Diệp Thiên Tuyết ngồi trong quán trà, nghe tiếng đàn du dương, không tự chủ bắt đầu suy nghĩ miên man. Nếu là kiếp trước, cả đời cô cũng sẽ không đến những nơi thế này, cũng như nghe loại âm nhạc này. Nhưng kiếp này, cô bắt đầu dần thích những thứ này, đồng thời, cũng tin vào quỷ thần.

Nếu không có quỷ thần, cô sẽ không đứng ở đây.

Nghĩ tới việc này, Diệp Thiên Tuyết thở dài.

"Sao lại than thở vậy?" Là giọng của Triệu Lẫm, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy anh ta đứng ở cạnh bàn, vẻ mặt đầy nghi ngờ, "Em không vui sao, không muốn gặp anh ư?"

Là lý do này sao? Diệp Thiên Tuyết tự hỏi lòng mình. Không phải.Vì vậy, cô lắc đầu, cười nói: "Không có, chỉ là có chuyện phải nghĩ . Tìm em có chuyện gì không?"

Triệu Lẫm ngồi xuống, nhìn đôi tay tuyệt đẹp của Diệp Thiên Tuyết đang châm trà, có chút mê hoặc: "Anh không biết, em lại có sở thích này."

"Cũng không tính là thích, chỉ hiểu một chút thôi." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Những thứ này có thể làm người ta tâm bình khí lặng."

Triệu Lẫm gật đầu, cái hiểu cái không.

"Em đã biết, kẻ phóng hỏa chính là Liễu Phỉ Phỉ, đúng không?" Uống một ngụm trà cũng không biết có đúng mùi vị không, Triệu Lẫm hỏi một câu như vậy, khiến Diệp Thiên Tuyết tay dừng lại: "Phải, em biết rõ."

"Lửa là từ trong phòng lan ra, nên chỉ có người bên trong mới có thể phóng hỏa." Diệp Thiên Tuyết nói, "Chuyện đang điều tra rồi, Liễu Phỉ Phỉ cuối cùng có trốn cũng không thoát ."

Triệu Lẫm gật đầu, trầm mặc một lát, nói: "Thật sự, anh vẫn không hiểu em có thù oán gì với cô ta, mà cô ta muốn xuống tay nặng như vậy."

"Em và cô ta cũng không có tranh trấp gì."

Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Anh chính là muốn hỏi cái này? Nói không chừng em và cô ta kiếp trước là hai chị em ruột, em đã hãm hại cô ta, nên kiếp này cô ta phá hủy lại thôi."

Triệu Lẫm chăm chú lắc đầu: "Trên thế giới không có chuyển thế trọng sinh. Không, anh không phải đến vì muốn hỏi việc này."

Thấy anh ta nhìn mình so với lúc đầu càng thêm nghiêm túc, làm Diệp Thiên Tuyết cũng không khỏi nghiêm túc: "Vậy chuyện gì?"

"Trước kia anh nói muốn theo đuổi em, chị họ anh, bọn họ đều nói anh không thật lòng. Anh cho là bọn họ nói không đúng, nhưng nghiêm túc suy nghĩ lại, lúc đó anh thật sự không thật tâm ."

Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết giật giật.

Cô không biết, tại sao Triệu Lẫm bỗng nói với mình như thế .

Triệu Lẫm vẫn rất nghiêm túc, "Lúc đó, anh đối với em chỉ là ham muốn thể xác, cái đó, ngoại hình của em rất có sức hấp dẫn với anh, cho nên khi đó anh rất vô lễ."

Nghe Triệu Lẫm nói vậy, Diệp Thiên Tuyết cũng không biết có nên vì sức quyến rũ của mình mà kiêu ngạo không, hay nên vì anh ta không biết lễ phép mà tức giận, vẻ mặt có chút không đúng, khóe môi hơi cong nhưng lại cứng đờ.

"Cuối cùng anh muốn nói gì?"

Triệu Lẫm bị Diệp Thiên Tuyết thức tỉnh từ trong hồi tưởng, bỗng vươn tay ra, nắm lấy bàn tay cô: "Lấy kết hôn làm tiền đề chúng ta kết giao được không."

Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc trợn tròn hai mắt: "Cái gì?"

Cảm thấy mình nghe được một chuyện rất khó tin, ngay cả trước đây Triệu Lẫm hôn và nói cái gọi là tỏ tình với cô, cũng không làm làm cô ngỡ ngàng như vậy.

"Đây là chuyện gì?" Diệp Thiên Tuyết xấu hổ rút tay về, nhưng không được, chỉ có thể mặc cho anh ta nắm.

Nét mặt Triệu Lẫm vẫn rất nghiêm túc, "Anh đưa ra đề nghị này là rất thật lòng, xin em nghiêm túc, cẩn thận suy nghĩ, được không?"

Diệp Thiên Tuyết nhìn ánh mắt của anh ta, trong nháy mắt cũng trở nên nghiêm túc, sau đó bình tĩnh nói: "Em không biết sao anh lại có đề nghị này, có thể nói tại sao không?"

Triệu Lẫm nhìn cô, chợt mở miệng, hết sức vui sướng cười lên: "Vậy mà em tưởng thật?"

Cảm giác bị đùa cợt làm tâm tình Diệp Thiên Tuyết có chút ảo não, nhìn bộ dạng thong thả củaTriệu Lẫm, cô ung dung uống xong một ngụm trà: "Đúng, em tưởng thật. Nhưng từ nay về sau anh nói gì em cũng sẽ không tin nữa."

Triệu Lẫm cười hì hì: "Đừng nóng giận, nghe em nói uống trà có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí, cho nên anh mới thử một lần. Quả nhiên có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí, hiệu quả thật sự rất tốt."

Diệp Thiên Tuyết không để ý anh ta, anh ta như lơ đãng hỏi: "Vụ bắt cóc kia, thật ra thì từ đầu tới đuôi em đều biết phải không?"

Diệp Thiên Tuyết cũng như lơ đãng trả lời: "Đúng, em biết rõ, Tô Vũ cũng biết. Nếu như anh nghĩ tới hỏi tội, thì không cần. Vì từ khi mới bắt đầu, em đã cùng Tô Vũ nói rõ. Hơn nữa người âm thầm giúp em cũng từng gặp Tô Vũ, anh ấy biết sự tồn tại của những người đó."

Trong lòng Triệu Lẫm khẽ buông lỏng, cợt nhả nói: "Ai nha, không cần nói như vậy, anh làm sao có thể hỏi tội em, chẳng qua với em rất có hứng thú."

Diệp Thiên Tuyết liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói: "Lời anh nói em có thể tin chỉ có một câu, anh cảm thấy hứng thú chỉ có thân thể em."

Nghe cô nói vậy, Triệu Lẫm xấu hổ cười cười, hỏi: "Thật ra lời nói lúc ban đầu cũng có thể tin. Tại sao lại làm vậy, sự tồn tại của Liễu Phỉ Phỉ cũng không có uy hiếp gì tới em."

"Em cũng không phải là kiểu người vừa bị người ta tát má trái đã mang má phải ra để cho người ta xoa." Diệp Thiên Tuyết hời hợt đáp, "Nếu cô ta đã muốn em chết, vậy em sẽ để cho cô ta không có cách nào ra tay được."

Khóe miệng Triệu Lẫm giật giật: "Không cách nào hiểu được." Anh ngửa lưng ra sau, tựa vào thành ghế, hai tay khoanh sau ót: "Loại này kịch hào môn ân oán này, thật lòng không có cách nào hiểu a."

"Nên mới nói, Diệp gia chỉ là bộc phát, mà không phải thế gia gì." Diệp Thiên Tuyết giống như có chút cảm thán, "Nếu là Cố gia sẽ không xuất hiện chuyện như vậy."

Triệu Lẫm không trả lời.

Hai người đồng thời yên tĩnh lại.

Diệp Thiên Tuyết uống xong hơn nửa bình trà, nhìn Triệu Lẫm nói: "Anh tới đây, chính là vì hỏi một câu kia. Tại sao không nói luôn qua điện thoại?"

Triệu Lẫm tùy tiện phất phất tay: "Muốn gặp em một chút."

"Anh thật rất quan tâm anh họ mình."

Triệu Lẫm trợn mắt: "Nói bậy, anh mới là anh cậu ta."

"Thật sao?" Diệp Thiên Tuyết từ chối cho ý kiến, "Nếu đã hỏi xong, vậy em đi trước, buổi chiều còn có việc."

Triệu Lẫm hôn gió: "Hẹn gặp lại."

Đợi đến khi Diệp Thiên Tuyết đi khỏi, anh ta mới đột nhiên nhảy dựng lên: "Hỏng bét, quên mang ví rồi !"

Vừa tạm biệt Triệu Lẫm đang đi ra ngoài thì Tô Vũ gọi điện tới rồi, ngượng ngùng nói xin lỗi.

Diệp Thiên Tuyết bật cười: "Không sao, người trong nhà anh lo lắng cho anh cũng là bình thường. Lần này thật là đã hù được bọn họ."

Tô Vũ vẫn áy náy, oán trách Diệp Thiên Tuyết : "Anh rõ ràng đã nói không sao, anh ta còn muốn hỏi." Diệp Thiên Tuyết mỉm cười lắng nghe, có phần hâm mộ loại thân tình ấm áp này.

Hai người nói mấy câu mới cúp điện thoại, Diệp Thiên Tuyết đi đến chỗ Phó Hoài Minh tiếp tục phấn đấu học tập.

Phó Hoài Minh mang đến một tin không được tốt lắm cũng không coi là xấu, chứng cứ tội bắt cóc của Liễu Phỉ Phỉ đã thu thập tốt rồi, nhưng ở giữa lại có người bị liên lụy là Trần Thiên.

Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: "Trần Thiên?"

"Em biết?" Phó Hoài Minh dừng động tác trong tay lại, nhìn cô.

Diệp Thiên Tuyết gật đầu: "Em biết. Liễu Phỉ Phỉ từng cho anh ta tới tìm em gây phiền toái. Anh cũng đã gặp, là lần đầu tiên gặp Tô Vũ trong quán cà phê, anh ta là tên côn đồ cắc ké ở bên ngoài."

Phó Hoài Minh cẩn thận ngĩ lại, mới nhớ tới, không khỏi kinh ngạc: "Là hắn?"

Chỉ chốc lát sau, anh nhìn Diệp Thiên Tuyết, hỏi: "Trong việc này, em có ra mặt không?" Diệp Thiên Tuyết thật nhanh lắc đầu: "Không có."

Nhìn Phó Hoài Minh còn nghi ngờ, cô giải thích: "Cho tới bây giờ, em cũng không cùng mấy tên bắt cóc kia liên lạc, số liên lạc với Trần Thiên, cũng là số mua lại, không có trong danh bạ của em."

"Hơn nữa, số này mấy ngày trước em đã vứt đi." Bên môi cô, nụ cười có chút giảo hoạt: "Trong đó còn năm sáu trăm đồng tiền phí điện thoại, cho người khác chiếm tiện nghi đi."

Nghe Diệp Thiên Tuyết nói như vậy, Phó Hoài Minh cười cười, giống như trăng vừa nhú, hết sức mỹ lệ.

"Như vậy là tốt rồi." Anh nói, "Ít nhất bề nổi là không có vấn đề."

Diệp Thiên Tuyết gật đầu, hết sức hiền kính nói: "Tới tiếp tục phấn đấu, em muốn nói trước là một năm nữa sẽ lên đại học!" Phó Hoài Minh thấy cô có ý phấn đấu như vậy, không khỏi sờ sờ cằm, nói: "em đã yêu cầu như vậy , không bằng, chúng ta lại thêm một con ngựa?"

Diệp Thiên Tuyết lập tức sụp đổ.

Trần Thiên dù bị liên lụy vào, còn bị lôi ra những chuyện quá khứ, nhưng cuối cùng vẫn không đủ chứng cớ anh ta có liên quan đến vụ bắt cóc, cộng thêm hôm nay đã thành công nhập ngũ, đã thành người của quân đội, vì vậy, cuối cùng cũng không bị dính vào, làm cảnh sát tức giận quẳng ra khỏi đồn.

Khi Trần Thiên từ bên trong đi ra, không khỏi thấy cực kỳ may mắn vì ban đầu Diệp Thiên Tuyết giúp mình vào quân đội.

Chuyện tới đây cũng không còn liên quan gì đến Trần Thiên. Cho nên anh ta liền nhanh chóng thu xếp hành lí lên xe lửa, có lẽ khi trở về, đã trở thành một người hoàn toàn khác.

Liền Trân Trân có chút khó thích ứng với tin Trần Thiên rời đi, nhưng cũng kinh ngạc vì Trần Thiên lại có thể thông qua thẩm tra chính trị nhập ngũ, chỉ sợ sau lưng có chỗ dựa. Nhưng mà người đã đi, cô ta có suy đoán nhiều hơn nữa, cũng không có gì chứng thực.

Cho tới bây giờ, cô ta vẫn có chút ảo não, sự việc của Liễu Phỉ Phỉ tới quá không đúng lúc, mình thay cô ta bày ra cục diện còn chưa mở ra.

Chuyện qua vài ngày, chứng cứ then chốt bỗng xuất hiện, vụ án coi như kết thúc.

Mà chứng cớ lại là Liễu Đan Văn cung cấp.

Bà ta cung cấp chứng cứ ngay cả Diệp Thiên Tuyết cũng không biết, là Liễu Phỉ Phỉ cùng người kia gọi điện video, sau đó Liễu Phỉ Phỉ đột nhiên nói đến chuyện "Bắt cóc" , "Chia tiền".

Liễu Đan Văn khóc đến vô tội: "Phỉ Phỉ của tôi cũng là đứa bé, tôi làm sao có thể không đau lòng. Nhưng mà tôi thật sự không biết, nó lại có thể làm ra chuyện như vậy, tôi. . . . . ."

Cho nên, bà ta lựa chọn đại nghĩa diệt thân.

Diệp Hâm Thành đối với lựa chọn lần này của Liễu Đan Văn thì vừa yêu vừa thương, ngược lại càng nhiều hơn mấy phần ân cần.

Diệp Thiên Tuyết biết chuyện này, chỉ khẽ mỉm cười. Cô cũng không biết, từ khi nào thì Liễu Đan Văn trở nên cao thượng, tình cảm sâu đậm rồi. Đối với tình huống này, không nhịn được phỏng đoán, có lẽ, trong việc này , Liễu Đan Văn cũng có một chân?

Nhưng cũng không có khả năng, Liễu Đan Văn ra tay chắc chắn sẽ không gấp gáp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không hiểu Liễu Đan Văn nghĩ sao.

"Rốt cuộc cũng trở lại." Ngay lúc đó, một người đàn ông hướng về phía đám đông ngoài phi trường, nở nụ cười thâm sâu.