Khi đám đông náo nhiệt thấy La Phi xuất hiện, tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, âm nhạc cũng trở nên bùng nổ, giống như là thả hết sức mà chơi đùa trước ngày tận thế vậy.

Đôi mắt lạnh lùng của Trương Tử Đồng đảo qua mỗi một cảnh tượng phấn khích đó, ánh mắt dừng lại ở một góc lạnh lùng im lặng, nơi đó hai nữ nhân tóc dài đang dây dưa, một nụ hôn dịu dàng đặt lên đôi mắt đối phương, trong cái đêm rét lạnh không ánh sáng kia, nàng cũng từng chạm vào đôi môi nhẵn nhụi mềm mại của người kia.

Hạ Hà theo ánh mắt Trương Tử Đồng cũng thấy được một màn triền miên kia, chính là nàng không hiểu một phần quyến luyến cùng ôn nhu kia trong mắt Trương Tử Đồng từ đâu mà đến, nàng biết Trương Tử Đồng không phải les, bắt đầu từ khi nàng quen biết Trương Tử Đồng thì đã biết, nhiều năm như vậy, nàng cùng Trần Hân Vũ đều nhìn thấy Trương Tử Đồng lảng tránh tâm ý của La Phi như thế nào, làm thế nào biến La Phi trở thành một người mất đi bản thân mình, trong lòng chỉ còn có một mình Trương Tử Đồng. Các nàng cũng từng cảm thấy không đáng thay cho La Phi, cũng từng khuyên La Phi từ bỏ, đáng tiếc đến hôm nay, La Phi vẫn là trốn không ra cái mộng yểm xinh đẹp tên là Trương Tử Đồng này. Làm bằng hữu, nếu không thể làm cho La Phi không thương Trương Tử Đồng, vậy cố hết sức làm cho Trương Tử Đồng yêu thương La Phi đi, chính là nữ nhân này, thật sự có thể yêu thương La Phi sao? Thật sự có thể yêu thương một nữ nhân sao?

Trần Hân Vũ cảm thấy hứng thứ, đứng thẳng dậy, còn thường thường phát ra vài tiếng hò hét.

Đám đông phía dười càng trở nên cuồng nhiệt, La Phi dùng hết toàn lực để khiêu vũ, nhìn ra được, đó gần như là một cách phát tiết bằng ngôn ngũ cơ thể, tình cảm giấu trong lòng mười năm, nặng nề đến khiến cho người ta thở dài.

Hạ Hà nghĩ, nếu như La Phi thua cũng là chuyện tốt, ít nhất còn có cơ hội yêu nữ nhân khác, hoặc là nói còn có thể rời khỏi Trương Tử Đồng, nghĩ như vậy, nàng nhìn về phía nữ nhân vẫn luôn dùng đôi mắt lạnh lùng mà nhìn mọi thứ xung quanh, nàng đang cầm di động, hơi hơi cau mày.

Trương Tử Đồng rất ít nhận được điện thoại hoặc tin nhắn của Triệu Thanh Khê, cho nên khi tùy ý mở tin nhắn khi nghe được chuông báo, hai chữ Thanh Khê trên màn hình làm cho ánh mắt của nàng nhảy dựng, bàn tay run lên thiếu chút nữa đã bấm xóa, cảm xúc run run xuất hiện trong nháy mắt thì bình tĩnh lại, nàng nhíu mày, trên màn hình chỉ có vài chữ hỗn độn, nhìn không ra có ý nghĩa gì.

Có thể là không cẩn thận đụng tới di động, Trương Tử Đồng cất di động, cảm xúc thất vọng dâng lên trong lòng

"Tử Đồng, rất nhiều năm rồi không thấy ngươi khiêu vũ, đêm nay biểu diễn cho chúng ta xem một cái đi." Thời trung học Trương Tử Đồng từng học nhảy hiện đại một đoạn thời gian, lúc đó đột nhiên La Phi cũng trở nên ham học đối với nhiệm vụ hàng đầu mà cha mẹ sắp đặt là học khiêu vũ, Trương Tử Đồng không biết, nhưng người cùng La Phi lớn lên là Trần Hân Vũ và Hạ Hà lại biết rất rõ ràng.

Trương Tử Đồng nghe thấy lời nói của Hạ Hà, một tay chống lên đầu gối, thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, "Muốn thấy ta khiêu vũ cũng được, ngươi đi Hàn Quốc một lần trước đi."

Hạ Hà nhìn Trần Hân Vũ, người phía sau cũng là vẻ mặt mờ mịt, có ý gì?

"Có ý là..." Trương Tử Đồng lắc lắc ly rượu đỏ, chậm rãi nói, "Thay đổi toàn bộ khuôn mặt trước đã."

"Phốc!" Một ngụm rượu từ trong miệng Trần Hân Vũ văng ra ngoài, "Trương Tử Đồng ngươi vẫn là ăn nói ác độc như vậy nha! Uổng cho ngươi ăn mặc thanh tao thành thục như vậy, hóa ra vẫn là bộ dáng cũ."

Hạ Hà chỉ biết, mỗi lần Trương Tử Đồng đều có thể làm cho người ta nổi điên, Trần Hân Vũ còn ghê tởm hơn, cư nhiên không có hình tượng mà đem rượu phun lên người nàng, nàng vừa dùng cái khăn cứng ngắc chà lau vết rượu đỏ trên quần áo, vừa không quên trừng mắt nhìn Trần Hân Vũ.

Trần Hân Vũ vừa thấy Hạ Hà trừng mình, lập tức nịnh nọt thừa nhận sai lầm, "Được tồi Hạ Hà, thực xin lỗi mà, ta cũng không phải cố ý, cùng lắm thì lúc ngươi đi Hàn Quốc ta đi cùng ngươi, hai chị em chúng ta cùng đối mặt, như vậy là được rồi chứ."

"Ngươi không cần đi Hàn Quốc." Trương Tử Đồng chớp mắt, Trần Hân Vũ lập tức sinh ra dự cảm bất hảo, "Kỹ thuật hiện tại của Hàn Quốc...Còn chưa chỉnh được chiều cao."

Trần Hân Vũ sửng sốt vài giây, chờ khi phục hồi tinh thần lại thiếu chút nữa đã xông lên xử lý khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Trương Tử Đồng, thuận tiện xử lý luôn cái miệng luôn làm tổn hại chết người không đền mạng của nàng. Ai cũng biết chiều cao là cấm địa không thể đụng vào của Trần Hân Vũ, chỉ có Trương Tử Đồng, luôn dội bom bùm bùm vào đó sau còn chậm rãi xoay đầu tươi cười một cái.

"Ta cảm thấy rất nhiều người có biệt danh không hợp lý, chỉ có của ngươi là rất chính xác." Hạ Hà vo cái khăn lau quần áo thành một cục, ném vào trong thùng rác, "'Nữ vương lời nói ác độc', đúng không?"

"Quá khen." Trương Tử Đồng không quan tâm cười.

"La Phi, ngươi thật đáng thương." Hạ Hà nhìn thấy La Phi trên trán đầy mồ hôi trở lại, nhẹ nhàng nói một câu.

"Không phải La Phi thắng sao, đáng thương cái gì?" Trần Hân Vũ nhìn Hạ Hà, người luôn thích nói những lời nàng nghe không hiểu.

Hạ Hà lắc đầu, không có trả lời câu hỏi của Trần Hân Vũ. Thắng còn tệ hơn, ngay cả cơ hội để cho người khác đến giải cứu mình cũng mất đi, La Phi, ngươi thật sự muốn dùng cả đời để chờ đợi một người không có khả năng sao?

"Vừa mới vận động mạnh không nên uống rượu, uống một chút nước ấm đi." Bàn tay muốn cầm ly rượu của La Phi dừng một chút, Tử Đồng là đang quan tâm mình sao? Tuy bất quá chỉ là một câu quan tâm đơn giản, nàng lại giống như là nhận được phần thưởng, ngay cả nước ấm nhạt nhẽo cũng giống như nước đường, tất cả sự ngọt ngào đều là thẩm thấu vào nội tâm.

May mà có Hạ Hà, sinh nhật của La Phi không đến mức ngay cả bánh ngọt sinh nhật cũng không có, ngọn nến lúc sáng lúc tối, làm cho lòng người ta cũng run lên một chút, Trương Tử Đồng liền ngẩn người nhìn này ánh sáng nhàn nhạt, lúc sinh nhật Thanh Khê, ngọn nến cháy đến gần cạn kiệt như thế này, chính là bánh ngọt đêm đó không có tinh xảo như vậy, nhưng vẫn muốn cố chấp đưa cho người kia.

"La Phi, ước cái gì vậy?" Hạ Hà vừa rút ngọn nến chưa tàn hẳn ra vừa hỏi.

"Đừng nói, nói ra sẽ không linh." Trần Hân Vũ đưa dao cho La Phi nói.

"Nói đi, hôm nay là sinh nhật của ngươi, nguyện vọng của ngươi chúng ta sẽ giúp ngươi thực hiện, ngươi nói có phải không, Tử Đồng?" Hạ Hà nhìn Trương Tử Đồng đang có chút thất thần, hỏi.

"Ân." Trương Tử Đồng gật gật đầu, "Có nguyện vọng gì nói đi."

Bàn tay La Phi đang cầm dao cắt bánh liền dừng lại, nàng nhìn Trương Tử Đồng, hé miệng. Ngay lúc này di động của Trương Tử Đồng rộn ràng vang lên, Trần Hân Vũ cùng Hạ Hà nhìn thấy ánh mắt của La Phi, cũng đồng thời đem tầm mắt chuyển hướng đến Trương Tử Đồng, sau đó nàng hẳn là nên cúp điện thoại, hoặc là trực tiếp tắt máy, nàng đã chuẩn bị làm như vậy, nhưng lúc nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình thì dừng lại, ngón trỏ dừng trên phím tắt, nhưng không có ấn xuống, mặc cho tiếng chuông di động phát ra tiếng vang dồn dập trong không gian trầm mặc giữa bốn người. La Phi cũng thấy được cái tên xuất hiện trên màn hình, nàng biết, là người sống cùng nhà với Tử Đồng, có lẽ cũng là người đi vào trong lòng Tử Đồng.

La Phi rốt cục vươn tay qua, sau đó nhẹ nhàng mà kiên quyết chạm vào phím tắt, tiếng chuông liền im bặt.

Trần Hân Vũ cùng Hạ Hà tựa hồ cảm giác được chuyện gì, ăn ý tiếp tục duy trì trầm mặc.

Giả vờ như không có việc gì mà tiếp tục cắt bánh ngọt, La Phi đem một miếng bánh được cắt chỉnh tề tỉ mỉ có tên của mình trên đó đưa đến trước đôi mắt như dại ra của Trương Tử Đồng, Trần Hân Vũ cũng cầm một miếng bánh ngọt, ăn từng miếng từng miếng nhỏ.

"Không phải các ngươi hỏi nguyện vọng của ta sao?" La Phi hít sâu một hơi, ánh mắt gắt gao nhìn gương mặt Trương Tử Đồng, "Ta chỉ hy vọng..."

"Thật xin lỗi, La Phi." Trương Tử Đồng đem bánh ngọt nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, cắt ngang lời La Phi vừa muốn nói ra khỏi miệng, "Ta còn có việc, phải đi trước."

"Nguyện vọng của ta là đêm nay ngươi lưu lại, cùng ta trải qua một ngày sinh nhật hoàn chỉnh." La Phi không quan tâm, vươn tay giữ chặt Trương Tử Đồng đã muốn đứng lên, ánh mắt nóng rực.

Ba giây, Trương Tử Đồng dùng tay kia thong thả gỡ bàn tay La Phi đang kéo tay nàng ra, âm thầm thở dài nói với Trần Hân Vũ cùng Hạ Hà: "Thực xin lỗi, lần sau lại mời các ngươi đi."

LaPhi nhìn bàn tay trống rỗng, gắt gao nắm lấy, lại chỉ nắm được một mớ không khíhỗn độn.