Trương Lâm đã sớm say rượu, lại vẫn không chịu về nhà, Thanh Khê không có cách nào, chỉ có thể để mặc nàng uống rượu như uống nước, đang lúc Trương Lâm vừa uống một ngụm rượu vừa mắng một câu khốn kiếp, hai vị khách không mời mà đến mò tới.

"Mỹ nữ, thất tình sao?" Thanh Khê vừa thấy một nam nhân trung niên ngồi xuống bên cạnh các nàng liền biết sẽ có phiền toái, nàng nhanh chóng đỡ lấy thân mình đã đứng không vững của Trương Lâm, trong lúc vội vàng liền nhắn tin cho Trương Tử Đồng, biết rõ đối phương sẽ không hiểu, lại vẫn hy vọng nàng có thể xuất hiện ở bên cạnh mình, ít nhất, bản thân có thể an tâm.

Bàn tay Thanh Khê đang đỡ trên vai Trương Lâm không dấu vết lắc nhẹ, ý định làm cho người say rượu có thể thanh tỉnh một chút, đáng tiếc Trương Lâm đã muốn không thể phán đoán ra ám chỉ từ hành động đó, nàng lắc lắc tay, sau đó trừng mắt liếc nhìn nam nhân không có hảo ý kia một cái, nặng nề hét ra một chữ: "Chút!"

"Ai, tính tình thật lớn! Khó trách nam nhân không cần, hóa ra là cọp mẹ." Nam nhân đã đứng ở bên cạnh đánh giá các nàng rất lâu, thấy Trương Lâm vẫn đang mắng chữi đã sắp ngã xuống mới đứng dậy đi đến đây ngồi.

Tâm tình Trương Lâm vốn rất kém, vừa nghe thấy người khác nói đến câu "Nam nhân không cần", ánh mắt liền đỏ lên một chút, nàng cầm bình rượu, ném qua, nam nhân không nghĩ tới nữ nhân thoạt nhìn không có bao nhiêu khí lực này lại phản ứng mạnh như vậy, phản ứng hơi chậm một chút đã ném trúng, nhưng may mà không chuẩn xác, chính là làm bị thương đến cổ cùng bả vai một chút, không có chảy máu.

Bình rượu rơi trên mặt đất phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy, âm nhạc trong quán bar đã che lấp phần lớn âm thanh, nhưng vẫn có không ít người bị làm giật mình, đều nhìn về phía bọn họ. Nam nhân trung niên vốn chỉ muốn thử xem có cơ hội chiếm được tiện nghi của Trương Lâm hay không, nhưng một màn này lại làm cho hắn nổi nóng, người vốn thường xuyên ăn chơi ở bên ngoài là rất coi trọng thể diện, bắt nạt kẻ yếu, người như vậy lúc này liền muốn ra tay với Trương Lâm.

Triệu Thanh Khê đem Trương Lâm kéo ra phía sau, muốn nhanh chóng rời đi, nam nhân thấy Triệu Thanh Khê muốn dẫn Trương Lâm đi, đi đến phía trước một bước thuận tay đẩy Triệu Thanh Khê ra, thân mình Triệu Thanh Khê nhỏ nhắn, liền lui ra sau vài bước, thắt lưng đụng vào cái bàn phía sau, nàng thấy người chung quanh hoặc là tiếp tục uống rượu khiêu vũ, hoặc là an vị đứng ở một bên xem kịch vui, bất chấp nam nhân giơ tay lên trước mặt Trương Lâm, nàng cầm lấy di động gọi cho Trương Tử Đồng, ngoại trừ Trương Tử Đồng nàng đã không nhớ được ai khác, hay một số điện thoại nào khác nữa.

Nghe một tràng dài tiếng "Tút...Tút..." trong điện thoại, tim Triệu Thanh Khê đập càng lúc càng nhanh, thẳng đến khi một giọng nữ thu sẵn truyền đến, nàng quyết đoán cất điện thoại bước nhanh đến đứng giữa Trương Lâm cùng nam nhân kia, trên gương mặt trắng bệch của Trương Lâm hiện lên một dấu bàn tay màu hồng dị thường, Thanh Khê cắn cắn môi, quay đầu lại nói với nam nhân còn đang thịnh nộ: "Vị tiên sinh này, hôm nay bằng hữu của ta dùng bình rượu ném ngươi là nàng không đúng, bây giờ ngươi cũng đã tát nàng một cái, coi như là hòa nhau, như vậy liền bỏ qua đi, ngươi thấy có được không?"

"Ngươi nói xem có được không? Ta lớn như vậy còn chưa có nữ nhân nào dám động tay đối với ta, hôm nay ta không giáo huấn nàng một chút về sau mặt còn biết giấu vào đâu a!" Nam nhân dùng ngữ khí khinh miệt nói với Triệu Thanh Khê, trước mặt nhiều người như vậy bị ném trúng, hắn làm sao bỏ qua dễ dàng như vậy.

Trương Lâm đang say rượu bị một cái tát kia làm cho thanh tỉnh hơn phân nửa, nàng bị Thanh Khê lôi kéo một cánh tay, không thể xông lên, quan trọng hơn là tuy rằng nàng đã tỉnh rượu hơn phân nửa, chân lại vẫn là mềm nhũn, toàn thân không có bao nhiêu sức lực, nàng không biết chính mình lại ném một bình rượu khác qua thì như thế nào, nhưng nàng vẫn ném, lúc Triệu Thanh Khê không chú ý tới, nàng cầm lấy một cái vỏ bình rượu trên bàn của người khách bên cạnh ném thẳng vào nam nhân kia, lần này nam nhân phản ứng rất nhanh, không có bị bình rượu ném trúng.

Lúc này nam nhân là hoàn toàn phát hỏa, từng chữ từng chữ chửi mắng, các loại từ ngữ không chịu nổi đều mắng ra, Triệu Thanh Khê gắt gao giữ chặt Trương Lâm đang muốn lao lên phía trước, nàng biết tính tình Trương Lâm lớn, nhưng là khi thật sự đánh nhau sức lực lại yếu vô cùng, huống chi bây giờ nàng còn phải dựa vào mình mới có thể đứng vững, mà bản thân Triệu Thanh Khê cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh ai bao giờ. Nếu thật sự muốn đanh nhau, nam nhân trung niên thân mình khỏe mạnh trước mắt tuyệt đối có thể làm cho hai người các nàng đều tàn phế.

Triệu Thanh Khê di chuyển thân thể, kéo Trương Lâm ra phía sau, "Tiên sinh, nàng uống say, cho nên mới ném bình rượu vào người ngươi, hôm nay là chúng ta sai, ta xin lỗi ngươi."

Có nhiều người nhìn như vậy, nam nhân cũng không thể trực tiếp động thủ với Triệu Thanh Khê, Triệu Thanh Khê nói tiếp: "Như vậy, hóa đơn hôm nay để chúng ta thanh toán đi, ngươi còn muốn cái gì liền kêu ra, chúng ta sẽ thanh toán tiền trước, sau đó ta đưa nàng trở về."

Triệu Thanh Khê thấy nam nhân không có đáp ứng, cũng không có phản đối, vì thế nhìn thoáng qua bartender đang đứng cạnh quầy bar, gật gật đầu ra hiệu cho đối phương.

"Muốn xin lỗi cũng được, nhưng phải có thành ý." Sau khi Triệu Thanh Khê thanh toán tiền xong, nam nhân nhìn nàng, mặt không chút thay đổi nói, "Không phải nàng thích uống rượu sao, hôm nay ta uống cùng nàng!"

Lông mày Triệu Thanh Khê nhẹ nhàng nhếch lên, rời khỏi là chuyện không thể, nhưng Trương Lâm nhất định không thể uống nữa, lúc trước mặt của nàng cũng đã uống đến trắng bệch, lại uống nữa nhất định sẽ xảy ra vấn đề, "Để ta uống đi."

Nam nhân đánh giá cô gái thanh tú thanh nhã trước mắt một phen, gật đầu đồng ý.

Trương Tử Đồng từ "Thâm Thâm" đi ra liền trực tiếp gọi điện thoại cho Thanh Khê, vừa mới vang lên hai tiếng đã bị tắt mất, Trương Tử Đồng nhìn màn hình di động, trong lòng có chút nghi hoặc, còn có một chút bất an, nàng mở ra xem tin nhắn lúc trước của Thanh Khê, chữ trên màn hình giống như ba cái móc sắc, móc chặt vào trái tim của nàng, nếu tin nhắn là do không cẩn thận chạm vào điện thoại mà gởi đi, vậy Thanh Khê sẽ không lại gọi điện thoại cho nàng, mà điện thoại mình gọi đến cũng sẽ không lập tức bị tắt mất, Thanh Khê, nhất định là đã xảy ra chuyện!

Nàng cắn môi, lông mày nhíu lại, tay trái không ngừng gõ tay lái, tay phải gắt gao nắm chặt lấy điện thoại, nhịp tim vang vọng trong chiếc xe kín chật hẹp, bàn tay gõ lên tay lái phát ra âm thanh tiktak, hỗn loạn mà sợ hãi.

Trương Tử Đồng không biết làm sao, hô hấp dồn dập, nàng không nên để La Phi tùy ý ấn nút từ chối cuộc gọi, nàng hẳn là không chút do dự mà nghe máy, nàng hối hận, hối hận đến hận không thể tát cho mình hai cái, nếu Thanh Khê thật sự xảy ra chuyện gì...Không, nàng không dám tưởng tượng, nàng sẽ hận bản thân đến chết!

Lúc tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, hai tay Trương Tử Đồng run nhè nhẹ mở ra, dây thần kinh trong đầu nàng nhảy lên một chút, trên màn hình màu trắng chỉ có một từ –"Sky".

Khi Thanh Khê cảm thấy được di động rung lên thì không chút do dự tắt máy, nam nhân đối diện nhìn nàng, nàng đem di động nhẹ nhàng thả lại trong túi xách, người đầu tin nhắn tin là Trương Tử Đồng, cho nên trong hai giây lúc tầm mắt nam nhân bị che đi khi nàng bỏ di động vào trong túi sách, nàng dùng động tác thật nhỏ mà nhanh chóng nhắn xuống một chữ –"Sky", là tên của quán bar này, nàng không biết Trương Tử Đồng nhìn thấy có hiểu hay không, nàng vẫn là ôm một chút hy vọng.

Nam nhân đặt ly rượu trước mặt nàng, Thanh Khê không để ý đến hai mắt phẫn nộ mà mê mang của Trương Lâm, cầm lấy ly rượu, ngưỡng cổ, thong thả mà kiên quyết đem thứ chất lỏng cay xé đó từng chút từng chút uống cạn. Yết hầu rõ ràng cảm thấy đau đớn, Thanh Khê đem ly rượu không nhẹ nhàng đặt lên bàn, thần sắc như thường nhìn nam nhân.

Nam nhân cũng bưng một ly rượu lên, một ngụm uống cạn, "Tiếp tục."

Trương Lâm đang chịu tác dụng của rượu, đôi mắt cũng phải nhắm lại nhưng không quên giữ chặt lấy Triệu Thanh Khê, Thanh Khê nhìn nhìn Trương Lâm, mặt không chút thay đổi đem ly rượu thứ hai uống xuống.

Ly thứ ba, ly thứ tư...Không biết là đến ly thứ mấy, nam nhân hỏi: "Còn muốn tiếp tục sao?"

Môi đang run nhè nhẹ, đầu lưỡi đã muốn chết lặng, phân biệt không được là do độ lạnh gây ra hay là do độ cay xé của rượu gây ra, Thanh Khê nhíu mày chịu đựng cảm giác không thoải mái, vẫn như cũ bình tĩnh cầm ly rượu lên, chậm rãi kề sát bên môi.

"Tiếp tục." Thanh âm rõ ràng mà mang theo lửa giận ẩn dấu vang lên bên tai, Triệu Thanh Khê nhìn thấy khoảng không bên phải bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân mang khí thế lạnh như băng, rốt cục khó chịu đến cau chặt đôi lông mày. Đau đầu đến muốn nứt ra, nàng muốn — người kia đến đây.

Trương Tử Đồng nhìn thấy giữa đám người ồn ào, Triệu Thanh Khê mang sắc mặt tự nhiên, trầm tĩnh như nước cầm lấy ly rượu, nếu như nàng không phải là Trương Tử Đồng, nàng cũng nhất định sẽ nghĩ đó chính là sự thật, nhưng nàng là Trương Tử Đồng, Trương Tử Đồng rất hiểu Triệu Thanh Khê, cho nên nàng thấy được đôi lông mi người kia có chút rung động, còn thấy được làn da tái nhợt ẩn dấu dưới khuôn mặt trắng nõn và đôi lông mày cố hết sức giãn ra.

Nàng đi đến bên người Triệu Thanh Khê, đoạt lấy ly rượu trong tay người kia. Khi nam nhân trung niên khiến cho nàng tức giận kia còn chưa nhận biết rõ tình huống nàng đã uống cạn ly rượu cay đắng trong tay, sau đó lạnh lùng nói: "Tiếp tục."