"Chị Tiểu Tuyết hôm nay không vui sao?"
Cùng đi ra là Ngụy Vũ Tiểu Bàn. Cậu vẻ mặt lo lắng nhìn cô, tuy rằng bộ dáng vẫn như trước có chút cợt nhả, nhưng rõ ràng là biểu lộ sự quan tâm: "Trước kia, chị chưa bao giờ cười như vậy." Cậu nghiêm mặt, làm ra bộ dáng giống như đang khóc: "Thật giống như muốn khóc."
Diệp Thiên Tuyết nhìn cậu ta, trong lòng thở dài.
Người trước mắt này, cả đời này, là người bạn cuối cùng của mình. Lúc mình không thể kiềm chế được mà chìm đắm trong thuốc phiện, cũng chỉ còn lại mình cậu ta tới khuyên bảo mình. Khi đó cậu ta đã là người đàn ông cao lớn đẹp trai, đã giúp đỡ gia đình quản lý việc làm ăn.
Còn những người bạn khác, qua năm tháng, đã bị chính mình từng bước từng bước đẩy ra.
Nếu chính mình thật sự nghe lời cậu ta khuyên bảo, cuối cùng cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy...
Diệp Thiên Tuyết cúi đầu che dấu nước mắt của mình, cười nói: "Làm sao lại không vui chứ? Chị chơi rất vui vẻ." Ngẩng đầu, lại hé ra khuôn mặt tươi cười không chê vào đâu được.
Ngụy Vũ không nói lời nào, nhìn cô một lát, thở dài một tiếng: "Chị Tiểu Tuyết, chị nếu không hề vui vẻ, nhất định phải nói ra, chúng ta mới có thể giúp đỡ chị. Chị xem, mọi người đều quan tâm chị. Vừa rồi chính là Vương Kỳ Ngọc phát hiện chị không vui, bảo em ra đây. Hoàng Tú Tú nói, nếu chị quay vào mà còn có bộ dáng đó, liền đánh em..."
Cậu ta đong đưa cái đầu thật to, ra vẻ ai oán: "Em chính là người ở giữa bị ức hiếp."
Diệp Thiên Tuyết bật cười.
"Cảm ơn cậu, Tiểu Bàn." Cô một mực mỉm cười, nhưng mà cười cười, nước mắt liền chảy ra.
Ngụy Vũ luống cuống tay chân nghĩ cách giúp cô lau nước mắt, gấp đến độ giậm chân: "Ôi chao chị của em, chị cũng đừng ngay lúc này tại đây mà khóc được không, em thật sự sẽ bị đánh thành đầu heo."
"Tôi khẳng định, cậu nhất định sẽ biến thành đầu heo." Một giọng nữ ngọt ngào lành lạnh ở một bên nói, cô gái đi tới khóe miệng dường như nhếch lên, mặc một chiếc váy liền màu trắng, cả người nhìn qua dịu dàng ân cần. Đứng ở bên cạnh Diệp Thiên Tuyết, cô ấy không chút khách khí hỏi cô: "Lúc trước cậu khóc một lần là lúc mẹ cậu khóc, lần này lại làm sao vậy?"
Ngụy Vũ thấy cô ấy, co rụt đầu lại không dám nói gì nữa.
Diệp Thiên Tuyết nước mắt dâng lên, càng tuôn ra mãnh liệt, khóe miệng lại nhếch lên, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng quái dị. Khiến hai người lại đây khuyên can nhất thời tay chân rối loạn.
Một lát sau, cô mới khống chế được chính mình, lau đi nước mắt trên khóe mắt, nói với hai người: "Mình không sao, đừng lo lắng. Sau này cũng sẽ không làm chuyện điên rồ nữa. Tú Tú, Tiểu Bàn, hai người yên tâm."
Hoàng Tú Tú yên lặng nhìn hai mắt cô, miễn cưỡng tin cách giải thích này: "Được rồi, sẽ tin cậu một lần." Ngụy Vũ ở một bên nghe cô nói xong, không tự giác thở phào một cái.
"Nhưng mà, Liễu Phỉ Phỉ kia là chuyện gì xảy ra?" Một khi đem chuyện này nói xong, Hoàng Tú Tú liền không chút khách khí hỏi: "Cậu từ trước đến nay chưa bao giờ mang loại người nhàm chán kia đến đây tụ họp, càng chưa nói đến việc đẩy người khác đến bên cạnh Từng Hàm."
Ngụy Vũ ở một bên liên tục gật đầu.
"Cậu, có phải bị áp lực gì hay không?" Hoàng Tú Tú cuối cũng chuyển đề tài, hỏi.
Diệp Thiên Tuyết nhìn cô ấy, không khách khí nhưng sau lưng tiềm ẩn sự quan tâm. Mình lúc trước, vì sao lại cho rằng là tới khiêu khích chứ? Chẳng lẽ bởi vì Liễu Đan Văn cùng Liễu Phỉ Phỉ giả dối, làm cho cô ngay cả tình cảm chân thật cũng không phân biệt được sao?
Nghĩ lại một chút, cô quyết định nói một chút lời nói thật: "Cậu cũng biết, mẹ mình đã chết nhiều năm như vậy, người kia tự nhiên sẽ không độc thân mãi."
Trên mặt của cô lộ ra giọng mỉa mai: "Ông ấy nói cưới một người phụ nữ giàu có nhà cao cửa rộng về nhà sẽ đối với mình không tốt, còn không bằng tìm một người có thân phận địa vị đều thấp một chút, lại là người phụ nữ biết quan tâm người khác."
"Rất quan tâm mình, đúng không?"
Hoàng Tú Tú yên lặng nhìn cô, bỗng nhiên đi lên ôm cô: "Mình biết trong lòng cậu khó chịu, nếu không ngại, bờ vai của mình có thể cho cậu mượn."
Ngụy Vũ ở một bên nói chêm vào để chọc cười: "Cái gì mà mượn bờ vai của chị để dựa vào chứ, muốn mượn cũng là em cho mượn , bờ vai của em dày rộng lại có thịt, dựa vào so với người bả vai toàn là xương cốt thoải mái hơn." Nói xong nghiêm mặt thản nhiên tiến đến trước mặt Diệp Thiên Tuyết, vỗ ngực chính mình: "Chị Tiểu Tuyết, chị yên tâm, bất luận khi nào, em nhất định cũng là hậu thuẫn kiên cường của chị."
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, gật đầu: "Chị biết."
Chân thành như vậy ngược lại làm cho Ngụy Vũ có chút kinh ngạc.
Cô đẩy Hoàng Tú Tú ra, giữ chặt tay cô ấy: "Mình biết cậu rất tốt với mình, nhưng mà, chuyện này hãy để mình tự giải quyết."
Mang theo ý cười lạnh như băng, cô lộ ra chiến ý mãnh liệt: "Có lẽ không ngăn cản được người phụ nữ kia vào cửa, nhưng mà, nhất định sẽ không để cho bà ta dễ chịu." Hoàng Tú Tú trầm mặc một lát, nắm chặt tay cô: "Được, có gì còn có bọn mình."
Ba người ở bên ngoài nói cười một lát mới đi vào, vừa vào cửa liền nhìn thấy Tằng Hàm ôm microphone hát say mê, mà Liễu Phỉ Phỉ không biết từ khi nào bị dồn vào góc, ủy ủy khuất khuất đứng ở trong góc.
Vừa ngồi xuống một lát, cô ta liền thật cẩn thận đi tới, cúi đầu giương mắt nhìn Diệp Thiên Tuyết: "Chị… Diệp, chị khát không? Em rót cho chị chén nước?"
Hoàng Tú Tú nhận thấy thân thể người bên cạnh mình bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, thanh âm cũng không dịu dàng như bình thường: "Được, cảm ơn tấm lòng của cô."
Đợi cho Liễu Phỉ Phỉ tránh ra, cô ấy lôi kéo tay Diệp Thiên Tuyết: "Làm sao vậy?"
Diệp Thiên Tuyết khóe miệng mang theo một chút ý cười không rõ cảm xúc: "Cậu tin không, chén nước cô ta đưa tới, sẽ có vấn đề?"
"Cô ta không có can đảm đó!" Vừa nói xong, Hoàng Tú Tú liền phản ứng lại ngay "Ý cậu nói, cô ta lại có thể…?!"
Diệp Thiên Tuyết mím môi cười, không nói gì nữa, ánh mắt nhìn về phía Liễu Phỉ Phỉ rời đi làm cho người ta sợ hãi.
Hoàng Tú Tú trong lòng khiếp sợ, Tiểu Tuyết, hoàn cảnh của cậu nguy hiểm như vậy sao?
Có chút đăm chiêu nhìn về phía Liễu Phỉ Phỉ rời đi, Hoàng Tú Tú chớp mắt —— nếu Tiểu Tuyết nói đúng, như vậy...
"Cậu không cần đi quản cô ta." Diệp Thiên Tuyết cầm tay cô ấy: "Chuyện này để mình giải quyết."
Hoàng Tú Tú nhìn cô gái ngồi ở chỗ kia kiên cường dựng thẳng lưng, lại giống như thấy được trên người cô ấy vô cùng yếu ớt.
Cô âm thầm thở dài một tiếng.
Lúc bưng coca tới, đáy lòng Liễu Phỉ Phỉ có chút khẩn trương .
Tuy rằng mẹ nói đi nói lại là sẽ không có chuyện gì, đây cũng là lần đầu tiên cô hãm hại một người.
Thật cẩn thận cầm cái ly đến trước mặt Diệp Thiên Tuyết, nàng cúi đầu đem cái ly đưa đến phía trước Diệp Thiên Tuyết: "Chị... Diệp, em chỉ tìm được coca thôi." "Không sao, bọn họ có lẽ chỉ có coca. Vừa vặn tôi cũng không uống bia." Diệp Thiên Tuyết chẳng hề để ý trả lời.
"Đúng rồi, cô uống rượu sao?" Cô hỏi, bưng cái ly lên.
Liễu Phỉ Phỉ trong lòng căng thẳng, ánh mắt dừng ở trên cái ly, dường như có gì đó kỳ lạ: "Biết uống một chút, nhưng không giỏi."
Diệp Thiên Tuyết bỗng nhiên buông cái ly xuống, tò mò nhìn cô ta: "Thực nhìn không ra, tôi một chút rượu cũng không dám chạm vào. Ở kia, hay là cô đến lấy một chai? Sâm banh, rượu vang hoặc là bia? Ở đây người ta không bán rượu mạnh cho chúng ta."
Liễu Phỉ Phỉ nhìn tay cô có chút thất vọng, không ngừng xua tay: "Không, vẫn là không cần. Con gái ở bên ngoài... Có thể không uống rượu, vẫn là không uống rượu có vẻ tốt hơn."
Diệp Thiên Tuyết gật đầu: "Cô nói đúng." Nói xong quay đầu cùng người bên cạnh bắt đầu thấp giọng thì thầm cái gì đó, đem ly coca kia cứ như vậy để ở nơi đó.
Liễu Phỉ Phỉ cắn môi yên lặng nhìn trong chốc lát, cảm thấy chính mình dường như quá chú ý, lại làm như không có việc gì dời mắt đi. Nhưng mà chỉ chớp mắt, ánh mắt liền nhịn không được rơi xuống trên người Tằng Hàm.
Hoàng Tú Tú thu hết mọi chuyện vào trong mắt, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Trong hơn mười mấy phút, ly coca kia bị cầm lên rồi lại thả xuống, từ đầu tới cuối một ngụm cũng chưa uống.
Mà trái tim Liễu Phỉ Phỉ, cũng theo sự lên xuống của ly nước mà nẩy lên, lo lắng không thôi. Cuối cùng cô ta ôm ngực, quyết tâm không chú ý tới trong một khoảng thời gian. Dù sao theo tình huống trước mắt, Diệp Thiên Tuyết cũng sẽ không bỏ qua ly coca này, cuối cùng rồi cũng uống thôi.
Vì thế, cô ta càng đem ánh mắt tập trung trên người Tằng Hàm.
Hoàng Tú Tú xa xa nhìn một màn này, đưa tay rót cho mình một ly côca, đi qua ngồi xuống bên người Diệp Thiên Tuyết.
"Cậu đùa giỡn với cô ta? Cầm lên nhưng không uống."
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười không nói.
Lúc này Tằng Hàm vừa hát xong, cười hì hì lại đây cầm một cái ly lên định uống. Hoàng Tú Tú vội vàng ngăn lại: "Làm gì vậy, lấy đồ uống của mình?"
Tằng Hàm vừa oán giận cô ấy keo kiệt, vừa ngoan ngoãn thả xuống, lại cầm một cái ly khác.
Lần này là Liễu Phỉ Phỉ bổ nhào lại ngăn động tác của hắn, động tác hung dữ dường như muốn làm đổ ly coca, Tằng Hàm chỉ xoay người một cái, chỉ rơi ra vài giọt.
"Em làm gì vậy!" Hắn có chút hung ác. Liễu Phỉ Phỉ hình như muốn khóc: "Không thể uống."
"Dựa vào cái gì? Tôi lại không được uống ly nước này?!"
"Đây là ly nước em rót cho chị uống !"
Diệp Thiên Tuyết xua tay mỉm cười: "Không sao, tôi không để ý đâu. Tôi tự đi rót một ly khác cũng được."
Liễu Phỉ Phỉ rất nhanh hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, không biết bên kia nói cái gì, nhưng nhất định không cho Tằng Hàm uống.
Tằng Hàm đứng giữa hai người, vô cùng không thoải mái nên đi sang chỗ khác. Liễu Phỉ Phỉ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa xoay đầu, cũng không nhìn Hoàng Tú Tú cùng Diệp Thiên Tuyết.
Liễu Phỉ Phỉ cắn cắn môi, trong mắt có chút nước mắt, xoay người đuổi theo Tằng Hàm cẩn thận giải thích .
Để lại ở đó hai ly coca không người hỏi thăm.
Mãi cho đến khi một đám người rời đi, Diệp Thiên Tuyết cũng không có mở miệng, cho dù là Hoàng Tú Tú túm lấy cũng như vậy.
"Cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào!"
Hoàng Tú Tú bất mãn oán giận. Mà cô chỉ cười.
Đợi cho mọi người tản ra, lúc chỉ còn năm sáu người, Diệp Thiên Tuyết duỗi tay ra, đem một ly coca đưa đến trên tay Tằng Hàm: "Đi, cẩn thận đền bù cho Phỉ Phỉ. Cậu nói sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, kết quả lại cho cô ấy xem sắc mặt như vậy, hiện tại xem cô ấy đau lòng thành cái dạng gì rồi."
Tằng Hàm theo bản năng đi qua xem, Liễu Phỉ Phỉ vẻ mặt muốn khóc, Ngụy Vũ ở bên cạnh ân cần quan tâm hỏi han.
Tằng Hàm mặt có chút đen, sải bước đi qua, tách Ngụy Vũ ra, cứng rắn đem ly coca đưa tới trước mặt Liễu Phỉ Phỉ: "Hôm nay có chút sơ suất với em, là tôi không đúng."
Liễu Phỉ Phỉ kinh hỉ ngẩng đầu nhìn hắn, coca uống vào có hương vị gì cũng không biết.
Ngụy Vũ lén lút đi đến bên người Diệp Thiên Tuyết, cùng Hoàng Tú Tú đứng hai bên trái phải của cô, xa xa nhìn một màn này.
Diệp Thiên Tuyết nhìn hai người nói chuyện với nhau rất vui, mỉm cười.
10 phút, chỉ cần 10 phút.