Ngoài ra, phía Tây Bắc còn có một chuồng bò, trong đó trói hai con bò và một con ngựa, bên cạnh còn có xe kéo Đông Phương Hồng đang đậu.

Các công cụ sản xuất thủ công như trâu ngựa, cuốc và liềm đã được sử dụng rất sớm từ thời Đại Ngụy, Nhan Đông Thanh không quá hứng thú, đi thẳng về phía xe kéo Đông Phương Hồng.

Phó Nhiễm đã thấy nó từ xa một lần ở trong thành phố, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói thứ này phải đổ xăng mới có thể chạy được.”

Nhan Đông Thanh nhắc nhở cô: “Trẫm nói qua bao nhiêu lần, ở bên ngoài gọi trẫm là anh ba.”

Phó Nhiễm khó chịu, cũng nhắc nhở hắn: “Vậy ngài cứ trẫm trẫm, đây là muốn nhắc nhở thần thiếp cái gì?”

Nhan Đông Thanh: “...”

Thấy anh ăn mệt, tâm tình Phó Nhiễm tốt hơn chút ít, bò lên ngồi vào xe kéo, cảm khái nói: “Anh ba, nếu Đại Ngụy chúng ta cũng có thứ này, sức sản xuất nhất định có thể tăng lên rất nhiều”

Đang nói chuyện, như là nghĩ tới cái gì, hai mắt Phó Nhiễm tỏa sáng, hạ giọng nói: “Nếu không, thiếp trộm một chiếc giấu vào Phượng Loan Cung, thế nào?”

Hiện tại Phó Nhiễm đã có thể dần dần không chế ý thức, cô có thể làm một số thứ trong nháy mắt biến mất, nhỏ thì nhỏ như một cây kim, lớn có thể lớn như một cái bàn, xe kéo hẳn không thành vấn đề.

Khóe miệng Nhan Đông Thanh run rẩy, mắng đều lười đến mắng, trực tiếp giơ tay liền đánh, lấy ánh mắt trách cứ nhìn cô: “Phó Nhiễm, đừng quên thân phận của nàng, nàng là quốc mẫu Đại Ngụy, trộm xe kéo... Mệt nàng có thể nghĩ ra, nàng vứt mặt mũi Đại Ngụy tới chỗ nào rồi.”

Phó Nhiễm ấm ức cúi đầu, cái gì mà quốc mẫu… Có quốc mẫu nào phải mặc quần áo rách nát ăn cám trộn rau?!

Nhan Đông Thanh xoa xoa ấn đường (nơi giữa hai đầu lông mày) phát đau, giọng điệu hòa hoãn nói: “Một chiếc xe kéo được tạo thành từ hơn một trăm linh kiện, nhỏ thì có đinh ốc, lớn thì đến vòng thép. Phó Nhiễm, nàng biết gia công như thế nào không?”

Nữ tử không tài mới là đức, cô nào biết những cái đó…

Nhan Đông Thanh cũng không trông cậy cô có thể hiểu, lại nói: “Lùi lại mười nghìn bước để xem, mặc dù nàng trộm xe kéo giấu đi, về sau định khởi động nó như thế nào? Người khác đốt dầu diesel, nàng đổ nước vào trong à?”

Phó Nhiễm lờ mờ hiểu ra, dùng cách này không thích hợp, gọi là ‘kéo một cái khởi động toàn thân’, bọn họ lạc hậu hơn nơi này không chỉ một chút.

Họ không có nguồn năng lượng có thể điều khiển tất cả máy móc.

Trong nháy mắt, áp lực Phó Nhiễm tăng lên gấp bội: “Anh ba, chúng ta cần phải học thật nhiều mà.”

Ai nói không phải chứ…

Nhan Đông Thanh thở dài, nói: “Nhưng mà vẫn phải tìm cách mua một chiếc xe kéo để vào Phượng Loan Cung. Tương lai nếu có cơ hội thì có thể lấy ra làm hàng mẫu.

Không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy, Phó Nhiễm nhắc nhở hắn: “Nghe nói thứ này hơn 1000 tệ đó.”

Công nhân cấp 2 trong nhà máy lương tháng máy chỉ có 35 tệ, một năm không ăn không uống mới tiết kiệm được 400, như vậy phải dành ba, bốn năm mới có thể mua nổi.

Cô và Nhan Đông Thanh hiện nay đều không xu dính túi.

Bảo bối trong Phượng Loan Cung không ít, nhưng không phải đều có thể lấy ra, bây giờ đang rất bận ‘Chiến dịch cách mạng văn hóa’, lấy ra không phải là đang tìm chết sao.

Ngay cả khi không phải trong thời gian chiến dịch thì cũng sẽ không ai bỏ tiền ra mua, cơm đều sắp không có mà ăn, người nhàn rỗi nào lại mang tiền đi mua đồ cổ?

Như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, Nhan Đông Thanh nói: “Đồ cổ thời thịnh, vàng thời loạn, nếu trẫm nhớ không lầm, sính lễ trước đại hôn của trẫm có một gánh vàng.”

Phó Nhiễm cảnh giác che túi: “Nếu là sính lễ, thì chính là của ta.”

Không biết có phải ảo giác hay không, Phó Nhiễm cảm thấy vẻ mặt Nhan Đông Thanh đột nhiên ôn hoà lên, ngay cả giọng nói đều dịu dàng hơn không ít, nhưng lời nói ra lại không xuôi tay chút nào.