Chữ viết của Tô Ngọ đúng là xấu như gà bới, hơn nữa còn rất khó đọc, ngay cả Tô Ngọ tự viết xong nhìn lại, cũng cảm thấy nhìn không nổi nữa.

Cậu thất vọng nói với Viêm Phi Ngang rằng: “Phi Ngang, chữ của em xấu quá đi mất, vì sao lại như vậy chứ.”

Viêm Phi Ngang xoa đầu cậu, an ủi: “Bởi vì em chưa từng luyện viết chữ, mới như vậy, sau này luyện tập thêm, sẽ ngày càng tốt hơn thôi.”

“Có thật không?”

“Ừm.” Tay Viêm Phi Ngang vòng qua sau lưng cậu, nắm chặt tay phải của cậu, sau đó dạy cậu viết một nét, chữ viết chỉnh chỉnh tề tề, “Đừng gấp, cứ từ từ, viết chữ phải ấn ngòi bút xuống một chút mà viết…”

Có lẽ là bởi có Viêm Phi Ngang dạy nên Tô Ngọ học rất nghiêm túc, mấy ngày sau, gia sư của Tô Ngọ phát hiện, chữ viết của Tô Ngọ càng ngày càng ngay ngắn hơn rồi! Tuy rằng bởi viết quá quy củ nên cứng ngắc, chữ cũng lớn, nhưng tuyệt đối so với lúc mới đầu thì tốt hơn nhiều mấy chữ gà bới kia của Tô Ngọ.

Thầy giáo trẻ tuổi tên Hàn Ý Ổn, y không chút keo kiệt khích lệ cậu: “Tiểu Ngọ tiến bộ rất lớn! Thật đáng khen!” Thực ra sau khi tiếp xúc với Tô Ngọ, trong lòng y đã đoán Tô Ngọ thực ra cũng không biết kiến thức gì cả, nhưng biểu hiện của Tô Ngọ thực sự là quá kì quái, cậu rõ ràng nhận ra không ít chữ, nhưng có vẻ lại chưa từng viết chữ bao giờ, tuy rằng cũng biết làm phép cộng trừ, nhưng nhân chia, các công thức, ghép vần các loại thì không biết…

Có điều dù trong lòng Hàn Ý Ổn cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, từ trước tới nay cũng không hề kể chuyện học sinh ra làm trò cười cho người khác nghe.

Tô Ngọ được thầy giáo khen ngợi cực kì vui vẻ, thái độ học tập cũng càng thêm tích cực.

Viêm Phi Tuyết đã được nghỉ hè, sau mấy ngày nghỉ ngơi vẫn luôn đàng hoàng mỗi ngày đều ở nhà, biết ngày nào chị dâu tư của cô cũng đang ở nhà học tập, cô cũng hỏi các đàn chị rồi đi mua sách giáo khoa học kì tiếp theo về, đến chỗ anh tư cùng học với chị dâu.

Viêm Phi Ngang trả lương rất cao, mỗi ngày Hàn Ý Ổn dạy Tô Ngọ ít nhất năm tiếng trở lên, mỗi tuần nghỉ một ngày, cũng để Tô Ngọ có thể nghỉ ngơi một chút.

Hôm nay đúng ngày nghỉ của gia sư, Viêm Phi Ngang vốn muốn đưa Tô Ngọ ra ngoài chơi, có điều anh lại bị Cố Tinh Hà gọi đi, hơn nữa còn là tới trụ sở huấn luyện của Cục 9, Tô Ngọ không đi cùng được, định ở nhà học tiếp.

Khang Văn Thanh lo cậu ngày nào ở nhà sẽ bị bí bức phát hỏng, liền bảo Viêm Phi Tuyết dẫn cậu ra ngoài chơi, còn cho hai người không ít tiền tiêu vặt, đủ để hai người chơi cả ngày.

“Được rồi bác hai! Chị dâu giao cho cháu bác cứ yên tâm! Nhất định cháu sẽ dẫn anh ấy đi chơi vui vẻ!” Viêm Phi Tuyết vỗ ngực đảm bảo.

Khang Văn Thanh bị cô chọc cười, “Muốn mua gì cứ mua, có việc thì gọi về nhà nhé.”

“Vâng.” Hai người trăm miệng một lời đồng ý. Tô Ngọ đúng là mấy ngày rồi chưa hề ra khỏi nhà, ngày nào cũng ở trong phòng không phải học thì chính là cho mèo đen nhỏ và cả cổ trùng kia ăn, thời gian này luôn bận rộn, cậu cũng có chút muốn ra ngoài đi dạo một vòng xung quanh.

Khang Văn Thanh chuẩn bị đầy đủ đồ ăn vặt, cất vào trong túi cho Tô Ngọ, nước trái cây, điểm tâm, còn cả hoa quả nữa. Viêm Phi Tuyết nhìn một chút, cũng chìa balo của mình tới, “Bác hai, cháu cũng muốn.”

“Được.” Khang Văn Thanh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, làm cho túi của hai nhóc đều đầy ứ, lúc này mới để họ ra ngoài.

Hai người không để tài xế trong nhà đưa đi, bởi Viêm Phi Tuyết nói như vậy sẽ mất đi rất nhiều lạc thú.

“Chị dâu vẫn chưa từng đi xe buýt với tàu điện ngầm phải không? Em dẫn anh đi thử được chứ?”

Tô Ngọ vui vẻ đồng ý, cậu cực kì hiếu kì với nhiều thứ ở thế giới loài người.

Một trong những đặc điểm lớn nhất của xe buýt và tàu điện ngầm trong nước chính là vô cùng đông đúc. Viêm Phi Tuyết cực kì giàu kinh nghiệm dẫn cậu lên một chiếc xe buýt vào chuyến không quá đông, không đến nỗi không thể chen lên, phát hiện bên trong không ngờ vẫn còn chỗ trống, vì vậy liền kéo Tô Ngọ chạy nhanh xuống dưới, “Mau mau, chúng ta ngồi ở đó đi.”

Tô Ngọ theo ý cô ngồi xuống hàng sau, nhìn xung quanh một lúc, thở dài nói: “Thật là nhiều người.”

“Đúng vậy, chuyến này còn là tương đối vắng, thế nên chúng ta mới có thể có chỗ ngồi, nếu là chuyến khác chúng ta nghĩ cũng không cần phải nghĩ.” Cuối cùng, Viêm Phi Tuyết còn phổ cập khoa học cho cậu về tình hình giao thông bao quát cả thủ đô, đầy mặt lo nước thương dân.

Tuy rằng trên xe buýt rất đông, trên đường còn đổi chuyến, nhưng Tô Ngọ vẫn tò mò với tất cả mọi thứ, đồng thời cậu còn bắt được một tên trộm vặt định trộm đồ nhân lúc người trên xe đông nghịt!

Tên trộm kia vô cùng gian dối, không chỉ không thừa nhận bản thân trộm đồ mà còn hắt nước bẩn lên người Tô Ngọ thoạt nhìn gầy yếu kia, nói với mọi người rằng Tô Ngọ muốn chiếm tiện nghi con gái nhà người ta bị gã phát hiện, đúng lúc ngăn cản, thế nên cậu mới vu oan cho gã.

Tô Ngọ trước giờ chưa từng gặp phải người như vậy, thấy người trên xe đều lớn tiếng trách cứ mình, quay đầu nhìn về phía cậu, nhất thời mặt cậu đỏ rần, cãi lại: “Không đúng, tôi không hề chiếm tiện nghi con gái…”

“Mày còn dám nói vậy! Mày không chiếm tiện nghi của người ta, dựa vào cô ấy gần như vậy làm gì?!” Tên trộm lửa giận ngút trời phẫn nộ nhìn cậu chằm chằm, cứ như thể kẻ vừa nãy bị bắt quả tang ăn trộm ví tiền của người khác không phải là gã vậy.

Tô Ngọ biện giải dưới lời trách cứ cao giọng của gã kia vô cùng bất lực, Tô Ngọ căn bản sẽ không gây gổ với người khác, nếu là đánh nhau cậu không thành vấn đề, nhưng đối phương lại không hề động thủ…

Viêm Phi Tuyết mặc dù là con gái, nhưng tính tình lại rất nóng nảy, thấy gã kia nước miếng tung tóe, mắt tam giác không có ý tốt nhìn chị dâu tư mình, đi tới một cước đá mạnh vào giữa hai chân gã kia!

“Mày đồ khốn khiếp này! Rõ ràng là mày muốn chiếm tiện nghi của bà đây, còn muốn trộm ví tiền của bà, anh trai bà mới ngăn mày lại, thế mà mày còn dám mắng anh bà à!” Một cước kia của Viêm ngũ tiểu thư không hề nhẹ, phải biết từ nhỏ cô cũng bị anh tư mình quản giáo, cũng từng luyện công phu mấy năm, một cước này đá ra, trực tiếp làm cho tên trộm hèn mọn kia phải đau đến khom người lại.

Viêm Phi Tuyết còn chưa hết giận, lại đi tới trước mặt người kia tát cho hai bạt tai. Tên trộm kia dù sao cũng là đàn ông, trước mặt mọi người lại bị tát cho hai cái, đương nhiên là vô cùng căm giận, đang ngồi chồm hỗm trên sàn xe lại đột nhiên nhào tới, thế mà lại muốn kéo váy Viêm Phi Tuyết xuống!

Một mình Tô Ngọ bị bắt nạt, cũng không quá tức giận, nhưng thấy gã kia lại đi kéo váy con gái, đối với cậu cũng chẳng khác gì nhìn thấy sóc bay đực cưỡng ép sóc bay cái giao phối, nhất thời bùng nổ, trực tiếp đá một cước vào đầu gã kia, đá cho gã ngã bổ nhào!

Hành khách xung quanh trong nháy mắt đó phát huy sức mạnh cực kì mạnh mẽ, chỉ chốc lát đã nhường ra một khoảng trống cho tên trộm kia, tên trộm nhất thời bị đánh ngã ngồi nơi bậc thang, hai lỗ mũi trong nháy mắt đã chảy ra hai dòng máu đỏ tươi…

Tên trộm kia bị người ta bắt quả tang còn đi kéo váy con gái, thấy thế nào cũng không phải là người tốt, thấy gã mất mặt như vậy, mọi người đều nhịn không được mà bật cười, còn có người vỗ tay tán thưởng Tô Ngọ.

Cuối cùng, tài xế xe buýt báo công an, Tô Ngọ và Viêm Phi Tuyết cũng tới đồn công an trình báo, lúc đi ra, Viêm Phi Tuyết cực kì vui vẻ!

“A! Không ngờ chúng ta lại bắt được tên trộm xe buýt! Đây là lần đầu em hăng hái làm việc nghĩa như vậy đấy!” Trong lòng cô cũng luôn có một giấc mộng được làm nữ hiệp!

Tô Ngọ nghi hoặc hỏi, “Kẻ kia sao lại muốn trộm đồ thế, bộ dạng gã cũng đâu giống như không thể đi kiếm tiền chứ.”

Viêm Phi Tuyết rất không thục nữ mà bĩu môi, “Bởi hết ăn rồi lại nằm ấy mà! Có điều em nghe nói, người như thế đều có cả một băng nhóm tội phạm đứng sau, nếu chỉ có một mình em, em chưa chắc đã dám đứng ra giáo huấn gã.”

Hai người vừa tán gẫu vừa đi bộ trên vỉa hè, đang nói chuyện chợt nghe phía trước cách đó không xa có hai người đàn ông hình như đang tranh luận chuyện gì đó, Viêm Phi Tuyết tùy tiện liếc mắt nhìn qua, bỗng nói, “Ồ, đây không phải là đàn anh Hàn hay sao?”

Đàn anh Hàn mà cô nói tới chính là gia sư đang dạy kèm cho Tô Ngọ bây giờ – Hàn Ý Ổn. Hàn Ý Ổn cũng chính là sinh viên năm ba đại học của trường đại học Thanh Tuệ, Viêm Phi Ngang trước đây tìm y, cũng là bởi y học ở trường mà Tô Ngọ sắp tới học, thế nên y cũng chính là đàn anh cùng học ở Thanh Tuệ với Viêm Phi Tuyết.

Tranh chấp với Hàn Ý Ổn là một nam sinh vóc dáng cao to, hai người không biết là bởi nguyên nhân gì, trực tiếp cãi nhau rùm beng trên đường, biểu hiện của Hàn Ý Ổn vô cùng chống cự lại thiếu kiên nhẫn, thậm chí thái độ còn rất lạnh lùng, mà nam sinh kia thì vẻ mặt nôn nóng và uể oải.

Quan hệ giữa Tô Ngọ và Hàn Ý Ổn rất thân, dù sao tính tình của thầy giáo Hàn rất tốt, lại kiên trì, hơn nữa từ trước tới nay cũng chưa từng cảm thấy cậu phiền hay dốt nát, mỗi một câu hỏi cậu đưa ra, đều sẽ cẩn thận giải đáp cho cậu, bây giờ thấy thầy giáo Hàn mấy lần vung tay, giật ra khỏi tay người kia, mà đối phương vẫn không có ý dừng lại, cậu cau mày nói: “Người kia muốn làm gì vậy, anh ta đang bắt nạt thầy Hàn sao?”

Viêm Phi Tuyết cũng không hiểu, cô cẩn thận quan sát nam sinh cao to kia một chút, cảm thấy hắn cũng rất quen mắt, cô nhăn mặt nghĩ kĩ một lúc, đột nhiên a một cái, “Em nhớ ra rồi! Nam sinh kia cũng học cùng trường chúng ta, rất nhiều nữ sinh đều gọi anh ta là ‘nam thần’, cơ mà ấn tượng của em với anh ta không tốt, bởi nghe nói anh ta là tên cặn bã, đối xử không tốt với nữ sinh.”

Tô Ngọ lập tức nói: “Chúng ta qua xem thế nào.”

“Ừm, đàn anh Hàn tính cách tốt như vậy, không thể để anh ấy bị người khác bắt nạt.”

Lúc hai người đi tới, vừa vặn nghe thấy Hàn Ý Ổn nói: “Chung Thận Cần, anh đừng dây dưa với tôi nữa, tôi nhìn thấy anh liền cảm thấy buồn nôn.” Giọng nói của y rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra tựa như mang theo gai nhọn, hoàn toàn không có sự dịu dàng lúc ở chung với Tô Ngọ.

Lời của y vừa mới nói ra, sắc mặt của nam sinh cao to kia quả nhiên đen kịt lại, vẻ nôn nóng trên mặt toàn bộ đều biến thành tức giận, nắm tay xiết chặt thành nắm đấm to buông thõng bên người, cảm giác một giây sau sẽ đưa lên đánh người.

Tô Ngọ chỉ lo hắn sẽ đột nhiên đánh thầy giáo Hàn của mình, liền nhanh chóng đứng cạnh Hàn Ý Ổn, nhìn chằm chằm cái người tên Chung Thận Cần này, phòng nhỡ anh ta bắt nạt thầy giáo.

Chung Thận Cần nhìn Hàn Ý Ổn chăm chú một hồi, cuối cùng đường nhìn rơi xuống người Tô Ngọ và Viêm Phi Tuyết, đến khi nhìn rõ tướng mạo của hai người, sắc mặt Chung Thận Cần vốn đã rất khó coi nhất thời càng đen như đít nồi lâu năm, muốn khó coi bao nhiêu thì có khó coi bấy nhiêu.

Chung Thận Cần hít sâu mấy hơi, hai mắt giận dữ trừng Hàn Ý Ổn một hồi, cuối cùng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi rất nhanh.

Chung Thận Cần đi rồi, Tô Ngọ quay đầu nói với Hàn Ý Ổn: “Thầy Hàn, có chuyện gì xảy ra vậy, người kia bắt nạt thầy à?”

Hàn Ý Ổn thấy Chung Thận Cần mang theo lửa giận bỏ đi, trên mặt cũng không tốt lên, mà lại càng thêm khó coi, y nghiêm khuôn mặt trắng bệch, lắc đầu, có vẻ cũng không muốn nhiều lời.

Y đã không nói, Tô Ngọ với Viêm Phi Tuyết cũng không tiện hỏi nhiều.

Chỉ là sắc mặt y thoạt nhìn đã tái đi, trên trán cũng toát chút mồ hôi lạnh, Tô Ngọ lo lắng hơn, “Thầy Hàn, có phải trên người thầy không thoải mái không?” Cậu vừa nói vừa đưa mắt nhìn kĩ Hàn Ý Ổn, nhưng cũng không phát hiện trên người y có vấn đề gì, không ốm không bệnh, có điều tinh khí của y hình như có chút thiếu hụt?

Tô Ngọ có chút mờ mịt, trước đây cậu có từng xem trong ngọc giản, hình như tinh khí thiếu hụt là bởi giao phối quá nhiều dẫn tới, lẽ nào thầy Hàn là bởi nguyên nhân này nên sắc mặt mới trắng bệch như vậy sao?

Nhưng theo khí tức của thầy Hàn, cũng không giống như vậy cho lắm…

Có điều nghĩ tới khả năng là do giao phối quá nhiều, trong lòng Tô Ngọ mơ hồ có chút hâm mộ, cậu và Phi Ngang kết hôn lâu như vậy rồi, còn ngủ chung trên một cái giường, thế mà hai người vẫn chưa từng giao phối!

Tô Ngọ không biết nhiều về phương diện này, ấn tượng sâu sắc nhất, chính là đám động vật nhỏ trên núi giao phối cậu nhìn trộm từ xa xa, nhưng tuy rằng cậu không nhìn thấy hình ảnh đặc biệt cần hạn chế lứa tuổi, thì cậu cũng biết khi giao phối cần hai bên nằm đè lên nhau, hơn nữa có lẽ còn phải làm gì đó nữa… nói chung theo bản năng cậu biết mình và Phi Ngang còn chưa hoàn thành giao phối!

Trong lòng sóc bay nhỏ bởi khát vọng này mà có chút ai oán nho nhỏ, Phi Ngang rõ ràng biết cụ thể giao phối là thế nào, nhưng Phi Ngang lại không nói cho cậu. Cậu không muốn chờ cho tới tận lúc mình đã trở thành sóc bay già rồi mà vẫn chưa hề như vậy như vậy… với đối tượng giao phối đâu.

Hàn Ý Ổn đúng là cảm thấy có chút không được thoải mái, hôm nay y không đến dạy Tô Ngọ học, cố ý tới bệnh viện kiểm tra cơ thể, y còn rất nhiều chuyện muốn làm, muốn đi làm kiếm tiền, muốn chăm sóc người mẹ đang bị bệnh ở nhà, còn muốn thi nghiên cứu sinh… một đống chuyện như vậy, không thể chờ cho tới khi cơ thể thật sự bệnh tới không thể bò dậy nổi mới đi bệnh viện, có cảm giác không thoải mái lập tức phải xem bệnh uống thuốc, như vậy mới có thể tiết kiệm thời gian, đây là kinh nghiệm y rút ra từ người nhà đang bị bệnh. Có điều sau khi y tới bệnh viện rồi, cũng không khám ra bất cứ vấn đề gì, bác sĩ chỉ nói cơ thể y yếu, bảo y nên bồi bổ thêm, ngay cả thuốc cũng không kê đơn cho y.

“Anh không sao, có lẽ là do trời nóng quá nên hơi khó chịu thôi.” Hàn Ý Ổn không muốn để cậu lo lắng, còn an ủi cậu một câu.

Trong lòng hai người đều có tâm sự khác nhau, chỉ có cô bé ngoan Viêm Phi Tuyết lại chẳng suy nghĩ gì nhiều, cô nhìn xung quanh, chỉ vào một cửa tiệm nói: “Chúng ta vào đó ăn gì đi, ăn xong sẽ tốt hơn thôi.”

Tô Ngọ lấy lại được tinh thần, thoát ra khỏi thế giới của bản thân, cảm thấy rất có lý, toàn bộ dinh dưỡng của con người gần như đều dựa vào thức ăn bổ sung, vì vậy cậu tán thành gật đầu.

Hàn Ý Ổn nhìn thiếu niên thiếu nữ nhỏ hơn mình hai, ba tuổi một chút, biết họ là thật lòng quan tâm tới mình, không thể làm gì hơn là cùng họ đi vào cửa tiệm đồ ngọt kia.

Ba người gọi mấy món đồ ngọt thoạt nhìn đều rất ngon miệng, Tô Ngọ và Viêm Phi Tuyết thấy đồ ăn hai mắt sáng lấp lánh, Hàn Ý Ổn bị hai người làm ảnh hưởng, cũng có cảm giác hơi thèm ăn, cuối cùng cũng ăn hết sạch đồ ngọt thoạt nhìn ngấy chết người kia.

Ăn xong, Hàn Ý Ổn cũng thật sự cảm thấy tốt hơn nhiều, ít nhất cũng không còn cảm giác yếu ớt có thể ngã xuống bất cứ lúc nào kia nữa.

“Món nay ăn ngon quá, chút nữa chúng ta mua về nhà đi.” Món Tô Ngọ chọn chính là bánh chocolate hai màu và bánh pudding, Viêm Phi Tuyết gọi một miếng tiramisu và súp ngọt, hai người mới đầu ăn còn trao đổi cho nhau ăn thử, ăn hết toàn bộ vào trong miệng. Hàn Ý Ổn cảm thấy hai đứa này đều hận không thể thu nhỏ lại chỉ bé bằng một ngón tay cái để có thể tha hồ chui vào trong đống đồ ngọt làm tổ.

Tâm tình vừa rồi rất tệ của Hàn Ý Ổn nhờ hai người bỗng trở nên tốt hơn, “Hai đứa muốn ăn gì cứ gọi đi, anh mời khách.”

Viêm Phi Tuyết lắc đầu, “Không cần đâu anh, bác hai em có đưa tiền cho bọn em rồi, không cần làm anh phải tốn tiền.” Tuy cô sinh ra ở nhà họ Viêm nhưng cũng biết nhiều bạn học điều kiện kinh tế không tốt, Hàn Ý Ổn nghỉ hè rồi còn tới nhà họ Viêm làm gia sư, chắc chắn là rất cần tiền.

Tô Ngọ cũng gật đầu, trong tấm thẻ kia của cậu, bây giờ đã được Khang Văn Thanh và Viêm Phi Ưng gửi cho rất nhiều tiền vào, ngoài ra còn có lương mà Cục 9 phát cho, cậu chỉ mua đồ ăn căn bản sẽ không thể hết được. Hơn nữa, cậu có nghe Phi Ngang nói với mình, thầy Hàn là bởi trong nhà cần dùng tiền gấp nên mới đồng ý ngày nào cũng tới giảng bài cho cậu, nếu không thầy Hàn muốn thi nghiên cứu sinh, chắc chắn không có nhiều thời gian ngày nào cũng tới nhà họ như vậy.

Hàn Ý Ổn có thể cảm nhận được thiện ý của hai đứa nhỏ này, y không nói thêm gì nữa, chỉ có điều những thứ mà họ ăn này, cuối cùng vẫn là y trả tiền.

“Coi như là cảm ơn hai đứa đã giúp tâm tình anh trở nên tốt hơn, không được từ chối nữa.” Hàn Ý Ổn lắc lắc ngón tay với hai người.

Tô Ngọ và Viêm Phi Tuyết nhìn nhau, đành thôi.

Thời gian của Hàn Ý Ổn rất ít, ăn điểm tâm ngọt với hai người xong liền lên xe về nhà.

Hàn Ý Ổn vừa mới xuống xe buýt, đã nhìn thấy một người đàn ông quần áo là lượt, xe hàng hiệu đứng ngoài tiểu khu, có vẻ là nhìn thấy y nên người đó đi thẳng về phía y, vừa đi vừa nói: “Ra ngoài à? Ra ngoài sao không nói cho tôi, để tôi đưa đi.”

Người đàn ông vô cùng galant, dù có tới gần y, cũng dừng lại trước mặt y hai bước, không áp sát lại quá gần.

“Chỉ ra ngoài một chuyến thôi, không làm phiền anh.” Hàn Ý Ổn cũng không nói tới chuyện mình tới bệnh viện, y không muốn cho đối phương cơ hội để dây dưa thêm với mình, nhìn lướt qua xe hiệu đằng sau người đàn ông, dùng giọng ôn hòa nói, “Anh luôn tới nơi này chờ tôi cũng không tốt, sau này không cần lãng phí thời gian với tôi nữa.”

Mỗi ngày đều có một người đàn ông đi xe xịn, ăn mặc như vậy đứng ngoài tiểu khu, tựa như chú rể tới đón cô dâu… gia đình Hàn Ý Ổn mua nhà trong tiểu khu này, tuy rằng không lớn nhưng cũng phải cư trú ở đây mấy chục năm, nếu như bị người ta nhìn thấy, lại bàn tán lời khó nghe, cả nhà họ sau này sẽ không thể sống được nữa, thế nên y trực tiếp biểu lộ ý của mình, cũng không để ý người đàn ông vẫn chưa bao giờ thẳng thắn thổ lộ với mình, có thể nói y tưởng bở rồi hay không.

Người đàn ông nghe cậu từ chối thẳng thừng, lộ ra vẻ mặt bi thương, tựa như căn bản không thể tiếp thu được lời chối từ của y. Hàn Ý Ổn cũng đã đi tới cổng, cũng không quay đầu mà đi thẳng về phía tòa nhà nhà mình.

Tình hình trong nhà y vốn cũng tạm được, dù sao có thể mua nhà trong một tiểu khu như vậy, còn có thể để y học lên đại học, ba mẹ cũng đều có công ăn việc làm, tình huống như vậy cũng sẽ không thể trở nên bết bát được. Nhưng thời gian gần đây cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhà y cứ như đụng phải năm xui vậy, người mẹ luôn chăm chỉ làm việc bỗng bị bệnh, người cha trước đây vẫn luôn đối xử rất tốt với người nhà không chỉ không chăm sóc cho vợ mình mà còn ở bên ngoài suốt cả ngày không về, cho dù có về nhà vẻ mặt cũng là lạ, trong tiểu khu có người làm cùng một đơn vị với ba y, lén nói rằng ba y mỗi ngày đều không về là bởi đã lêu lổng với đàn bà ở bên ngoài…

Hàn Ý Ổn lau mặt, ra khỏi thang máy, mở cửa vào nhà, vừa thấy mẹ mình kéo cơ thể gầy yếu ốm đau đi dọn dẹp nhà cửa, lông mày lập tức nhăn lại, “Mẹ, không phải con đã bảo mẹ phải nghỉ ngơi thật tốt rồi sao? Những việc này cứ để con làm…”

Tô Ngọ và Viêm Phi Tuyết đi từ cửa tiệm đồ ngọt ra, vẫn chưa chơi đủ, Viêm Phi Tuyết đưa cậu tới phố ăn vặt, quét từ đầu tới cuối đường, cuối cùng hai người ăn tới bụng tròn vo, muốn ăn thêm một chút đồ ăn cũng không ăn được nữa!

“A, em không ăn được nữa, sẽ nôn ra mất.” Viêm Phi Tuyết nhăm mặt ôm bụng, cô đã lâu không ăn tới không còn hình tượng thục nữ như vậy, đều là do bộ dáng khi ăn của chị dâu tư quá hấp dẫn!

Bụng Tô Ngọ cũng no tới chướng rất khổ sở, cậu lén dùng linh lực xoa bụng một chút, nhất thời cảm thấy bụng thoải mái hơn nhiều, có điều bây giờ cậu không nỡ dùng quá nhiều linh lực cho chuyện này, chỉ để cho bản thân dễ chịu hơn một chút là dừng.

“Chúng ta về chưa?”

“Ừm, về thôi, đi taxi về.”

Hai người trên đường mua không ít thứ, hơn nữa còn phải đỡ cái bụng bầu, nếu còn bảo họ chen chúc trên xe buýt nữa, sẽ thật sự nôn ra mất!

Xe taxi rộng rãi hơn nhiều, Viêm Phi Tuyết xoa bụng, rảnh rỗi liền tám chuyện về Hàn Ý Ổn.

“Anh ấy ở trường là giáo thảo cấp nam thần, đẹp trai, tính cách tốt, ngay cả thành tích học tập cũng rất tốt, hàng năm đều lấy được học bổng, rất nhiều nữ sinh đều thích anh ấy, nhưng em nghe nói, người thực sự thổ lộ với anh ấy cũng không nhiều, hơn nữa người thổ lộ, anh ấy đều trực tiếp từ chối, anh ấy rất thích học tập.”

(giáo thảo: hotboy trường)

Tô Ngọ lại có chút để tâm tới nam sinh cao to trước đó tên Chung Thận Cần, nhưng đáng tiếc trò giỏi Viêm Phi Tuyết này đa số tinh lực đều đặt trên phương diện học tập, chỉ tình cờ mới có cơ hội nghe một vài chuyện bát quái từ bạn cùng phòng, nghe vậy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra một chút, “Danh tiếng của anh ta thì không được tốt cho lắm, em cũng không tìm hiểu, chỉ là gần đây nghe bạn cùng phòng nói, anh ta với một nữ sinh không minh bạch, nữ sinh kia còn muốn tự sát vì anh ta, thậm chí chuyện này đã đến tai giáo viên phụ đạo rồi… cụ thể thế nào, em cũng không rõ lắm.”

Dù sao so sánh với sinh viên Hàn Ý Ổn thành tích tốt như vậy, Chung Thận Cần dưới cái nhìn của cô thuần túy chỉ là một tên cặn bã, hoàn toàn không cần phải quan tâm tới.

Tuổi tâm lý của hai người không chênh lệch bao nhiêu, cũng đều thích ăn uống, nói chuyện cũng rất hợp, đến tận khi về nhà, vẫn còn ríu rít liên tục.

Buổi chiều Viêm Phi Ngang và Cố Tinh Hà trở về từ trụ sở huấn luyện, thấy Tô Ngọ, liền móc hai tấm vé xem phim ra hỏi cậu, “Hôm nay có bài tập phải làm không?”

Tô Ngọ lập tức chạy tới bên cạnh anh, cười híp mắt nhìn anh nói: “Hôm nay không có bài tập! Chúng ta sẽ đi xem phim sao?”

“Ừm.” Tâm tình của Viêm Phi Ngang tựa như bởi lời này của cậu mà đã trở nên tốt hơn, trên mặt còn lộ ra nụ cười, nắm tay cậu lên xe, còn cực kì hiếm có lúc lại trêu cậu một câu, “Đi xem phim Cuộc phiêu lưu nguy hiểm của sóc bay nhỏ.”

Tô Ngọ trợn hai mắt, “Hả! Còn có cả bộ phim như vậy sao?!”

“Có.”

“Vậy chúng ta mau đi thôi!”

“Được.”

Viêm Phi Tuyết chống cằm nhìn họ lên xe, thở dài nói: “Chị dâu tư nhìn ngoan như vậy nhưng cũng thật là lợi hại!” Ngay cả anh tư luôn trưng cái mặt lạnh kia cũng có thể đánh bại được, vừa nãy cô còn nhìn thấy anh tư mình nở nụ cười! Kinh khủng nhất là anh tư còn biết nói đùa nữa chứ!

Thật là đáng sợ!