Ngày thứ ba sau khi Cố Trường Khanh và Trương Cẩm Văn trở về Diệp Thiên Tuyết mới biết . Vì chuyện này, cô nũng nịu với dì nhỏ thật lâu, oán giận sao Cố Trường Khanh không cho mình biết đầu tiên.
"Còn không phải đang bận đối phó với Liễu Phỉ Phỉ với nói chuyện yêu đương sao? Sao mà có thời giờ gặp dì nhỏ của cháu được." Điểm cái mũi của cô, Cố Trường Khanh cười nói, lại bị Diệp Thiên Tuyết bất mãn làm nũng.
"Nhưng cháu vẫn không hiểu, vì cái gì Liễu Đan Văn lại ra mặt tố cáo Liễu Phỉ Phỉ." Làm nũng xong, Diệp Thiên Tuyết kéo kéo tay Cố Trường Khanh, hết sức nghi hoặc,"Chuyện này đối với bà ta cũng không có chỗ tốt."
Cố Trường Khanh cười: "Tất nhiên là có lý do. Có lẽ, cháu nên hỏi xem ba cháu đã làm gì."
"Ông ấy?" Diệp Thiên Tuyết khinh thường bĩu môi,"ông ta không phải vội vàng biểu lộ quan tâm, yêu thương Liễu Đan Văn sao?"
Cố Trường Khanh bật cười: "Mọi việc không nên chỉ nhìn bề ngoài." Kéo Diệp Thiên Tuyết đứng lên, lại nói: "dì muốn đi nhảy [email protected]#$%[email protected], cháu không cần phaỉ giật mình thế?"
Trương Cẩm Văn đẩy cửa vào, đầu đầy mồ hôi: "Trường Khanh, bảo bối thế nào cũng không chịu cho anh ôm, có phải anh lại làm sai gì không?"
Cố Trường Khanh vội vàng đi theo chồng, một mình Diệp Thiên Tuyết đứng đó, nhìn hai người bóng lưng biến mất ở cửa, cảm giác hết sức ấm áp.
Nghĩ đến lời dì nhỏ, sau khi trở về Diệp Thiên Tuyết liền đến thư phòng tìm Diệp Hâm Thành.
Diệp Hâm Thành không ở nhà, hình như công ty có chuyện, ông phải vội vàng rời đi. Diệp Thiên Tuyết thuận tay đẩy cửa, vào thư phòng ngồi một lát, nghĩ đợi lát nữa Diệp Hâm Thành về, mình nên hỏi vấn đề này thế nào.
Trong này, Diệp Hâm Thành rất ít để người giúp việc vào dọn dẹp, hầu như chính ông một tay sửa sang lại, cũng không hẳn rất chỉnh tề, nhưng nhìn rất thoải mái. Diệp Thiên Tuyết ngồi lại một lát, cảm thấy không có ý nghĩa, đang chuẩn bị ra ngoài.
Mới đứng lên, đã thấy tiếng gõ cửa, là Liễu Đan Văn ở ngoài cất giọng: "Hâm Thành ông ở bên trong sao? Hâm Thành, tôi vào nhé?"
Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, theo bản năng không muốn để bà ta nhìn thấy. Bên ngoài vọng lại tiếng xoay nắm cửa, thật nhanh nhìn lướt qua phòng một lượt, rồi trốn phía sau rèm cửa sổ.
Liễu Đan Văn đi vào, liền đóng cửa lại. Hình như bà ta rất khẩn trương, hô hấp so với bình thường cũng nặng nề hơn, cách một lớp rèm cửa sổ, Diệp Thiên Tuyết vẫn nghe được rõ ràng.
Làm cô cũng có chút khẩn trương, hơn nữa là nghi ngờ.
Nếu Liễu Đan Văn tìm Diệp Hâm Thành , vậy biết bên trong không có ai, tại sao còn vào?
Theo bản năng cô thả nhẹ hô hấp.
Liễu Đan Văn đi tới bàn đọc sách, mở ngăn kéo ra, phát hiện đã bị khóa, kéo cũng không nhúc nhích. Bà ta cũng không tức giận, đem tất cả ngăn kéo lần lượt mở thử, quả nhiên tìm được một ngăn không khóa. Bên trong lại không có gì ngoài hai lọ thuốc, mà hàng ngày Diệp Hâm Thành vẫn uống.
Lấy ra xem, biểu hiện rất do dự, cuối cùng vẫn cất lại.
Sau đó, lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi áo, bắt đầu thử mở ngăn kéo.
Nhìn bà ta, Diệp Thiên Tuyết không khỏi nghĩ đến một loạt vụ kiện cáo trộm cắp bí mật thương mại, nghĩ muốn đi ra, nhưng cẩn thận ngẫm lại, không chừng còn bị Liễu Đan Văn cắn ngược lại.
Vì vậy, cô cực kỳ cẩn thận lấy di động ra, mở ra Camera, vạch một góc rèm, bắt đầu ghi hình. Có hơi mờ, nhưng ít nhất có thể nhìn ra người kia là Liễu Đan Văn.
Liễu Đan Văn không hề hay biết, thử một hồi lâu, rốt cuộc cũng mở được, liền buông lỏng thở ra một hơi. Sau đó, lấy từ bên trong ra một lá thư cùng một xấp dầy không biết là cái gì.
Mở ra nhìn, Liễu Đan Văn lại có vẻ do dự. Đem trải ra mặt bàn rồi bắt đầu lựa chọn.
Qua camera Diệp Thiên Tuyết phát hiện là ảnh, nhưng lại không biết là ảnh gì.
Liễu Đan Văn chọn ra một ít, rồi cất lại, dọn lại bàn một chút liền cầm những bức ảnh chọn được đi ra ngoài đóng cửa lại.
Đợi cửa đóng lại hoàn toàn, Diệp Thiên Tuyết mới lặng lẽ thu hồi điện thoại, bắt đầu lưu video lại. Đang làm, thì cửa đột nhiên mở ra, Liễu Đan Văn ló đầu vào nhìn quanh một lượt, phát hiện bên trong đúng là không có người, mới yên tâm, đóng cửa lại.
Lần này, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân xa dần, bà ta mới thật sự đi.
Diệp Thiên Tuyết núp sau rèm cửa, nhìn video trong điện thoại, đối với những tấm ảnh kia rất tò mò.
Cô nhìn về phía màn hình điện thoại, bắt đầu cố gắng nhìn kĩ lại video kia mấy lần, nhưng không nhìn ra cái gì, đành bất đắc dĩ bỏ qua.
Có lẽ, trực tiếp tìm Diệp Hâm Thành hỏi còn nhanh hơn.
Vì vậy, cô từ sau rèm đi ra, chờ Diệp Hâm Thành về,rồi hỏi lại.
Rất muộn Diệp Hâm Thành mới về. Lúc đó đã qúa nửa đêm rồi.
Diệp Thiên Tuyết đang trong mộng đẹp thì đói quá mà tỉnh dậy, chuẩn bị đến phòng bếp tìm chút gì đó để lấp đầy dạ dày, thì Diệp Hâm Thành mới từ ngoài trở về.
Cô có chút kinh ngạc, đi ra mê man gọi: "Cha?"
Diệp Hâm Thành đang hết sức mệt mỏi, tựa người vào tường lúc này mới ngẩng đầu lên, theo bản năng tươi cười: "Tiểu Tuyết ah, sao còn chưa ngủ? Con gái là phải đi ngủ sớm một chút mới tốt."
Thái độ ân cần như vậy thật sự khiến lòng Diệp Thiên Tuyết không đau cũng không nhột, cho nên cô chỉ cầm đồ đó trong tay lên, bình tĩnh nói: "Con chỉ tới tìm chút đồ ăn, là bị đói mà tỉnh giấc." Cô nhìn Diệp Hâm Thành, hỏi: "Cha mới từ bên ngoài về sao?"
Diệp Hâm Thành cười cười: "Ừ, sao đến hơn nửa đêm rồi mà còn ăn kem, không sợ lạnh bụng ah? Nếu đói, ba gọi người nấu cho con chén mì? Cái khác không biết, cái này chắc chắn vẫn còn."
Diệp Thiên Tuyết nghi ngờ trong chốc lát, mỉm cười gật đầu: "Vâng, nấu nhiều một chút ạ."
Diệp Hâm Thành tiện tay treo cặp công văn tiện lên, xắn tay áo, vẻ mặt tươi cười: "Được, Tiểu Tuyết muốn ăn, ba sẽ nấu nhiều một chút. Không có hành lá cắt nhỏ, đúng không?"
"Cha còn nhớ con không thích ăn gì ư?"
"Đương nhiên, " Diệp Hâm Thành vòng qua Diệp Thiên Tuyết đi vào nhà bếp, giọng nói rất nhẹ nhàng, "Con gái của ba thích gì, ba đều nhớ."
Trong lòng Diệp Thiên Tuyết không biết là cảm giác gì, cuối cùng chỉ co rúm khóe miệng cười cười, không biết mình nên dùng vẻ mặt nào mới tốt.
Diệp Hâm Thành còn nhớ khi mình nhỏ thì thích cái gì, lại chưa từng phát hiện người bên cạnh mình từng làm những việc gì sao?
Cô một chút cũng không tin.
Diệp Hâm Thành vén tay áo lên nhặt, rửa rau cải, lại cắt một phần thịt nhỏ, xào lên, những thứ này dùng để nấu mì. Đang làm, ông có chút kinh ngạc, Diệp Thiên Tuyết làm sao mà không nói lời nào.
Làm xong một chén mỳ thịt băm, khi xoay đầu lại, mới thấy Diệp Thiên Tuyết đang nhìn mình chăm chú, mà ánh mắt ấy cực kỳ phức tạp. Ông hơi lo lắng: "Tiểu Tuyết? Ăn mì thôi."
Diệp Thiên Tuyết hồi hồn, gật gật đầu cười: "Vâng."
Diệp Hâm Thành nấu hai tô mì, tự mình lấy một chén rồi ngồi đối diện Diệp Thiên Tuyết bắt đầu ăn. Diệp Thiên Tuyết không yên lòng. Diệp Hâm Thành đã ăn xong, thì khó khăn lắm cô mới ăn được một nửa.
Sau đó, cô đột nhiên hỏi: "Liễu Đan Văn ra mặt tố cáo Liễu Phỉ Phỉ, cha, cha đã làm gì sao?"
Canh trong miệng Diệp Hâm Thành thiếu chút nữa phun ra.
"Làm sao con. . . . . ." Ông ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết thấy nét mặt của cô rất chắc chắn, không giông như suy đoán. Vìậy nên ông buông đũa xuống, cười thoải mái: "Tiểu Tuyết sao con biết?"
"Cha đã làm gì?" Diệp Thiên Tuyết hỏi, "Muốn làm được vậy, cũng không dễ dàng. Liễu Đan Văn sao có thể đối với Liễu Phỉ Phỉ như thế."
"Dù sao, cũng là con gái bà ta nuôi bao nhiêu năm, là máu mủ trong bụng bà ta." Giọng Diệp Thiên Tuyết rất thấp nhưng Diệp Hâm Thành lại nghe được rõ ràng.
Nhìn con gái mà trong lòng thấy phức tạp. Vì chính mình thiếu quan tâm mà từ lúc nào con gái ông đã không còn là cô bé thiên chân vô tà nữa rồi. Nó đã có những bí mật của riêng mình, cũng vì sự tín nhiệm của mình mà cố gắng, cũng bắt đầu học được những tính toán độc ác.
Đây tất cả đều là lỗi của mình.
Ông than khẽ: "Tiểu Tuyết, chuyện này nghe chỉ bẩn lỗ tai."
Diệp Thiên Tuyết vẫn kiên trì nhìn ông.
Cuối cùng Diệp Hâm Thành không ngăn được quyết tâm của Diệp Thiên Tuyết, uống xong nước mì, mới thong thả mở miệng: "Lần trước con đưa ta album đó, về sau ta lại tìm hiểu thêm, bên trong phát hiện có chừng sáu bảy tên đàn ông khác. Con số cụ thể là bảy."
Diệp Thiên Tuyết gật đầu, cái album đó, cô cũng đã xem qua , cũng biết bên trong là cái gì. Hơn nữa, làm cô thấy cực kỳ không vừa mắt chính là khi Liễu Phỉ Phỉ mới có sáu bảy tuổi, lại có thể cùng mỗi tên đàn ông kia thân mật như phụ nữ.
Không biết có nên khen ngợi cô ta trời sinh thân mình đầy tiềm lực không.
"Sau đó, ta đã điều tra những người kia." Hai tay Diệp Hâm Thành đan vào nhau, trong lòng có chút lo lắng, "Có ba người đã chết, chết do ngoài ý muốn; còn hai người đang trong tù."
Diệp Thiên Tuyết nghe vậy mà lạnh cả người, cảm thấy trong phòng ăn có trận gió lạnh quét qua.
"Còn hai người nữa, một đã phá sản đang đi làm thuê, bây giờ mới bốn mươi năm mươi tuổi, mà nhìn so với ông lão sáu bảy chục tuổi còn già hơn; người cuối cùng, đã biến mất."
"Biến mất?" Diệp Thiên Tuyết hỏi ngược lại.
Diệp Hâm Thành gật đầu: "Đúng, biến mất. Không ai biết hắn đã đi đâu."
"Làm sao nghe thế nào cũng cảm thấy tà môn. . . . . ." Diệp Thiên Tuyết tự lẩm bẩm, Diệp Hâm Thành mỉm cười: "Quả thật rất tà môn. Nhưng mà sau này ta điều tra cái chết của ba người kia. Phát hiện ra đều có vấn đề."
Diệp Thiên Tuyết ôm cánh tay, thấy như có con gì đang bò qua làm cô rất không thoải mái. Nhìn vẻ mặt con gái, Diệp Hâm Thành cười khổ: "Vậy nên ta mới không muốn nói cho con biết, xem ra, đã dọa được con rồi. Hơn nữa nói những chuyện này chỉ làm bẩn lỗ tai."
Diệp Thiên Tuyết vẫn quật cường nhìn ông: "Không, cha, con muốn biết, con không muốn sẽ có một ngày những chuyện này sẽ xảy ra trên người con."
Trên thực tế, là đã xảy ra rồi. Diệp Thiên Tuyết tự nhủ trong lòng, vẫn chăm chú nhìn Diệp Hâm Thành.
Diệp Hâm Thành tức cười: "Được rồi. Những việc này, đều có liên quan đến Liễu Phỉ Phỉ ."
Ông ta vừa nói ra một câu, không khí trong phòng như càng lạnh thêm.