Phó Nhiễm lập tức như bị nghẹn ở cổ, trên mặt lại nở nụ cười, đưa cho Phó Thanh nửa miếng bánh bột ngô còn lại, nửa nói đùa: “Nếu bàn về khua môi múa mép thì chị cả vẫn luôn lợi hại. Phó Thanh, em xem đi, chị cả cả ngày nói thương em, kết quả người cho bánh bột ngô vẫn là chị hai.”

Có sữa thì chính là mẹ, Phó Thanh lấy bánh bột ngô, không ngừng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy! Phó Tiểu Yến, chị chỉ biết mồm mép thôi!”

Phó Yến đỏ mặt, lập tức nhìn về phía mẹ.

Cũng may Từ Lan Anh phiền lòng vì chuyện bà Hạ nằm viện, không chú ý nghe ba chị em họ nói chuyện. Chờ cơm nước xong, Phó Nhiễm Phó Thanh tới trường học, Từ Lan Anh nói: “Yến Tử, buổi chiều con tới bệnh viện thăm bà nội, bà lớn tuổi rồi, nếu bị làm sao, đến lúc đó cô chú con còn không biết sẽ làm gì chúng ta.”

Phó Yến không vui, quay sang nói với Phó Nhiễm: “Nhiễm, bà nội nằm viện, em có đi xem không? Bà nội tốn công dọn phân lau nước tiểu cho em từ nhỏ, làm người cũng không thể không có lương tâm!”

Phó Nhiễm lười để ý tới cô ta, nâng nâng cằm nói: “Chị đi của chị, tôi đi của tôi, nếu không muốn đi thì nói thẳng với mẹ đi, quanh co lòng vòng muốn đẩy lên người tôi làm gì?”

Đối với loại người thích chơi tâm cơ như Phó Yến, Phó Nhiễm cũng đã lần mò ra bí quyết, nếu không nói gì thì cô ta chỉ biết càng ngày càng quá mức, đơn giản nhất là vạch trần mắt cô ta ra trước mặt mẹ.

Dù sao cô cũng không cần nhìn sắc mặt Phó Yến để sống, trong tẩm cung to như vậy, còn không sợ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm sao?

Buổi chiều không có lớp học văn hóa, chỉ lớp học lao động nửa buổi.

Cái gọi là lớp học lao động thật ra chỉ là làm việc để hưởng ứng lời kêu gọi đồng chí chủ tịch là ‘học hành phải đi đôi với thực tiễn’, chiều mỗi ngày trường học đều sẽ tổ chức lao động để học sinh tham dự, lớp học lao động có hình thức trong khuôn viên trường vào ngoài trường.

Trong trường chủ yếu là tham quan học tập vận hành máy móc của nhà máy trực thuộc 105, còn ngoài trường chủ yếu là đi ra ngoại thành để học tập sản xuất nông nghiệp. Nếu bắt gặp xung quanh có các công trình lớn như xây dựng đường sắt, xây cầu bọn họ cũng phải đi giúp đặt nền móng và nâng vụ than.

Sau đầu xuân đúng là mùa gieo trồng lúa mì, đậu tương và ngô xuân, chủ nhiệm giáo dục sắp xếp cho học sinh đi tới công xã Đại Hà Loan ở ngoại ô thành phố để tìm hiểu sâu về kỹ thuật trồng trọt nông nghiệp.

Người chịu trách nhiệm tiếp đãi học sinh chính là thư ký Trần của công xã Đại Hà Loan. Thông thường, dù là việc phân công cho thanh niên trí thức, hay là cắt giảm biên chế công nhân về quê làm nông nghiệp, hay anh em về quê hỗ trợ sản xuất quy mô lớn đều là do thư ký Trần quản lý.

Thư ký Trần đưa hơn 40 học sinh đến các đội sản xuất dưới công xã.

Cao Tuyết Mai cùng một số bạn học đi đến đội sản xuất Thọ Lâm Sanh, Phó Nhiễm và Nhan Đông Thanh được phân đến đội sản xuất Điền Gia Loan.

Đây là lần đầu tiên Phó Nhiễm tham gia lao động tập thể, cô đứng trong sân đội sản xuất Điền Gia Loan tò mò nhìn đông nhìn tây.

Đội sản xuất Điền Gia Loan là một khu nhà làm theo hình thức tứ hợp viện*, có ba dãy nhà ngói lát đá ở phía Đông Tây Bắc. Hai dãy nhà phía bắc là nơi đội sản xuất làm việc, dãy phía đông là kho chứa các nông cụ như cuốc, lê, liềm, v.v… Một dãy khu nhà phía tây là kho hàng, một số thảm rơm tạo thành một kho lương thực, đựng đầy lúa mạch, đậu nành và ngô.

*“Tứ hợp viện” hay còn được gọi là “Tứ hợp phòng”, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Nhà Tứ hợp viện được xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính.