Tiễn bước Tằng Hàm cùng Ngụy Vũ, Diệp Thiên Tuyết đối với Hoàng Tú Tú bất đắc dĩ thở dài: "Vì sao muốn ở lại? Mình không muốn cho cậu nhìn thấy con người này của mình."

Hoàng Tú Tú khoác tay cô: "Chúng ta là bạn bè, không phải sao?"

Bạn bè sao?

Diệp Thiên Tuyết muốn nói cả đời cô ấy cũng chưa từng đối với mình như vậy, trong phút chốc liền nhớ tới, Hoàng Tú Tú đã sớm ra nước ngoài.

"Cậu có dự định xuất ngoại không?" Cô buông tha không suy nghĩ vấn đề này nữa, kéo cô ấy chậm rãi trở lại ghế ngồi, nơi đó còn có Liễu Phỉ Phỉ.

Hoàng Tú Tú kinh ngạc: "Cậu làm sao mà biết?"

Diệp Thiên Tuyết chỉ cười không nói. Hoàng Tú Tú cũng không hỏi nhiều, tiện tay vuốt ve tóc dài, dịu dàng mỉm cười: "Ba mình muốn như vậy, nhưng mọi chuyện còn chưa chắc chắn, khó nói trước. Nếu ra nước ngoài, chắc là đi một chuyến đến nước Anh."

Đúng rồi, cuối cùng cô ấy đến học viện Thánh Tam Nhất.

Hai người cùng đi đến cửa gần ghế ngồi, cửa bỗng nhiên mở ra. Liễu Phỉ Phỉ đứng ở cửa, sắc mặt đỏ ửng, một đôi mắt phượng xinh đẹp ngập nước, khóe miệng hàm xuân.

Hoàng Tú Tú kinh ngạc, Liễu Phỉ Phỉ âm thanh hung ác nhìn qua: "Diệp Thiên Tuyết, cô cho tôi uống cái gì?"

Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Tôi cho cô uống cái gì được? Cái gì cũng không có."

Cô nhìn Liễu Phỉ Phỉ, nhẹ giọng hỏi: "Cô làm sao vậy? Mặt của cô rất đỏ, có phải phát sốt hay không?" Một câu nói hàm chứa nửa phần mỉa mai, nửa phần ủ dột.

Liễu Phỉ Phỉ hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, tông cửa xông ra. Bước chân trống rỗng hướng ngoài cửa chạy đi.

Diệp Thiên Tuyết đứng tại chỗ trong chốc lát, rồi đi tới ghế ngồi ở gần cửa.

Mười người thanh niên tóc vàng định đi ra cửa, bị Diệp Thiên Tuyết chặn một câu: "Phỉ Phỉ nói mặc kệ có chuyện gì, cho các ngươi đi trước. Hai ngày nữa cô ta sẽ đưa tiền cho các ngươi."

Thanh niên tóc vàng sửng sốt, hai cô gái đối diện đã xoay người bước đi.

Hoàng Tú Tú cười khẽ: "Đây là cô ta chuẩn bị sao?"

"Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt." Hoàng Tú Tú thật sự nghĩ như vậy.

Diệp Thiên Tuyết rũ mắt xuống, khóe miệng nhếch lên nhưng quanh người lại có chút bi ai: "Ý nghĩ này quả thật không giống ai, nhưng mà, con của một kẻ có tiền vì dục vọng của mình mà đi cầu người khác cũng đủ để thu hút mọi người."

Cô ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như nhìn thấy một nơi rất xa: "Cho nhà báo tung vài bức ảnh ra..."

Hoàng Tú Tú ngây người một lát, thét chói tai: "Một gia tộc sẽ không cho phép chuyện như vậy xẩy ra."

Cô ấy bỗng nhiên hiểu được cái gì đó, ánh mắt nhìn Diệp Thiên Tuyết làm cho người ta đồng tình: "Cha cậu cũng tham gia ở trong đó sao?"

Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Liễu Phỉ Phỉ vừa ra khỏi cửa liền đụng vào một người, cô ta dùng sức mở hai mắt sương mù, hé nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc —— Tằng Hàm thân thiết nhìn cô ta: "Em làm sao vậy?"

Ngụy Vũ đi theo phía sau Tằng Hàm, thu hồi khuôn mặt tươi cười, lùi vài bước, bắt đầu cho người truyền tin tức.

"Giúp, giúp em..."

Liễu Phỉ Phỉ leo lên trên người Tằng Hàm, nhiệt độ thân thể làm cho Tằng Hàm la hoảng lên: "Trên người em nóng quá." Lấy tay ôm lấy cô ta, hắn vội vàng nói: "Anh đưa em đi bệnh viện."

"Tiểu Bàn, em cho anh mượn một chút."

Ngụy Vũ nâng tay, một câu cũng không nói, trơ mắt nhìn hắn ngồi trên xe nhà mình, cứ thế phóng đi.

"Thật sự, đi bệnh viện?" Diệp Thiên Tuyết nghe xong oán giận của Ngụy Vũ, cười ha hả. Hoàng Tú Tú kéo cô vài cái: "Này có gì buồn cười."

"Chỉ là mình cảm thấy buồn cười mà thôi." Diệp Thiên Tuyết nói xong, lau đi nước mắt nơi khóe mắt do cười mà ra.

Ngụy Vũ la hét, không cam lòng theo phía sau hai người. Hoàng Tú Tú trầm mặc đi cùng cô một đoạn, rồi đưa cô lên xe.

Trước khi đi, cô ấy cúi người, ngồi đối diện trong xe Diệp Thiên Tuyết nói: "Vô luận như thế nào, chúng mình đều sẽ giúp cậu. Chúng ta mới cùng một loại người, cái loại phụ nữ không biết từ đâu đến kia, căn bản không xứng cùng chúng ta đứng chung một chỗ."

Diệp Thiên Tuyết mỉm cười nói tạm biệt.

Về đến nhà, Diệp Thiên Tuyết quát to một tiếng "Tôi đã trở về", một phụ nữ tuổi chừng ba mươi, dáng người yểu điệu từ trong phòng đi ra, khí chất giỏi giang hơi thở mạnh mẽ.

"Hôm nay đi chơi nơi nào?" Bà hỏi, bảo người làm đưa một ly nước trái cây lên.

Diệp Thiên Tuyết vừa thấy bà, không tự chủ được nắm chặt dây túi xách, run run kêu: "Dì."

Đã bao lâu rồi, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này nữa?

Qua mấy tháng nữa, dì thân ái của cô sẽ vì khó sinh, trải qua một ngày một đêm ở bệnh viện sau đó chết ở trên bàn phẫu thuật, dượng Trương Cẩm Văn xuất thân từ cô nhi viện không lâu sau liền đi theo dì.

Tài sản của hai người đều để lại cho cô.

Nhưng mà, cô tình nguyện không cần cuộc sống giàu có như vậy, tình nguyện tất cả mọi chuyện chưa bao giờ xẩy ra.

Hiện tại, cô có cơ hội .

Dì của cô, Cố Trường Khanh đi lại oán trách kéo tay cô, kéo cô đến sô pha ngồi xuống: "Đứa nhỏ này, ngẩn ngơ gì vậy, đứng ở nơi đó cũng không di chuyển."

Diệp Thiên Tuyết nghe thấy giọng nói dịu dàng nhiều đêm xuất hiện trong giấc mơ của cô, bỗng nhiên nước mắt liền rơi, đưa tay ôm lấy thắt lưng Cố Trường Khanh, nức nở nói: "Dì, cháu rất nhớ dì."

Cố Trường Khanh bị hoảng sợ, nghe cô nói như vậy trong lòng lập tức thở phào một chút, vừa vỗ lưng của cô, vừa dịu dàng nói: "Dì tuần trước mới đến đây mà, như thế nào giống như thật lâu không gặp."

Diệp Thiên Tuyết tựa đầu trong lòng bà, vừa mỉm cười vừa nghĩ, quả thật một thời gian dài không thấy .

Cô ôm Cố Trường Khanh thật lâu, nghe hương thơm ấm áp quen thuộc trên người bà, trái tim cho tới nay bị ngọn lửa báo thù thiêu đốt cuối cùng cũng có một làn gió mát thổi qua.

Qua một lúc lâu, cô mới buông Cố Trường Khanh ra, đối phương bất đắc dĩ lại cưng chiều nhìn cô: "Đứa nhỏ này, giống như là không lớn vậy."

Diệp Thiên Tuyết ôm cánh tay của bà làm nũng, rốt cục đổi lấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của bà.

"Dì, cục cưng được mấy tháng rồi? Cháu nhớ rõ lần trước dì nói được bốn tháng rồi?"

"Mười bảy tuần rồi." Cố Trường Khanh trả lời: "Dì và dượng muốn đến Hongkong để dưỡng thai."

Diệp Thiên Tuyết trong lòng run lên, nhớ tới chuyện Cố Trường Khanh khó sinh, cùng với bệnh viện không có năng lực, vội vàng gật đầu không ngừng: "Đương nhiên tốt, ở bên Hongkong văn minh hơn, xuất ngoại làm gì cũng thuận tiện."

"Nhưng mà, Cẩm Văn dường như không đồng ý đi." Cho dù là Cố Trường Khanh khẽ nhíu mày, cũng xinh đẹp làm cho Diệp Thiên Tuyết phải tán thưởng.

"Cháu sẽ thuyết phục dượng." Cô vỗ ngực cam đoan.

Nếu thật sự đi Hongkong, có lẽ có thể tránh được chuyện khó sinh...

Diệp Thiên Tuyết nghĩ, lại làm nũng nói: "Dì có nhớ định kì đi kiểm tra trước khi sinh không?"

"Có, Cẩm Văn mỗi lần đều đi cùng dì. Hai tuần kiểm tra một lần."

Trả lời như vậy, càng khẳng định suy đoán của cô. Lúc dì chết, nhất định có nội tình.

Cùng Cố Trường Khanh nói trong chốc lát, dượng Trương Cẩm Văn đến đây đưa Cố Trường Khanh đi. Trước sự dây dưa của Diệp Thiên Tuyết, hai người cũng không thể không đồng ý, khi nào đi khám thai nhất định sẽ mang cô đi cùng một lần. Diệp Thiên Tuyết lúc này mới yên lòng, hỏi qua bác sĩ, tập trung tìm ra biện pháp, sẽ không có chuyện gì xẩy ra...

Cô yên lặng nắm chặt tay.

Ở trong phòng nằm một lát, có người gõ cửa kêu: "Tiểu thư, ông chủ cho gọi cô đến phòng khách."

Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng trả lời, ngồi xuống trước gương chải qua tóc một chút, đem sắc mặt mình biến thành ảm đạm một chút. Tóc buộc lên một nửa, một nửa khác buông xuống bên tai, nhu nhược khiến người khác thương tiếc.

Sau đó cô mới đi xuống, một chút cũng không bất ngờ khi nhìn thấy Liễu Đan Văn cùng Diệp Hâm Thành ngồi ở trong phòng khách, không khí ái muội.

"Cha." Cô kêu như vậy, cảm thấy hai chữ "Ba ba" này như thế nào cũng không kêu ra miệng được.

Diệp Hâm Thành có chút kinh ngạc nhìn cô, nhưng không thèm để ý, chỉ là mỉm cười thật sâu, để cho Liễu Đan Văn đi qua tiếp đón: "Tiểu Tuyết, hôm nay chơi vui vẻ không? Sao lại không thấy Phỉ Phỉ?"

Diệp Thiên Tuyết tỏ vẻ kinh ngạc nhìn bà: "Phỉ Phỉ còn chưa về sao? Tôi còn nghĩ..." Dậm chân một cái, cô xoay người thoát khỏi vòng tay của Liễu Đan Văn, vòng đến bên cạnh Diệp Hâm Thành, cố nén chán ghét trong lòng mình, ôm tay ông.

Liễu Đan Văn có chút xấu hổ, rất nhanh rút tay về, mỉm cười ôn hòa ngồi lại trên sô pha, nhìn ánh mắt của bà ta dường như là rất hiền lành.

Diệp Thiên Tuyết nhìn ánh mắt của bà ta mà cảm thấy buồn nôn.

Diệp Hâm Thành có chút bất ngờ khi con gái thân cận với mình.

Từ khi mình tỏ vẻ có ý muốn cưới Liễu Đan Văn, con gái có chút giận dỗi với mình, như hôm nay là vô cùng hiếm thấy.

"Tằng Hàm thật là hơi quá đáng... Bây giờ còn chưa đưa người về." Diệp Thiên Tuyết thấp giọng oán giận, Diệp Hâm Thành ánh mắt sáng lên, liếc mắt qua, ngăn Liễu Đan Văn có chút nóng vội định truy hỏi.

"Sao lại liên quan đến Tằng Hàm?" Ông hỏi.

Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu, lại có chút không vui xoay đi, cực kỳ giống tiểu nữ sinh đang ở thời kỳ trưởng thành giận dỗi: "Hừ, ai biết nhìn trúng cái gì, đưa người đi bảo là đi chơi..."

Cô đoán rằng Liễu Phỉ Phỉ trở về cũng không dám nói ra mình cùng Tằng Hàm đi làm cái gì, bởi vậy ở đây nói dối một chút cũng không đỏ mặt.

Đã sớm biết cô đối với Tằng Hàm dường như có chút tâm tư không bình thường, Diệp Hâm Thành ha ha cười, đối với sức hấp dẫn phi phàm của đứa con gái khác, cũng vô cùng đắc ý. Thuận miệng khuyên Diệp Thiên Tuyết hai câu, rồi bảo đi vào ăn cơm.

Diệp Thiên Tuyết có vẻ đồng ý, nhưng đứng lại ở phía sau, đôi mắt thâm u không tự giác liền nhìn hai người thân mật ở phía trước.

"Sao lại không cho ta hỏi một chút là chuyện gì đã xảy ra?" Liễu Đan Văn oán giận, lo lắng cho con gái của mình. "Phỉ Phỉ từ trước tới giờ không cùng ai ra ngoài chơi lâu như vậy."

Diệp Hâm Thành vỗ vỗ tay nàng, cười hớ hớ: "Yên tâm, ta biết đứa nhỏ Tằng Hàm đó, rất phúc hậu." Nói xong, cúi người ở bên tai bà thấp giọng nói: "Là tiểu công tử của công ty Hằng Thành, nếu Phỉ Phỉ có thể cùng hắn thành một đôi..."

Liễu Đan Văn vừa nghe xong, tuy rằng còn có chút lo lắng, cũng nhịn không được vui mừng nhướng mày.

Trong bếp hôm nay toàn là đồ ăn Liêu Đan Văn thích, hiển nhiên là Diệp Hâm Thành đã dặn dò từ ngày hôm qua.

Cầm chiếc đũa ở trên mâm đảo qua đảo lại, Diệp Thiên Tuyết kéo dài thanh âm oán giận nói: "Phòng bếp làm việc như thế nào vậy?! Ngay cả nấm khẩu bắc cũng bưng lên, không biết tôi dị ứng sao? Trước kia tại phòng bếp chưa bao giờ xuất hiện nấm khẩu bắc."

Liễu Đan Văn ra vẻ dịu dàng tình thâm gắp một đũa nấm khẩu bắc bỏ vào bát Diệp Hâm Thành, khóe mắt có chút run rẩy. Buông đũa, bà nhìn Diệp Thiên Tuyết đang bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, nói: "Thiên Tuyết nếu không thích, hay là bảo phòng bếp nấu món khác?"

Nói xong liền vẫy tay gọi người của phòng bếp lại.

Diệp Thiên Tuyết bỗng nhiên cười lạnh: "Dì Liễu, dì đối với người của nhà tôi, sử dụng thật thuận tay..."

Nhìn tay Liễu Đan Văn ngừng ở giữa không trung, lại dường như không có việc gì tiếp tục gọi, đồng thời thanh âm mềm mại ấm áp đặc hữu của bà cũng vang lên, Diệp Thiên Tuyết đem đũa bỏ xuống, giương giọng nói: "Không cần, tôi đi ra ngoài ăn."

Liễu Đan Văn có chút bị thương rút tay về, rũ mắt xuống: "Hâm Thành..."

Diệp Hâm Thành vẫn giả vờ như không biết cuối cùng cũng theo bát cơm ngẩng đầu lên, đập bàn: "Lúc này còn ra ngoài ăn cái gì chứ, bảo phòng bếp làm cái gì đó ăn đi."

Diệp Thiên Tuyết không tình nguyện đáp ứng một tiếng, uể oải ngồi trên ghế.

Diệp Hâm Thành bất mãn hừ một tiếng. Liễu Đan Văn thấp giọng khuyên , ánh mắt lạnh lẽo ngẫu nhiên dừng ở trên người Diệp Thiên Tuyết.