Ngọc Nhiên chạy ra khỏi đan gia mà tốc độ dưới chân vẫn không hề giảm, cô chạy như thể có quái vật đuổi theo phía sau.

Tới ngã tư đường bỗng cô không biết nên đi theo hướng nào.

Trong khi đó xe cộ nối đuôi nhau từng đoàn hết ngược lại xuôi.

Còn cô ngay cả một hướng đi cũng không chọn được.

Cảm thấy mình thật bất lực, cô ngồi xổm xuống vùi đầu vào chân khóc tu tu.

Nhiều người đi đường thấy cô như vậy đều liếc nhìn chỉ này chỉ nọ.

Có người tốt bụng dừng lại quan tâm hỏi cô, nhưng cô chỉ khóc và lắc đầu, người ta cũng đành chịu.

Cứ thế cô cũng khóc được một lúc, không biết khi nào mới dừng.

Nghĩ đến vừa rồi mình lại lần nữa gây gổ với mẹ, cô cảm thấy vô cùng hối hận.

Thật khó khăn lắm hai mẹ con mới có cơ hội được gần nhau.

Vậy mà chỉ vì tính tình nông nổi của cô đã phá hoại mọi thứ.

Nếu như cô gắng nhẫn nhịn một chút thì bây giờ có phải được ngồi ăn cơm cùng mẹ không? Cô thật là được một đứa con bất hiếu, dù mẹ có không đúng cũng không thể hỗn xược lớn tiếng trước mặt mẹ như vậy.

Thế nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, không phải cô không biết mấy năm nay mẹ đều lao tâm khổ tứ vì sự nghiệp Đan gia.

Mẹ cũng có sung sướng gì đâu, bà cũng phải chịu nỗi đau khi phải xa con mình.

Không một người mẹ nào là không yêu thương con cái của mình.

Hôm nay cô làm như vậy chắc bà buồn và thất vọng lắm, thậm chí sẽ khiến bà đau đớn tận cùng.

Cô không thể quên ánh mắt đầy xót xa và ngấn kệ của mẹ hồi nãy.

Nhưng lúc đó có nghĩ được gì đâu, bao uất ức cứ xông ra liên tiếp lấn át lý trí cô mà.

Nghĩ vậy cô càng khóc dai hơn, lúc này có một âm thanh xa lạ vang lên bên tai cô:

- Cô gì ơi? Cô có sao không?

Chậm rãi ngẩng đầu lên để nhìn người vừa hỏi mình.

Đây..

Đây không phải là sếp tổng của cô sao? Dương Gia Kiệt cũng vô cùng bất ngờ nhìn cô gái trước mặt mình.

Trái đất thật tròn lại để cho họ gặp nhau vào tình cảnh này.

Dương Gia Kiệt vừa từ trung tâm thể hình ra và đang trên đường về nhà.

Bỗng ngang đường anh ghé vào một tiệm tạp hóa mua chút đồ uống.

Lúc trở ra không ngờ lại thấy một cô gái ngồi khóc thảm thương như vậy trước cửa tiệm.

Nghĩ bụng cô gái này có phải đang đói hay khát gì mà không có tiền hay không? Dù vậy cũng không nên khóc lóc giữa chốn đông người như vậy chứ? Anh nghĩ mình nên giúp đỡ người khác lúc họ gặp khó khăn, vậy nên bước tới hỏi thăm, không ngờ cô gái này lại là người quen.

- Dương tổng..

sao..

sao anh lại ở đây?

* * *

Trong tiệm trà gần đó, Dương Gia Kiệt và Ngọc Nhiên ngồi đối diện nhau.

Từ lúc vào đây cô đã uống hai ly trà cùng hai phần bánh Tiramisu.

Nhưng xem chừng cô vẫn chưa có ý định dừng? Dương Gia Kiệt vẫn luôn nhìn chằm chằm cô gái này, chắc anh phải tổng hợp lại những ấn tượng mà cô dành cho anh.

Lần đầu tiên thì là một cô gái hậu đậu đi không nhìn đường đâm phải anh.

Lần thứ hai lại là một con người hoàn toàn khác mà anh chưa từng biết đến, khiến anh có cái nhìn khác về cô.

Và lần này..

Phải nói cô lúc ấy trông thật đáng thương và thảm hại.

Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô? Cảm nhận được ánh mắt đăm chiêu của Dương Gia Kiệt dành cho mình, Ngọc Nhiên vội thu liễm hành động của mình.

Cô với tay lấy giấy ăn lau miệng, uống một ngụm nước rồi mới hài lòng chìa tay xoa bụng.

- Dương tổng..

Cảm ơn anh vì bữa ăn hôm nay rất nhiều!

Dương Gia Kiệt như cười như không nhìn cô, cô gái này lúc ăn lại như đứa trẻ vậy.

Bên mép vẫn còn dính kem của bánh này, không chút nghĩ ngợi anh cầm giấy ăn lên lau cho cô.

Hành động này của anh khiến Ngọc Nhiên giật mình không thôi, tim cô đập thình thình, mắt mở to cứ trơ ra nhìn anh.

Hành động này hình như đã vượt quá giới hạn trong mối quan hệ của họ?

Nhận ra việc làm hơi thất thố của mình, Dương Gia Kiệt cũng thật không biết nên làm sao.

Anh cũng không hiểu nỗi mình đang nghĩ gì nữa.

Đầu tiên là dẫn cô tới đây, cho cô ăn thật đã rồi bây giờ lại không chút suy nghĩ mà giúp cô lau miệng.

- À, cái đó..

Miệng cô còn dính kem nên..

Ngọc Nhiên lúng túng quay mặt qua chỗ khác, tay bất giác đưa lên lau miệng.

Cô cảm nhận được mặt mình đang nóng ran, xem chừng có thể luộc trứng được rồi.

- À vâng..

- Cô..

Gặp chuyện gì không vui à? _ Dương Gia Kiệt thấy không khí quanh họ có chút gò bó nên vội đổi chủ đề.

Mà đây cũng là điều anh thắc mắc nãy giờ không phải sao?

- Vâng..

Cũng có chút chút không vui..

_ Ngọc Nhiên trả lời lập lờ như muốn cho qua.

Cô không nghĩ mình sẽ đem chuyện gia đình ra kể cho người khác.

Huống chi hai người cũng không đến mức thân thiết đến vậy.

Chút chút? Có kẻ ngốc mới tin! Nếu chút chút vậy tại sao cô phải khóc lóc đáng thương đến nỗi không thèm để ý hình tượng như vậy? Thế nhưng anh cũng không hỏi thêm làm gì, xem tình trạng cô hiện giờ, có lẽ cũng đã ổn rồi.

- Thôi được rồi, nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về?

- Tôi..

Không cần đâu, tôi đã làm phiền đến anh nhiều quá rồi..

- Đã giúp thì giúp cho trót chứ, đi thôi! _ Dương Gia Kiệt thấy Ngọc Nhiên từ chối liền không vui.

Lỡ ngang đường cô gặp chuyện gì đó thì không phải anh mang tiếng xấu sao? Nghĩ vậy anh đứng dậy, buông lời với cô, thái độ kiên quyết như muốn nói cho cô biết, cô không có cơ hội từ chối đâu..