

- Anh, em còn có thể cùng mẹ nói chuyện sao? Hôm qua chắc hẳn em đã khiến mẹ rất tức giận và thất vọng, em..

- Không sao, anh sẽ đi cùng em dù có chuyện gì mẹ cũng không đến nỗi ăn thịt em đâu.

Vậy là Ngọc Nhiên cũng đã đồng ý về nhà gặp mẹ, nhưng cô lại để tới cuối tuần, vì ngày mai còn phải đi làm nữa.

Ngồi trên giường cầm tấm hình gia đình Ngọc Nhiên trân trọng nâng niu không thôi.

Bức hình này cả nhà cô đã chụp hơn mười năm trước, nhìn nụ cười dịu dàng khó có được của mẹ, cô lại thấy chua xót.

Đến bao giờ bà mới có thể ngày ngày mỉm cười hạnh phúc như vậy? Và cô cũng vô cùng mong mình có thể được vui vẻ ở bên chăm sóc mẹ.

Vậy nên đi xin lỗi mẹ thôi, hai người cần có một người chủ động làm hòa và người đó đương nhiên sẽ là cô rồi!.