Hai người ra khỏi phòng ngủ, đi ra bên ngoài chánh điện dùng bữa.

Tiểu Lý Tử cùng Bạch Liên họ đã sớm đứng ở nơi đó chờ đợi, ngay chính giữa, trên bàn lớn bày đầy thức ăn tinh xảo cùng canh nấu tỏa mùi thơm bốn phía.

Sau khi Liễu Vi Dung cùng Mộ Dung Triệt ngồi vào ghế, vừa mới ngồi xuống, bên ngoài liền vọt vào một tiểu đậu đinh.

"Mẫu thân!" Đoàn Đoàn chạy một cách vững chắc, rất nhanh đi đến bên cạnh Liễu Vi Dung, mắt tha thiết nhìn nàng, làm nũng nói: "Mẫu thân, Diệu nhi muốn ăn cơm cùng mẫu thân."

"Tốt!" Liễu Vi Dung cười gật đầu, đang dự định duỗi tay ôm lấy hắn, lại ôm vào khoảng không.

Thì ra là Mộ Dung Triệt ở một bên thấy Đoàn Đoàn thế nhưng không thấy phụ hoàng là hắn, lúc hướng Đức tần cầu xin ôm, trong bụng không thoải mái, hừ một tiếng, giành ở trước mặt Liễu Vi Dung, ôm lấy Đoàn Đoàn.

"Hoàng thượng......" Liễu Vi Dung rất là kinh ngạc nhìn Mộ Dung Triệt, không hiểu tại sao gương mặt hắn đột nhiên lạnh tanh.

"Phụ hoàng buông tay, Diệu nhi muốn mẫu thân!" Tiểu Đoàn Đoàn rất có khí thế ở trong ngực Mộ Dung Triệt giãy giụa.

"Không được!" Gương mặt Mộ Dung Triệt hé ra vẻ lạnh nhạt: "Trong bụng mẫu thân con có tiểu đệ đệ rồi, không cho làm ầm ĩ."

Đoàn Đoàn nghe, không cam lòng trợn mắt nhìn Mộ Dung Triệt một cái, hầm hừ vùi ở trong ngực hắn.

Mộ Dung Triệt thấy thế, khóe miệng câu lên, để hắn lên trên ghế cao đặc chế ở một bên, bỏ lại một câu: "Ngồi, chính mình tự ăn cơm."

"Diệu nhi muốn ngồi ở giữa." Đoàn Đoàn ngọt ngào ngây thơ yêu cầu.

"Không được, ngồi ở chỗ này." Mộ Dung Triệt nhìn chằm chằm bé.

Đoàn Đoàn cũng nhìn chằm chằm Mộ Dung Triệt.

Hai cặp rất giống nhau, bốn con mắt trừng lẫn nhau, thế nào cũng thấy quỷ dị.

Liễu Vi Dung im lặng, hai cha con này náo kiểu gì a.

"Hoàng thượng, mau ăn cơm, nếu không một hồi liền lạnh." Nàng xoa bóp bàn tay to của hắn, dịu dàng nói, sau đó tự mình bới cơm cho hắn, chia thức ăn.

Nàng vừa mở miệng, liền phá hết sự giằng co giữa hai người.

Mộ Dung Triệt rất hài lòng nàng hầu hạ, Đoàn Đoàn thấy dẩu môi, tha thiết nhìn mẫu thân: "Mẫu thân, diệu nhi cũng muốn......"

"Tiểu Lý Tử, chia thức ăn cho Đại hoàng tử!" Mộ Dung Triệt hí mắt, liếc nhìn Tiểu Lý Tử đứng ở phía xa.

Tiểu Lý Tử lập tức tiến lên, cung kính chia thức ăn cho Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn ngồi yên, u oán nhìn Mộ Dung Triệt một cái, sau đó vùi đầu bới cơm.

Trong lòng âm thầm an ủi, dù sao cũng không phải là buổi tối mỗi ngày phụ hoàng đều tới đây dùng bữa, hắn vẫn có thể hưởng thụ mẫu thân hầu hạ.

Mộ Dung Triệt nhíu mày, Diệu nhi không ầm ĩ.

Nhưng hắn biết, kể từ sau khi Địa Long lật người, hắn dính Đức tần nhiều hơn, ngay cả phụ hoàng này của hắn cũng ghen.

Liễu Vi Dung từ từ ăn cơm, còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Mộ Dung Triệt, động tác hết sức tự nhiên, Mộ Dung Triệt cũng rất hưởng thụ nàng hầu hạ, Đoàn Đoàn một bên rầm rì gẩy cơm, giống như con chó con bị vứt bỏ.

Nhìn ở trong mắt Tiểu Lý Tử lại có ý tứ càng sâu sắc.

Dùng qua bữa cơm chiều, Mộ Dung Triệt lại nghỉ ở Nhu Phúc cung

Mà ở Thiên điện Thanh Y cung Liễu Tương Nhã đang chờ đợi Hoàng đế đến, nhưng vẫn không đợi được Hoàng đế tới đây, liếc mắt nhìn đồng hồ cát trên tủ kệ ở đầu giường, không nhịn được có chút lo lắng hỏi Bích Thủy: "Bích Thủy, Hoàng thượng còn chưa có tới đây sao?"

Sắc mặt Bích Thủy nhất thời cứng đờ, ngay sau đó khôi phục bình thường, nhưng Liễu Tương Nhã cũng đã cảm giác được, cắn môi hỏi: "Bích Thủy, ngươi có chuyện gì gạt ta phải không?"

Bích Thủy cắn răng, đến cùng vẫn là nói: "Nô tỳ nghe nói, Hoàng thượng, Hoàng thượng đi Nhu Phúc cung."

"Roẹt......" Khăn trong tay Liễu Tương Nhã bị xé rách, sắc mặt bỗng dưng tái đi, cắn răng nghiến lợi nói: "Lại là nàng, tại sao lại là nàng......"

Nàng thật không cam lòng, Hoàng đế không thích nàng, nàng liền cố gắng tranh thủ cơ hội mang thai Long tự, lúc này đã tấn vị, nàng đoán chắc Hoàng đế sẽ tới qua đêm, liền cho Bích Thủy chuẩn bị xong những thứ đó sớm một chút.

Sẽ chờ sau khi sủng hạnh, một lần sẽ mang thai Long tự.

Hiện tại tất cả đều bị Liễu Vi Dung phá hư hết.

"Chủ tử, xin ngài bớt giận!”

"Nàng, một phụ nữ có thai lại đoạt đi Hoàng thượng từ ta, thật là thật bản lãnh." Liễu Tương Nhã giận quá thành cười, trong giọng nói tràn đầy không cam lòng cùng hận ý.

Bích Thủy không biết đáp lại như thế nào, chỉ đành phải trầm mặc.

Tối hôm đó, Liễu Tương Nhã lăn lộn khó ngủ.

Khi Thái hậu biết được, vê Phật châu trong tay, khẽ giật mình, xem ra Hoàng đế thật sự không thích Lệ tần, đến nơi đó của Lệ tần làm dáng cũng không muốn.

Ngày hôm sau khi thỉnh an, tất cả mọi người ngoài sáng và trong tối đều chê cười Liễu Tương Nhã.

Khiến Liễu Tương Nhã hết sức khó chịu.

Nắm chặt nắm tay, trong lòng hận ý đối với Liễu Vi Dung sâu hơn.

..................

Hai ngày sau đó, cung nhân Thượng y cục đưa tới cung trang đồ trang sức các loại, nhưng làm nàng kinh ngạc chính là, cung trang này chính là cung trang của phi tần phẩm cấp chính nhất phẩm.

Nàng còn hỏi cung nhân đưa cung trang có phải đưa sai rồi hay không, cung nhân lại nói không sai.

Liễu Vi Dung liền bối rối, chẳng lẽ lúc này nàng phong chính là Đức phi?

Đức phi đúng là chính phi nhất phẩm.

Nàng còn tưởng rằng, lúc này phong phi sẽ thu lại phong hào trở thành Liễu Phi Nhất Phẩm, hiện giờ xem ra sợ là không có khả năng rồi.

Từ Đức Quý nhân đến Đức tần, rồi đến Đức phi, từ lúc mới bắt đầu kháng cự, đến bây giờ tâm không khúc mắc tiếp nhận, không phải chỉ là một cái phong hào sao? Huống chi ở triều đại Đại Kiền này, cái phong hào chữ Đức này cũng không dễ dàng có.

Làm người phải biết đủ, tích phúc.

Sau khi ý chỉ sắc phong xuống tới, Đoàn Đoàn sẽ phải đổi cách xưng hô gọi nàng ‘mẫu phi’ rồi.

Thật là không có thói quen đấy.

"Chủ tử, lúc này ngài sắc phong là chính phi nhất phẩm!" Bạch Liên nhìn cung trang cùng đồ trang sức phối hợp, tất cả đều là phẩm cấp chính phi nhất phẩm, vui mừng cười nói.

"Đúng vậy, ta cũng vậy, không nghĩ tới." Liễu Vi Dung cười nói, tiện tay cầm bộ cung trang tinh xảo mà xinh đẹp vuốt phẳng mấy cái, đột nhiên, hai mắt nàng ngưng tụ.

Cung trang này có vấn đề.