Edit: Boo ( Anh Trúc)

Cẩn thận kiểm tra lại một lần xong, quả nhiên là có vấn đề.

“Bạch Liên, Hạnh Nhi, các ngươi xem này, hình như cung trang có vấn đề thì phải?” Liễu Vi Dung không dám tin là có người dám đụng tay đụng chân vào cung trang như vậy.

Đương nhiên cũng không phải dùng loại thuốc làm vải bị xốp quá, dễ bị rách, mà là đường may có vấn đề, nếu như bình thường nàng không thích cung trang, lại không hay cố ý nghiên cứu qua cung trang của Chính Nhị Phẩm, thêm vào đó là có giác quan nhạy bén thì thật sự là không thể phát hiện ra biến đổi rất nhỏ này.

Bạch Liên và Hạnh Nhi ngẩn ra, cung trang có vấn đề?

Hai người vội vàng tiến lên phía trước, cẩn thận kiểm tra một lần, Bạch Liên lại cố ý nghe lại một lần nữa, còn tưởng rằng là bị hạ dược.

Nhưng cũng không phát hiện ra có vấn đề gì.

“Chủ tử, không có vấn đề.” Bạch Liên và Hạnh Nhi cùng lắc đầu nói.

Có phải chủ tử nghĩ sai rồi hay không?

Liễu Vi Dung mấp máy môi, giải thích nói: “Ta cũng không phải nói cái này, các ngươi nhìn xem, chỗ đường may này thoạt nhìn được khâu rất chặt, kỳ thật chỉ bên trong lại rất giòn, cực kỳ dễ bị đứt, khi mặc vào sẽ không có chuyện gì, vấn đề ở trong này, đây là thắt lưng cung trang, chờ đến khi ta mặc đến Ngự Hoa viên, cùng lúc đó sợi chỉ này sẽ bị đứt ra…”

Vì là đầu tháng chín, thời tiết cực kỳ nóng, cung trang lại được may gấp để mặc qua mùa này, sau khi mặc cung trang vào xong, bên trong cũng chỉ mặc thêm vào một túi y cùng quần lót, đến lúc đó sợi chỉ đứt, cung trang bị hỏng, lộ ra da thịt ở trước mặt mọi người, trong sạch của nàng cứ như vậy mà bị hủy đi.

Người tính kế này khẳng định là đã đoán chắc nàng sẽ kiểm tra xem cung trang có bị hạ dược gì hay không, cho nên chắc chắn sẽ không đụng chạm vào mặt này, nếu không phải lúc nàng vừa mới vuốt cho phẳng, trong lúc vô tình đụng vào chỗ đường may chặt chẽ, cảm giác hình như hơi khác, thấy hình như chỉ này cùng với cung trang Chính Nhị Phẩm tần của nàng không cùng dùng một loại chỉ.

Nhìn kỹ thêm lần nữa, mới nhận ra là có vấn đề.

Phải biết rằng cung trang của tất cả phi tần trong cung đều dùng chỉ tơ tằm để may, trong mềm lại mang theo độ dẻo, may chặt lại không dễ bị đứt, cho nên mới nhận ra là khác nhau, tuy nhiên bởi vì đường may chặt chẽ, cũng che dấu một chút, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra là có chỗ không đúng.

Hạnh Nhi và Bạch Liên nghe vậy liền kinh hãi, ánh mắt hai người nhìn chằm chằm vào chỗ cung trang được khâu lại, tách ra nhìn kỹ, quả nhiên, sợi chỉ may này không phải chỉ tơ tằm.

Sắc mặt hai người đều hết sức khó coi.

Cũng nghĩ đến tình huống vạn nhất sợi chỉ cung trang bị đứt, có thể người thiết kế hãm hại không nghĩ đến đại điển phong phi của nàng đã bị hủy bỏ, thay vào đó là chỉ làm một cái phong phi Chi Lễ.

Nhưng cũng không thể khinh thường.

Vẫn sẽ có một số trọng thần cùng mệnh phụ tham dự, thêm nữa là các Vương gia, Vương phi, v..v… ở trước mặt nhiều người như vậy mà bị lộ da thịt, hậu quả không cần phải nói, khẳng định sẽ bị Hoàng thượng chán ghét vứt bỏ.

Nếu như không vì chán ghét mà vứt bỏ, cũng sẽ sinh lòng nghi kị.

Nam nhân cổ đại, đặc biệt là đế vương, phi tử của mình bị người ta thấy hết, cho dù là sủng phi cũng sẽ sinh ra chán ghét?

Người phía sau màn này quả thật là có tâm tư ngoan độc!

Liễu Vi Dung càng ngày càng cảm thấy hậu cung thật sự cực kỳ đáng sợ.

Nàng nhớ rõ lúc trước xem nguyên tác cũng không phải là cung đấu văn, tại sao nàng một lần rồi lại một lần bị người tính kế, chẳng lẽ nữ chính nguyên tác đáng đời bị xui xẻo?

“Chủ tử, tình hình nghiêm trọng, vẫn nên cho Hoàng thượng biết, còn phải bắt người hạ độc thủ phía sau.” Bạch Liên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không sai, việc này nhất định phải bẩm báo Hoàng thượng, người đứng phía sau này thật sự ra tay quá độc ác, đây chính là muốn chặt đứt đường lui của chủ tử.” Hạnh Nhi lòng đầy căm phẫn tiếp lời.

Liễu Vi Dung cũng gật đầu đồng ý, thật muốn coi nàng là cái bánh bao tròn sao, dốc lòng tính kế, nàng tránh thoát, lần này lại càng nghiêm trọng, đối với nguyên tác nàng cũng có biết, kỳ thật người đứng phía sau hạ độc thủ chắc chắn có chỗ dựa.

Lúc này không có khả năng là Liễu Tương Nhã, hiện tại nàng hoàn toàn không có tai mắt ngầm, hiện giờ lại không được Thái hậu coi trọng, làm điều mờ ám chính là muốn chết, xem ra chỉ có thể là những người như Hoàng hậu, Phương Quý Phi.

Hi vọng không phải là Hoàng hậu, nếu mà là Hoàng hậu, đoán là nàng đã có Kim Bài Miễn Tử rồi.

Đến như Đoan Phi và Hiền phi, cho đến bây giờ nàng cũng không suy xét qua các nàng.

Tính cách của các nàng cũng không làm ra những chuyện như vậy, tuy nói là có một chút tâm tư, nhưng từ đầu đến cuối, giống như người tàng hình thì vẫn là người tàng hình, căn bản các nàng không làm chuyện gì.

Nàng cũng không có thực lực, không có nhân mạch, nhưng bên cạnh nàng đều là người do Hoàng thượng chọn lựa cẩn thận, nàng không tin Hoàng thượng không điều tra ra người đứng sau, chỉ là hắn không hề động.

Chỉ có chuyện than củi mới giận dữ, giáng phân vị của Ngụy Tần.

Mộ Dung Triệt là đế vương giỏi tính toán, đến chương cuối cùng của tiểu thuyết, tất cả những ai tham dự vào mưu hại hoàng tự đều bị nhốt rồi đày vào lãnh cung, nghiêm trọng hơn thì ban cho lụa trắng rượu độc, chấm dứt tính mạng của các nàng, có thể thấy được thủ đoạn lôi đình.

Sai người đem việc này báo cho Hoàng thượng biết xong, Liễu Vi dung an tâm ở Nhu Phúc cung dưỡng thai.

Thuận tiện trêu đùa với Đoàn Đoàn.

Căn bản không biết chuyện cung trang kia làm Mộ Dung Triệt vô cùng tức giận.

“Tiểu Lý Tử, ngươi nói cung trang của Đức tần có vấn đề?” Mộ Dung Triệt lạnh giọng hỏi lại một lần nữa, sắc mặt cực kỳ âm trầm, loại kiềm chế tức giận kia làm cho Tiểu Lý Tử run lẩy bẩy.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng vậy, nô tài cũng sai người kiểm tra rồi, cung trang Thượng y cục đưa qua hôm nay quả thật có vấn đề, hơn nữa là vấn đề lớn, nếu Đức tần nương nương mặc tham dự mà nói, khả năng rất lớn là chỗ khâu lại kia có thể sẽ bị bung ra…” Tiểu Lý Tử kiên trì nói hết.

Khi hắn biết cũng rất hoảng sợ, không nghĩ đến có người thậm chí còn dám đụng tay đụng chân trong cung trang, chuyện này đúng là muốn hủy trong sạch của Đức tần.

Sắc mặt Mộ Dung Triệt càng thêm âm trầm, gân xanh trên trán giật giật, cho thấy trong lòng hắn đang vô cùng tức giận, tốt, thật sự rất tốt, người đứng sau màn này… tâm tư rất ngoan độc, vậy mà nghĩ đến chuyện muốn hủy đi trong sạch của Đức tần.

Ả thiên tính vạn tính, khẳng định không tính đến chuyện hắn rất quan tâm Đức tần.

“Tra, đem người Thượng y cục tra rõ ràng cho trẫm.”

Giọng nói Mộ Dung Triệt mang theo phẫn nộ cùng lạnh lùng, làm cho hai chân Tiểu Lý Tử suýt nữa muốn quỳ xuống.

“Nô tài tuân chỉ.”

“Còn nữa, tìm người may lại cung trang của Đức tần thật tốt.”

Là người bá đạo, lại có tính chiếm hữu rất cao của đế vương, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc nữ nhân mình yêu thương lộ ra da thịt trước mặt nam nhân khác?

Người đứng phía sau màn độc thủ này đã đi quá giới hạn của hắn.

Hiện tại chuyện Hoàng thượng muốn tra rõ chuyện ở Thượng y cục đã dẫn đến một đợt khủng hoảng, mọi người nhao nhao suy đoán tới cùng là không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thái hậu cũng truy vấn việc này, sau khi biết được chân tướng, trầm mặc, việc này cho dù là ai làm cũng sẽ không bênh vực, nàng chỉ hi vọng là không liên quan đến cháu gái của nàng là được rồi.

Rất ít người biết được chân tướng.

Nguyên nhân gây ra chỉ là bởi vì cung trang của Đức tần bị đụng chân đụng tay.

Phương Quý phi vốn đã bị Nhị hoàng tử dày vò nên lao lực quá độ, bỗng nhiên nghe tin tức này, trong lòng cũng hồi hộp, trong thượng y cục cũng có người của nàng.

Tuy rằng nàng không có hạ lệnh gian lận, nhưng cũng không chắc là không có người muốn hãm hại.

Vì thế nàng sai Tử Quyên điều tra một phen.

Lần hành động này còn động vào người của các phi tần khác trong thượng y cục, các nàng sợ Hoàng thượng nổi trận lôi đình, sợ những người này gây ra chuyện, nhao nhao phái tâm phúc ra điều tra.

Giờ phút này người chân chính hạ độc thủ phía sau màn cũng đang luống cuống, nàng thật không ngờ Hoàng thượng lại làm mạnh mẽ vang dội như vậy, cũng không nghĩ đến che dấu kỹ như vậy cũng bị phát hiện.

Còn chưa có kịp đem dấu vết xóa hết đi.

Rất nhanh liền tra ra kết quả rồi.

Toàn bộ đầu mối đều chỉ hướng vào Hoàng hậu đang dưỡng thai.

Nếu hắn điều tra chuyện này muộn thêm một chút nữa, thì dấu vết sau cùng đã bị xóa hết đi.

“Bốp” một tiếng, mặt Hoàng đế trầm xuống khi cầm kết quả trong tay, hung hăng quét hết mọi thứ trên bàn xuống, toàn thân tỏa ra hàn khí, Hoàng hậu, lại là Hoàng hậu…

Tay chân làm bí ẩn như vậy chỉ có thể là người của Hoàng hậu, hắn cho rằng tả tướng hạ đài, Hoàng hậu sẽ an phận một chút, hắn cũng không phải không hoài nghi qua lời đồn đãi trước kia, đáng tiếc lúc đó lại không tìm được chứng cứ.

Hiện tại xem ra Hoàng hậu của hắn không đơn giản.

Con nối dõi của hắn ít như vậy, nói không chừng cũng có một phần “công lao” của nàng.

Gọi ám vệ ra, sai hắn âm thầm điều tra kỹ càng một lần Phượng Nghi cung cùng chỗ ở hiện tại của Hoàng hậu ở Hàm An cung, lấy hết tất cả các dược phấn vật phẩm v…v…mang về đây.

Lúc này Hoàng hậu ở Hàm An cung vốn rất bình tĩnh nhưng giờ phút này cũng không nén nổi vẻ hoảng sợ, cắn môi dưới, thân thể hơi run, nàng nắm lấy tay Tôn mama, lo sợ không yên bất an nói: “Tôn mama, ngươi nói lần này tại sao ánh mắt Đức tần lại sắc như vậy, có thể nhìn ra cung trang có vấn đề?”

Mặt Tôn mama cũng trắng bệch: “Nô tài cũng không biết, có thể là bên người Đức tần có cao nhân mà chúng ta không biết?”

“Có lẽ là vậy, bằng không tại sao nàng có thể lần lượt tránh thoát mưu kế của bản cung?” Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hi vọng Hoàng thượng tra không liên quan đến bản cung, bằng không….” Hoàng hậu không tự chủ mà rùng mình một cái, trên mặt dần dần không còn huyết sắc.

“Làm sao có thể?” Trong lòng Tôn mama hoang mang, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện: “Nương nương, hiện giờ chúng ta không thể để loạn trận tuyến, người đừng quên hiện tại người vẫn đang mang long tự.”

“Đúng, đúng, bản cung còn có Long tự, cho dù điều tra ra thì sao, cung trang có vấn đề cũng không phải chuyện đại sự gì, bản cung cũng có thể biện giải một chút.” Hoàng hậu cắn môi lấy lại bình tĩnh.

“Không được, bản cung vẫn nên đi gặp Thái hậu một chuyến!” Hoàng hậu nghĩ nghĩ, quyết định nếu có chuyện, vẫn là ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế hơn.

Tôn mama gật đầu, quả nhiên Hoàng hậu sáng suốt.

Hoàng hậu quyết định hành động, người của Hoàng thượng đã đem những vật lục soát được giao cho Thái Y viện kiểm tra, hiện tại đang chờ kết quả.

Ở Nhu phúc cung yên lặng mà bình yên.

Trong viện, Liễu Vi Dung lười biếng nằm trên giường thấp hơi hơi hé mắt, cũng vẫn chưa biết được lời đồn đại bên người, Đoàn Đoàn ngồi ở bên cạnh cầm một bản Tam Tự kinh giọng nói ngọt ngào ngây thơ học thuộc.

Thanh âm trẻ thơ thanh thúy vang vọng trong sân.

Bạch Liên và Hạnh Nhi ở một bên cắt hoa quả thành từng miếng, trên bàn tròn nhỏ đặt nước ô mai Liễu Vi Dung thích nhất và nước trái cây Đại hoàng tử thích.

Ngày ngày uống nước ô mai, nghe giọng Đoàn Đoàn non nớt, trẻ con, bên môi Liễu Vi Dung cười tươi như hoa, cảm thấy ngày qua ngày cuộc sống của mình thật tuyệt.

Đoàn Đoàn cực kỳ thích đọc sách, thỉnh thoảng Bạch Liên lại đút cho hắn vài ngụm nước trái cây.

Hình ảnh vô cùng ấm áp.

Mộ Dung Triệt đi qua liền nhìn thấy hình ảnh này, lo lắng nơi đáy lòng bay đi không ít.

Thấy Hoàng thượng cùng Lý công công đến đây, Bạch Liên và Hạnh Nhi vội vàng đứng dậy hành lễ, hắn phất tay để cho các nàng đứng dậy, bước đến ngồi xuống bên cạnh Liễu Vi Dung, đè nàng lại, không cho nàng đứng dậy thỉnh an.

“Hoàng thượng, người đã đến!” Liễu Vi Dung rất vui, xem ra chuyện cung trang đã có kết quả.

Đoàn Đoàn ở một bên thấy phụ hoàng đến đây, buông Tam Tự kinh trong tay ra, ngọt ngào hô một tiếng, nhưng cũng không có chạy qua ôm lấy.

“Diệu Nhi thực ngoan!” Mộ Dung Triệt sờ sờ đầu hắn, khen một câu, vừa rồi hắn cũng nghe thấy tiếng Đoàn Đoàn học bài.

Đoàn Đoàn vui vẻ, mắt cười cong lên hình vầng trăng, ở một bên nhu thuận ăn trái cây, đôi mắt đen lúng liếng liên tục liếc về phía phụ hoàng và mẫu thân.

Liễu Vi dung lấy một chén nước ô mai nhỏ cho Hoàng thượng, cười nói: “Hoàng thượng uống một ít nước ô mai giải khát đi!”

“Uhm!” Mộ Dung Triệt nhận lấy, nhấp một ngụm, thoải mái ngồi một bên.

“Cung trang, chuyện này trẫm đã điều tra xong!”

Lòng Liễu Vi Dung vừa động, không hỏi, chỉ là nhìn hắn, chờ câu nói tiếp theo.

“Là Hoàng hậu sai người làm.”

Ngữ khí Mộ Dung Triệt nhàn nhạt nói, nhưng Liễu Vi Dung nhạy cảm cho nên có thể nhận ra hắn đang tức giận.

Quả nhiên là Hoàng hậu, không ngoài dự đoán của nàng, nhưng nàng vẫn không hiểu, tại sao Hoàng hậu lại nhiều lần xuống tay với nàng và các nữ nhân khác.

Lấy tính tình Mộ Dung Triệt, chỉ cần Hoàng hậu không phạm sai lầm lớn, nàng vẫn có thể ngồi ở hậu vị này mãi cho đến chết già.

Mặc kệ là nàng có hoàng tử hay không.

Chẳng lẽ Hoàng hậu thật sự thích Hoàng thượng? Cho nên mới không dễ dàng tha thứ hay không?

Không ngờ nàng còn có dã tâm?

Những chuyện này đều khó lý giải.

Bạch Liên và Hạnh Nhi biết người ở phía sau màn, đều cảm thấy thất vọng cùng kinh ngạc, thật sự là Hoàng hậu.

Phỏng chừng Hoàng thượng sẽ không trừng phạt nặng Hoàng hậu hiện giờ đang có thai.

“Trẫm sẽ cho nàng một công đạo.” Mộ Dung Triệt nhìn thẳng vào mắt Liễu Vi Dung nói.

“Hoàng thượng, có thể là Hoàng hậu nương nương nhất thời kích động nên phạm phải sai lầm lớn, việc này cũng bỏ qua đi! Huống hồ cung trang xảy ra vấn đề, nói không chừng là do hạ nhân phỏng đoán ý trên, tự mình ra tay.”

Liễu Vi Dung không phải thánh mẫu mà cầu tình giúp cho Hoàng hậu, mà hiện tại Hoàng hậu đang có thai, cung trang của một phi tử nho nhỏ như nàng xảy ra vấn đề, Hoàng thượng vì vậy mà trách phạt Hoàng hậu đang mang thai, chẳng những làm cho thanh danh nàng không tốt, cũng ảnh hưởng không tốt đối với Hoàng thượng.

Nếu không thể đánh chết ngay lập tức, vẫn là bày đặt trước, rộng lượng thay Hoàng hậu cầu tình, đợi đến khi Hoàng hậu sinh con, lại thu thập chứng cứ Hoàng hậu mưu hại hoàng tự rồi cùng tính một lần, để cho nàng triệt để không thể trở mình, không phải càng tốt hay sao.

Miễn cho đánh rắn không chết còn bị cắn lại.

Nếu điều tra ra không phải Hoàng hậu, nàng tất nhiên sẽ không như vậy.

“Việc này trẫm đã có chủ ý.” Mộ Dung Triệt mấp máy môi mỏng, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh, thản nhiên nói.

Hắn thấy Đức tần thanh minh thay cho Hoàng hậu cảm thấy không tức giận, Hoàng hậu có làm những chuyện này hay không, hắn đã tra rõ ràng.

Hoàng hậu ngoan độc như vậy, làm sao có thể là mẫu nghi thiên hạ?

Thấy Mộ Dung Triệt hình như đã có quyết định, Liễu Vi Dung cũng không mở miệng khuyên nữa, nàng làm trái lương tâm nói giúp Hoàng hậu, đã là cực hạn rồi.

Về phần Hoàng thượng làm thế nào, cũng không có quan hệ với nàng.

Nhất định về sau càng phải đề phòng.

Mộ Dung Triệt ở bên cạnh nói chuyện cùng Liễu Vi Dung, bên kia Hoàng hậu cũng đã đến chỗ Thanh Y cung cầu kiến Thái hậu.