*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bộ phim mà họ xem đương nhiên không phải là Cuộc phiêu lưu nguy hiểm của sóc bay nhỏ mà Viêm Phi Ngang nói, bởi Tô Ngọ từ đầu tới cuối cũng không thấy có con sóc bay nào giống mình, lúc đó cậu mới biết hóa ra Phi Ngang nói đùa với cậu.

Điều này làm cho cậu cảm thấy vô cùng mới mẻ, Phi Ngang ngay cả cười cũng gần như không cười, thế mà còn biết nói đùa cậu cơ đấy!

Đi từ rạp chiếu phim ra, Viêm Phi Ngang mang cậu tới nhà hàng ăn cơm, họ rất khi ăn cơm ở bên ngoài, nhưng trong phòng ăn chỉ có hai người, cảm giác này vẫn rất tốt, có cảm giác như được trải nghiệm thế giới hai người vậy.

Tô Ngọ vừa ăn vừa kể lại chuyện gặp được thầy Hàn hôm nay cho anh nghe, cuối cùng, cậu trộm liếc mắt nhìn Viêm Phi Ngang một cái, nói: “Có lẽ thầy Hàn có đối tượng giao phối rồi, thầy ấy thật là lợi hại.”

Viêm Phi Ngang hiếm có khi lại nghe mà không hiểu lời cậu nói, tại sao… lại lợi hại?

Viêm Phi Ngang không có phản ứng mà cậu trông chờ, Tô Ngọ không khỏi có hơi hụt hẫng, trong lòng cậu thậm chí còn nghĩ, có nên lén lút hỏi thầy Hàn một chút không nhỉ? Chuyện liên quan tới làm thế nào để giao phối gì đó… nhưng hỏi người khác chuyện như vậy, thật là thẹn thùng! Sóc bay nhỏ lặng lẽ đỏ mặt.

Lúc về, đã sắp khuya, họ không những cùng đi ăn ở ngoài mà còn tới xem dòng sông đèn, từng chiếc đèn với ánh đèn thật đẹp làm Tô Ngọ xem tới hoa cả mắt, thậm chí dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, ngay khuôn mặt vốn có rất ít biểu cảm của Viêm Phi Ngang cũng trở nên nhu hòa hoàn toàn, Tô Ngọ rất nhanh đã ném mấy chuyện thượng vàng hạ cám ra sau đầu.

Tô Ngọ bây giờ làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy luật, hai người cuối cùng cũng định về nhà, cậu vừa ngồi lên xe đã ngủ thiếp đi. Viêm Phi Ngang đỗ xe xong, liền mở cửa bên kia ra, cõng người lên trên lưng.

“Phi Ngang?” Tô Ngọ bị anh động tác của anh làm cho tỉnh ngủ, có điều vẫn là nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng gọi anh một tiếng.

“Ngủ đi.” Viêm Phi Ngang trở tay cõng lấy cậu, bàn tay rộng còn vỗ vỗ cái mông cậu, vì vậy Tô Ngọ rất nhanh lại ngủ thiếp đi.

Trở lại phòng ngủ, Viêm Phi Ngang cẩn thận đặt người nằm xuống giường, rồi cởi toàn bộ quần áo trên người cậu ra. Cơ thể thiếu niên trắng nõn trơn bóng, không phải là màu trắng nhợt không khỏe mạnh kia mà là nơi nào màu trắng thì gần như trong suốt tựa như sữa, nơi nào cần hồng hào thì có màu sắc cực kì khỏe mạnh, là một cơ thể vô cùng khỏe mạnh đẹp đẽ.

Viêm Phi Ngang không muốn đánh thức cậu, cởi hết đồ trên người người ta xong thì trực tiếp nhét vào trong chăn, cầm quần áo cậu thay ra đi ra khỏi phòng ngủ. Quần áo ngoài thì nhét vào máy giặt, quần lót nhỏ và tất thì anh ngồi xổm trong phòng tắm tự giặt, giặt xong sạch sẽ thì phơi lên. Toàn bộ quần lót của Tô Ngọ đều do anh mua, có cùng một kiểu và một màu trắng, ngày nào cũng do anh giặt sạch, nếu không anh lo cậu nhóc này sẽ lén lút ném quần lót đi mất, theo sở thích của Tô Ngọ, chuyện như vậy rất có thể sẽ xảy ra.

Giặt xong đồ cho Tô Ngọ, anh cũng tự mình tắm rửa sạch sẽ, cũng treo quần lót của mình lên, rồi mới vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Tô Ngọ thích ngủ lõa thể, thực ra cậu vẫn luôn không thể nào thích nổi việc mặc bất kì quần áo nào khác không do lông mình biến hóa ra, dù sao làm một “thú hoang” sống trong rừng rậm nhiều năm, trần truồng mà chạy mới là vương đạo!

Cảm giác Viêm Phi Ngang nằm bên cạnh, cậu lăn tới ngay lập tức, hai cánh tay trần ôm người thật chặt, lúc này mới thỏa mãn thở dài.

Viêm Phi Ngang trợn tròn mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, thực ra sau khi Tô Ngọ đã quen với nếp sinh hoạt trong nhà, anh có từng nghĩ tới chuyện kê một cái giường khác sát vách, tách ra ngủ riêng, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Tô Ngọ mà nghe chắc chắn sẽ có phản ứng, anh liền không nói ra được. Tô Ngọ rất dính anh, nhưng ngày nào hai người cũng ôm nhau ngủ như thế… Viêm Phi Ngang cũng không phải là người chết, là một người không nhiều lời nhưng anh vẫn tràn ngập nhiệt huyết thanh niên trong mình, chuyện này thật sự vô cùng… dằn vặt người, anh vốn ít khi mơ, nhưng cả một đêm lại đều bị các loại giấc mộng nhiệt huyết quấy rối…

Nhưng dù có thế nào, không nỡ để Tô Ngọ cảm thấy thương tâm nên anh có khó chịu hơn nữa, cũng phải nhịn xuống!

Viêm Phi Ngang là một người đàn ông có nghị lực, năng lực tự chủ mạnh mà.

Tuy là vậy, Viêm Phi Ngang ôm lấy cơ thể trơn nhẵn của Tô Ngọ, dưới lòng bàn tay là da thịt ấm áp nhẵn nhụi, trong lòng vẫn không tiếng động thở dài, trong đầu suy nghĩ chuyện sau này, rồi cũng ngủ thiếp đi.

Tô Ngọ bây giờ đang ngủ cũng vẫn có thể tu luyện, có điều lúc ngủ quá sâu, ngủ sẽ quên mất, trực tiếp biến trở về nguyên hình, cuộn tròn cơ thể trong chăn và trong lòng Viêm Phi Ngang người nóng như lửa, ngủ thẳng tới thiên hôn địa ám, quên đi ngày này là ngày nào.

May mà Viêm Phi Ngang tư thế ngủ tốt, cũng không vươn mình cựa quậy gì, mới không đè lên cơ thể nhỏ bé mềm mại của cậu.

Hôm qua đi dạo ngoài đường cả ngày, tối ngủ rất sâu, sáng dậy hơi muộn.

Tô Ngọ chui từ trong chăn ra, khi đang cố duỗi bốn cái móng vuốt và cơ thể ra, thì Viêm Phi Ngang đã rửa mặt xong xuôi, đang thay quần áo.

“Phi Ngang, chào buổi sáng.” Duỗi cái lưng xong, sóc bay nhỏ đưa móng vuốt dụi dụi đôi mắt to, trực tiếp biến thành hình người.

Trên đầu trồi lên một cọng tóc ngố, vừa mới ngủ dậy nước mắt sinh lý cũng chảy ra, bò dậy từ trên giường, vẻ mặt cậu bây giờ chính là lớp trang điểm hoàn mỹ nhất, cơ thể hoàn toàn trần trụi, khoanh chân ngồi trên giường, trên cơ thể, nơi trắng rất trắng, nơi hồng rất hồng…

Viêm Phi Ngang dời mắt, đặt quần áo đã chuẩn bị kĩ càng, kể cả quần lót nhỏ lên giường, nói: “Anh đi làm, em ở nhà học thật giỏi, tối nay có thể anh sẽ về muộn một chút.”

Tô Ngọ lúc này mới để ý quần áo anh mặc trên người chính là một bộ chế phục đầy đủ, cậu có từng thấy trong tài liệu học tập, đây là một bộ quân trang, Viêm Phi Ngang thân hình cao lớn mặc vào, vô cùng vô cùng đẹp đẽ, đôi mắt của sóc bay nhỏ lập tức nhìn thẳng.

“Phi, Phi Ngang! Bộ quần áo này của anh thật đẹp mắt!” Tô Ngọ cho tới tận bây giờ cũng chưa từng thấy Viêm Phi Ngang mặc quân trang, hai mắt cũng sắp biến thành hai trái tim hồng rồi.

Viêm Phi Ngang cúi đầu liếc mắt nhìn, lại xoa nhẹ đầu cậu một cái, dặn một câu, “Có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh.” Rồi ra khỏi phòng đi làm.

Nhưng Tô Ngọ căn bản là còn chưa nhìn đủ! Cậu nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ, rất nhanh liền nhìn thấy Viêm Phi Ngang mặc quân trang từ dưới lầu đi ra ngoài, không biết có phải do hiệu quả đặc biệt của quân trang hay không, mà mỗi động tác nhấc chân, đưa tay của anh, đều mang theo khí chất dụ người phạm tội nào đó, Tô Ngọ không hiểu tại sao, họng tự động ực một cái, nuốt một ngụm nước miếng lớn xuống.

Viêm Phi Ngang như cảm nhận được ánh mắt của cậu, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, trên mặt lộ một nụ cười rất nhẹ, lúc này mới nhanh chân rời đi.

Tô Ngọ liền nuốt ngụm nước miếng, thậm chí nuốt còn phát ra tiếng động lớn, hai mắt đã hoàn toàn biến thành hai trái tim hường phấn.

Phi Ngang nhìn thật đẹp! Cậu cũng muốn mặc quần áo như vậy!

Viêm Phi Ưng nhìn thấy toàn bộ những cảnh này liền cảm giác cái nhà đã không còn nơi cho mình dung thân, em trai sáng sớm đã vung thức ăn cho chó, bà nội gần đây thường xuyên bóng gió hỏi mình có đối tượng chưa… những ngày tháng này quả thực không thể sống qua nổi!

Một con mèo đen chậm rãi bước chân nhẹ nhàng, vô cùng bá đạo cướp đường, đi qua trước mặt anh, thậm chí còn hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, mắt trợn trắng, Viêm Phi Ưng cảm thấy mình bị khinh thường một cách khó giải thích!

Ngực lại một lần nữa nhận một đòn cực nặng, đây là cả nhà đều đang kì thị chó độc thân sao?! Anh muốn chuyển ra ngoài!

Sáng sớm nay người trong nhà họ Viêm ai cũng đều vui vẻ.

Tô Ngọ tới nhà chính ăn sáng xong, Hàn Ý Ổn liền đúng giờ dạy học cho cậu, Viêm Phi Tuyết cũng ôm sách giáo khoa của học kì sau tới học chùa.

Hàn Ý Ổn rất kiên nhẫn, chương trình học cũng giảng rất tỉ mỉ, ngày nào Tô Ngọ cũng có sự tiến bộ cực lớn, cũng không lâu lắm, cậu đã học gần xong chương trình học cơ sở bậc tiểu học trở xuống, Hàn Ý Ổn còn tự soạn cho cậu một bộ đề kiểm tra, kiểm tra tình hình học tập gần đây của cậu.

Hôm nay là ngày kiểm tra đã định sẵn.

Tô Ngọ chuyên tâm vùi đầu vào làm bài, Viêm Phi Tuyết thì chuẩn bị bài học cho học kì sau, vừa vặn gặp phải vấn đề không nghĩ ra, vì vậy ngẩng đầu lên định thả lỏng một chút.

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh một lần, mới phát hiện tình hình của thầy giáo Hàn hôm nay có vẻ thật không tốt, so với hôm qua khi họ gặp nhau trên đường, sắc mặt còn tái nhợt hơn, có chút lạnh lẽo dưới ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ.

Viêm Phi Tuyết không muốn quấy rầy chị dâu tư của mình làm bài kiểm tra, cô nghĩ một lát, đứng dậy rót cho Hàn Ý Ổn một cốc nước đường đỏ, ngoài ra còn cầm thêm vài cái bánh ngọt tới.

Hàn Ý Ổn thấy đặt bên tay mình chính là cốc nước đường còn đang bốc hơi, ngẩng đầu cười cảm kích với cô bé chu đáo này, “Cảm ơn.”

Viêm Phi Tuyết lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh y, nhỏ giọng hỏi: “Cơ thể anh không thoải mái à? Có cần đi bệnh viện xem không?”

“Anh đã tới bệnh viện hai lần rồi, nhưng đều không kiểm tra ra bệnh.” Hàn Ý Ổn lắc đầu, vẻ mặt vốn ôn hòa cũng trầm xuống, “Anh cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, bác sĩ nói anh nên tới bệnh viện lớn làm kiểm tra toàn diện, cũng có thể là thiết bị của họ không tra ra được bệnh.”

Trái tim Viêm Phi Tuyết vọt lên, cô nhớ từng nghe nói có một vài căn bệnh nan y không thể trị khỏi được, nhỡ bệnh viện nhỏ bình thường kiểm tra không ra, vậy có phải là do…

Hàn Ý Ổn rất nổi tiếng ở trường, đặc biệt là đối với đám trò giỏi như Viêm Phi Tuyết, Hàn Ý Ổn là đàn anh hàng năm đều lấy được học bổng, là thần tượng học tập của họ, anh nỗ lực như vậy, tiền đồ lại xán lạn như vậy… Viêm Phi Tuyết không hề hy vọng tương lai tốt đẹp của anh lại chết trẻ vì một vài lí do.

Cuối cùng cô vẫn nuốt mấy lời này xuống, vỗ vỗ vai anh, “Nếu cần, anh có thể nói với em, đàn anh Hàn.”

Hàn Ý Ổn cảm kích gật đầu, y nhìn kĩ Viêm Phi Tuyết, bỗng nói: “Em cũng là sinh viên của Đại học Thanh Tuệ phải không? Hình như trước đây anh từng gặp em rồi.”

Được thần tượng nhận ra, trong lòng Viêm Phi Tuyết hết sức kích động, không nhịn được liền bắt đầu buôn chuyện ở trường với anh.

Hai người nhỏ giọng ngồi bên cửa sổ nói chuyện, Tô Ngọ đắm chìm trong bài kiểm tra cũng hoàn toàn không bị quấy rầy, chờ cậu thật vất vả mới làm xong bài kiểm tra thì cũng đã gần trưa.

Sáng nay môn kiểm tra chính là môn toán, Tô Ngọ làm bài vẫn là tương đối nhanh, chiều nay thì lại kiểm tra ngữ văn, môn này đối với cậu mà nói thì có chút khó khăn, bởi nội dung phải nhớ hơi nhiều, mấu chốt là còn phải tự viết văn… mà Tô Ngọ mỗi ngày ngoài học, còn phải tu luyện, mặt khác còn phải cho mèo đen nhỏ, cổ trùng nhỏ ăn, còn cả trồng linh thực trong sân này nữa, thời gian học tập ngắn như vậy, toán học còn được, chứ ngữ văn thì…

Buổi chiều trước khi về, Hàn Ý Ổn đầu tiên là lật xem bài kiểm tra của cậu một chút, đại thể có thể nhìn ra điểm kiểm tra ngữ văn của cậu có thể sẽ rất kém, có điều y không nói gì về chuyện này, chỉ nói: “Anh về rồi sẽ soạn thêm đề kiểm tra, mai lại nói cho em số điểm, đồng thời thông báo mảng mạnh yếu của em, một lần nữa lập ra chương trình học.” Cuối cùng thấy Tô Ngọ bởi lo thành tích học quá kém mà thấp thỏm, y vừa cười vừa an ủi, “Đừng lo, học tập là quá trình tích lũy, em học nghiêm túc như vậy, cứ cố gắng, một ngày nào đó, thành tích sẽ đạt được thôi.”

Tô Ngọ sau khi được anh cổ vũ, quả nhiên tựa như đã nhặt về được sự tự tin, cậu gật mạnh đầu đáp: “Em biết rồi! Sau này em cũng sẽ cố gắng học tập.”

Lúc Hàn Ý Ổn về, Viêm Phi Tuyết cẩn thận để ý bước chân của y hơi loạng choạng, toàn thân thoạt nhìn đều rất suy yếu, vì vậy cô liền nói phát hiện này của mình ra cho Tô Ngọ nghe, muốn hỏi cậu thử xem có cách nào giải quyết không, cô biết bác hai của mình, còn cả anh tư nữa, đều là nhờ cậu cứu về một mạng.

Tô Ngọ trước kia cho rằng bởi số lần y giao phối quá nhiều, mới có thể thiếu hụt tinh khí, mấy ngày nay cậu bận học, cũng không cẩn thận quan tâm tới khí sắc của thầy giáo, nghe miêu tả của Viêm Phi Tuyết, cậu mới phát giác bộ dáng của thầy Hàn đúng là rất không ổn!

Xem ra cậu nhất định phải cẩn thận kiểm tra cho thầy Hàn, hoặc là đưa một vài trái cây chứa linh khí cậu tìm được trên núi cho y ăn cũng được.

“Vậy để ngày mai thầy đến, anh kiểm tra cho thầy một chút cũng được, sẽ không có chuyện gì lớn đâu.” Tô Ngọ nói với Viêm Phi Tuyết, cậu cũng không cảm thấy trên người thầy giáo Hàn có thứ gì đó không tốt lành.

“Ừm, vậy thì làm phiền chị dâu tư rồi.” Viêm Phi Tuyết quả thực rất lo cho đàn anh luôn nghiêm túc nỗ lực học tập này.

Nói tới linh quả, Tô Ngọ nhớ cậu vẫn chưa hề tặng quà cho mọi người, bởi trước đó có chuyện của nhà họ Tiêu làm trễ nải, sau lại bận học, hộp quà cậu muốn làm thật đẹp cũng chưa làm xong, quà tặng vì vậy vẫn chưa có chỗ để đặt vào.

Nghĩ tới việc sau này việc học có thể sẽ càng khó hơn, sau khi kì nghỉ hè kết thúc còn phải tới trường đi học, Tô Ngọ định nhanh một chút làm xong hộp quà, thuận tiện đưa cho thầy giáo Hàn một trái cây thật hữu dụng.

Cho ông nội, cho con trai của anh cả Viêm Phi Ngang, nhà họ Viêm già trẻ lớn bé tổng cộng có mười sáu người, Tô Ngọ vì vậy một lần làm xong mười sáu cái hộp luôn.

Tay nghề làm hộp của cậu vẫn thực không tệ, dao khắc bình thường không giải quyết được vấn đề, cậu trực tiếp dùng linh lực, điêu khắc toàn bộ hoa văn bên trên, đường nét đều rất tinh tế. Hộp khắc khéo léo, tinh tế, hoa văn là hoa văn đẹp nhất tìm trên mạng, nhờ Hàn Ý Ổn mà cậu cũng biết con người đều rất thích hoa văn cát tường long phượng, hoa và chim, vì vậy hộp cho ông bà nội và cha mẹ đều khắc long phượng, người cùng thế hệ họ thì khắc hoa và chim, mấy đứa nhỏ như con của anh cả Viêm thì lại khắc một con kì lân.

Cứ thế làm, mười sáu cái hộp to to nhỏ nhỏ, đều đẹp và đặc biệt, Tô Ngọ cực kì thỏa mãn, lúc Viêm Phi Ngang trở về, cậu đang tự mình cẩn thận chọn quà, đặt vào trong hộp.

“Đang làm gì vậy?” Viêm Phi Ngang ngồi cạnh cậu, cầm lấy hộp trên bàn nhìn một chút.

Trên người anh vẫn còn mặc bộ quân trang mặc lúc đi sáng nay, Tô Ngọ quay đầu nhìn, ngay lập tức liền bắt đầu hoa si, miệng cũng bắt đầu ứa nước miếng.

“Hả?” Viêm Phi Ngang cầm hộp trong tay lắc lắc trước mắt cậu.

Tô Ngọ nuốt mạnh ngụm nước miếng xuống, không nhịn được mà hỏi: “Phi Ngang, quần áo trên người anh thật là đẹp, có thể mua cho em một bộ không?”

Tưởng tượng bộ dáng nhóc này mặc quân trang một chút… Viêm Phi Ngang ho nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn đồng ý, “Được, có điều sẽ khác một chút so với anh mặc.” Ngoài thị trường cũng có bán trang phục quân trang, hơn nữa càng đẹp mắt càng thích hợp hơn, mua một bộ cho nhóc cũng không thành vấn đề.

“Tốt quá rồi! Em cũng phải mặc giống anh ra ngoài.” Tô Ngọ rất thích vóc người kiện mỹ của Viêm Phi Ngang, lúc đầu nguyên nhân lớn nhất, cũng là bởi hy vọng một ngày nào đó mình cũng sẽ có vóc dáng như vậy, đương nhiên, niềm yêu thích này, thưởng thức vẫn chiếm đa số.

Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu, nhìn một bàn bày đầy đồ, liền xoay đề tài về, “Làm gì vậy?”

“Đây là quà em muốn tặng cho người nhà làm lễ ra mắt, bởi chuyện quá nhiều, không có thời gian làm hộp, đã bị trì hoãn lâu như vậy rồi.” Tô Ngọ có chút ngượng ngùng gãi mặt một chút.

Đây là tâm ý của Tô Ngọ, Viêm Phi Ngang không nói gì, cùng cậu cất những thứ đó vào hộp gỗ cậu đã chế tác tỉ mỉ.

Tối hôm đó, mỗi người trong nhà đều nhận được một hộp, là quà tặng đến từ Tô Ngọ, cả người không có ở thủ đô, cũng có quà, tạm thời đều do Khang Văn Thanh giữ hộ.

Người nhà họ Viêm đều biết bối cảnh của Tô Ngọ có lẽ không đơn giản, quà cậu tặng sao có thể là đồ tầm thường, trong khoảng thời gian này họ đều đã nhận được rất nhiều thứ tốt từ Tô Ngọ, lại nhận quà của cậu nữa, tất cả đều có chút ngại ngùng.

Bà nội từ ái xoa đầu cậu, nói: “Đứa nhỏ này, nhỏ như vậy đã hiểu chuyện tới nhường này, thật đúng là bảo bối của nhà chúng ta.”

Ông nội không biết thứ đặt trong hộp kia rốt cuộc có giá trị bao nhiêu, chỉ cần biết cái hộp kia là do tự tay Tô Ngọ chế tác, ông đã thích vô cùng, thở dài nói: “Bây giờ cũng không còn mấy đứa trẻ lại có thể dụng tâm chuẩn bị quà như vậy, thằng bé vừa thông minh vừa không nghịch ngợm, là người có năng lực, bản lĩnh, người nhà họ Viêm ta có thể biết được cháu, đúng là phúc tổ tông để lại.”

Lời này của ông thực ra không thích hợp nói ra, nhiều người sẽ nghĩ ông đây là đang trào phúng, ông luôn rất có chừng mực, nói mấy lời mọi người hay nói thì chính là ông chính là một chính khách xưa, nếu không phải thật lòng cảm thấy như vậy, sẽ biết ông thực ra sẽ chẳng nói những lời thoạt nghe hoa lệ với Tô Ngọ, ông là người sẽ không bao giờ nói lời như vậy.

Những người khác trong nhà thì lại nghĩ rất nhiều, ví dụ như tổ tiên nhà họ Viêm từ đầu vẫn luôn làm việc thiện tích đức, làm như vậy nên ông trời mới có thể quan tâm tới nhà họ Viêm họ như vậy, khi nguy nan ập tới lại gặp được một cậu nhóc như vậy, đúng là trời cao ban ân. Trong lòng họ sinh ra ý nghĩ, cũng kiên định hơn nhiều với niềm tin của mình, muốn làm càng nhiều việc thiện hơn cho đất nước, trời cao đều đang nhìn xuống họ!

Tô Ngọ có thể cảm nhận được sự cảm kích trong lòng họ, trên thực tế thực ra sau khi cậu tới nhà họ Viêm, cũng bởi nhà họ Viêm đối xử với cậu chưa từng có chút ác ý hay tính kế nào nên cậu mới có thể an tâm tiếp tục sống ở đây, đối với mỗi một yêu tinh mẫn cảm mà nói, người khác mang ác ý hay thiện ý, trong lòng ít nhiều vẫn có cảm giác.

Cậu ngại ngùng gãi mặt, hơi xấu hổ nói: “Con có thể gặp được Phi Ngang, và cả mọi người nữa, cũng cảm thấy rất tốt.”

Mọi người trong nhà nhận được quà, đều là thứ rất thực dụng, như của Khang Văn Thanh và phụ nữ trong nhà, phần lớn đều là những thứ dưỡng dung nhan, của đàn ông đương nhiên là tăng cường sức khỏe, của hai vị lão nhân là kéo dài tuổi thọ. Trái cây hay thứ gì khác trong hộp, bề ngoài đều rất bình thường, hoàn toàn không giống hoa quả đắt giá trên thị trường vẻ ngoài đẹp đẽ sạch sẽ, nhưng vẫn là câu nói kia, người nhà họ Viêm đều có mắt nhìn, thứ tốt đương nhiên phải cẩn thận nhận lấy.

“Ăn cơm thôi.” Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu nhóc, đặt cơm tới trước mặt cậu, còn có một cái bát khác, bên trong toàn là món cậu thích ăn, giúp cậu có thể ăn được những món ở xa, chăm sóc vô cùng chu đáo.

“Được.” Tô Ngọ cười híp mắt gật đầu với anh.

Quà tặng xong rồi, cũng coi như là đã giải quyết được một việc lớn, Tô Ngọ cũng chuẩn bị một trái cây bổ sung tinh khí cho Hàn Ý Ổn – loại trái cây này, ước chừng là thứ tất cả đàn ông đều sẽ đổ xô tới, đơn giản mà nói, chính là tráng dương bổ tinh, hơn nữa còn giải quyết được vấn đề từ gốc rễ, cũng không chỉ đơn thuần là mấy loại thuốc vớ vẩn…

Tiếc là ngày hôm sau, thầy giáo Hàn cũng không tới.

Đã sắp một giờ trôi qua kể từ giờ học đã hẹn, vẫn không thấy Hàn Ý Ổn tới, Tô Ngọ và Viêm Phi Tuyết đều rất lo cho y, nên bàn nhau gọi điện thoại cho y.

Điện thoại gọi vài lần cũng không có ai bắt máy, Tô Ngọ và Viêm Phi Tuyết đều lo lắng, chỉ sợ Hàn Ý Ổn sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhìn điện thoại lần thứ hai bị tắt đi, Tô Ngọ và Viêm Phi Tuyết nhìn nhau, nhìn thấy nỗi lo dày đặc trong mắt nhau.

“Hay gọi thêm lần nữa thử xem?” Viêm Phi Tuyết cau mày nói.

Tô Ngọ gật đầu, nhưng cho dù họ có gọi thêm mấy lần nữa, điện thoại trước sau vẫn không có người bắt máy.

Hai người cũng không ngồi yên nữa, Tô Ngọ mười phần lo lắng nói: “Thầy Hàn chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, chúng ta tới nhà thầy ấy xem một chút.”

Viêm Phi Tuyết đồng ý gật đầu. Hai người chưa từng nghĩ rằng Hàn Ý Ổn lừa tiền của họ, lúc đầu Hàn Ý Ổn và Viêm Phi Ngang gặp nhau, đã nói với anh, tình huống nhà y đang gặp khó khăn, thế nên muốn được trả trước một phần lương, bây giờ đột nhiên không liên lạc được với người, người bình thường đều sẽ hoài nghi, nhưng hai người họ lại căn bản không nghĩ nhiều theo hướng đó.

Tô Ngọ từ chỗ Viêm Phi Ngang biết được địa chỉ nhà Hàn Ý Ổn, hai người nhanh chóng bảo tài xế đưa họ tới tiểu khu nhà họ Hàn.

Đến tiểu khu, tài xế lo cho sự an toàn của họ, liền lái xe vào bãi đỗ gửi, định cùng họ đi vào.

Tiếc là, tiểu khu này quản lý tương đối nghiêm, mỗi người muốn vào đều bị vài cánh cửa sắt lớn cản lại, họ không có thẻ ra vào, căn bản là không vào được.

Ngay lúc họ đang gấp đến độ không biết phải làm sao, bỗng thấy Chung Thận Cần hôm đó từng gặp mặt một lần thế mà cũng đang đứng bên ngoài tiểu khu.

Vẻ mặt của Chung Thận Cần rất khó coi, dưới hai mắt là một vòng đen thật lớn, lòng trắng mắt cũng có nhiều tia máu đỏ ké, thoạt nhìn cũng không ổn.

Viêm Phi Tuyết thấy hắn, lập tức cảnh giác, có vẻ hoài nghi đàn anh Hàn đột nhiên không liên lạc được, là có liên quan tới hắn. Tô Ngọ cũng nhìn thấy Chung Thận Cần, cậu trù trừ một lát, chủ động đi tới hỏi: “À ừm, anh có biết thầy Hàn đi đâu rồi không?”

Nghe thấy câu hỏi của cậu, Chung Thận Cần hồi lâu mới chuyển lực chú ý lên người cậu, cuối cùng lại nhìn thấy Viêm Phi Tuyết đứng cạnh cậu, giọng lạnh lùng đáp: “Hai người cũng không biết, tôi làm sao mà biết được?”

Giọng nói của hắn mang theo một luồng lạnh băng và địch ý, hai người đều cảm thấy khó hiểu, Viêm Phi Tuyết vốn đã có ấn tượng không tốt về hắn, đã muốn xắn tay áo lên trực tiếp đánh nhau với hắn. Tô Ngọ thì không có phản ứng gì, cậu cẩn thận kể lại chuyện cho hắn nghe, “Thầy giáo Hàn ngày nào cũng đúng giờ tới dạy tôi học, từ trước tới giờ chưa từng tới muộn, nhưng hôm nay chẳng những không đúng giờ tới nhà chúng tôi mà ngay cả gọi điện thoại cũng không được.”

Nghe cậu nói Hàn Ý Ổn không bắt máy, Chung Thận Cần vẫn luôn làm mặt lạnh cuối cùng cũng cuống lên, “Sao lại không bắt máy! Cậu ấy chưa bao giờ lại không nghe máy cả!” Ngay cả khi hai người họ ầm ỹ nhất, Hàn Ý Ổn sau khi cúp máy của hắn, cũng sẽ nhắn lại bảo hắn đừng tiếp tục quấy rầy mình nữa…

Nghĩ tới những chuyện cũ này, Chung Thận Cần lau mặt, lập tức nhớ tới chuyện gì đó, ngẩng đầu kinh dị nhìn hai người, “Hai người, là học sinh của cậu ấy?”

Tô Ngọ mờ mịt gật đầu, “Tôi là học sinh của thầy ấy.”

Chung Thận Cần liền quay qua nhìn Viêm Phi Tuyết, Viêm Phi Tuyết không hiểu ra làm sao, có điều vẫn đáp lại: “Anh ấy là đàn anh của tôi.”

Đáp án này có vẻ đã làm cho Chung Thận Cần vô cùng kinh ngạc, không khỏi hỏi tiếp: “Hai người chỉ có quan hệ đàn anh đàn em thôi sao?”

“Đương nhiên.” Viêm Phi Tuyết thấy đó là chuyện đương nhiên liền gật đầu, lại không khỏi quay qua nhìn hắn.

Chung Thận Cần lại càng thêm kinh ngạc, có điều hắn vẫn cẩn thận hỏi thêm một câu, “Không, không phải là quan hệ người yêu à?”

Gái ngoan Viêm Phi Tuyết còn chưa từng có một người bạn trai nào mặt đỏ ửng lên một chút, thẹn quá hóa giận nói: “Hai người mới có quan hệ người yêu ấy!” Bổn tiểu thư vẫn còn là quý tộc độc thân đấy có được không?!

Chung Thận Cần: “…” Hắn thực ra lại rất hy vọng được như vậy…

Nghĩ tới việc Hàn Ý Ổn có thể đã xảy ra chuyện, họ cũng không kịp nói gì thêm, vội vàng nói những gì hai bên biết cho nhau nghe.