Hai người lăn lộn trên mặt đất đánh nhau thu hút toàn bộ mọi người trong cửa hàng. Ngay cả Liên Trân Trân chuẩn bị đi ra ngoài cũng kinh ngạc nhìn sang. Nữ sinh tuổi còn nhỏ nhìn hai người đánh nhau lao đến gần bàn mình, hoảng hốt kêu lên: “Đừng đánh, đừng đánh”
Diệp Thiên Tuyết mím môi thật chặt, rất tức giận.
Cô không để ý hai người bên kia đang đánh nhau, đi về phía ông chủ nhà hàng, vô cũng lễ phép nói: “Tổn thất hôm nay, tôi sẽ bồi thường. Xin ông chủ trước hết mời khách hàng ra ngoài, nếu có ai bị thương sẽ không hay”
Hai mắt ngạc nhiên bất ngờ nhìn cô, sau khi biết mình hơi thất thố ông chủ cũng nghe theo lời cô, mời khách hàng ra ngoài, còn tặng thêm bánh ngọt.
Đợi đến khi tất cả mọi người đã ra ngoài, trong cửa hàng cũng chỉ còn lại hai người đang hăng say đánh nhau, công thêm Diệp Thiên Tuyết đứng ở cửa, thêm người tò mò là Liên Trân Trân.
Diệp Thiên Tuyết không có ý ngăn bọn họ, chẳng qua là mang ghế lại, cách hai người bọn họ không xa rồi ngồi xuống. Ông chủ nhìn vậy cũng mỉm cười cùng ngồi với cô: “Hôm nay thật xin lỗi, mang theo hai người tới cửa hàng quấy rầy ông chủ”
Cô nhìn trang trí xung quanh, cười nói: “Ông chủ yên tâm, tôi gọi ngay người đưa bàn ghế tới đây, tránh ngày mai ông chủ không mở cửa hàng được”
Ông chủ lắc đầu liên tục: “Không cần, dù sao tôi cũng muốn nghỉ mấy ngày, có thời gian sửa chữa. Cô sao không đi ngăn cản hai người họ”
Mặc dù không biết toàn bộ, nhưng cũng có thể nhìn ra được, hai người kia đánh nhau, cùng cô gái trước mặt có liên quan.
Nhưng Diệp Thiên Tuyết chỉ mỉm cười: “Hai người bọn họ muốn đánh nhau, để cho họ đánh, có liên quan gì tới tôi”
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của ông chủ, cô híp mắt cười một cái: “Dù sao, tôi cũng không thấy mất thể diện”
Nói xong những lời này, bên kia hai người đang đánh nhau đột nhiên động tác dừng lại. Chỉ lát sau liền nghe Triệu Lẫm nói: “mặc kệ lý do của cậu gì, hôm nay đều là cậu không đúng. Tôi tạm thời tha mạng cho cậu”
Ngụy Vũ nhéo cổ áo Triệu Lẫm, híp mắt nói: “Đúng, tôi ra tay đánh người là không đúng, anh cho rằng anh đúng chắc?” Anh khinh thường “phi” một tiếng, nheo mắt nhìn Triệu Lẫm: “Phiền anh sau này có làm việc, thì cũng phải tôn trọng người khác. Anh cho anh là con trời, ai cũng phải nghe lời anh”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng buông tay.
Liên Trân Trân đứng ở cửa nhìn cảnh này, ánh mắt nhìn ba người tới nhìn lui, cuối cùng nhìn qua Diệp Thiên Tuyết với ánh mắt kỳ dị.
Cô đối với người không bao giờ tới lớp như Diệp Thiên Tuyết này không quan tâm. Lại bị Liễu Phỉ Phỉ kinh bỉ kho nói về Đại tiểu thư nhà họ Diệp, trong lòng cũng có một chút coi thường. Công thêm ấn tượng sẳn có, cô coi vị đại tiểu thư này rất dễ đối phó.
Chẳng qua chứng kiến sự kiện ngày hôm này, phải nhìn nhận lại vị đại tiểu thư này cũng không đơn giản.
Không có làm điều gì, nhưng chỉ cần nói hai câu, hai người đàn ông vì mình mà đánh nhau liền dừng tay.
Liên Trân Trân chợt cười lên, cô vô cùng vui mừng khi nhìn thấy dáng vẻ ngã nhào xuống dất của Liễu Phỉ Phỉ khi bị Diệp Thiên Tuyết tính kế. Diệp Thiên Tuyết trước đây còn có ý với Tăng Hàm….
Nghĩ tới Tăng Hàm, cô hơi nhíu mày, đi vào ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên Tuyết: “Hôm nay Tăng Hàm nói gì với cậu, không phải anh ấy chuẩn bị đi?”
Diệp Thiên Tuyết bị lời nói của Liên Trân Trân làm cho giật mình, quay về phía Liên Trân Trân: “cậu…..”
“Tôi cũng không phải người ngu ngốc” Liên Trân Trân cười nói, “Tôi lại không giống Liễu Phỉ Phỉ, chuyện gì cũng phải nhấn xuống đem ra trước mắt mọi người, đem mình ép vào đến không còn đường lui. Coi như tôi cùng Tăng Hàm như thế nào, có ai biết”
Diệp Thiên Tuyết nhìn cô ta, biến hóa trong nháy mắt.
Cô hiện tại cảm thấy, Liên Trân Trân này, có lẽ cũng không phải là loại người nông cạn như mình nghĩ.
Kiếp trước Liên Trân Trân như thế nào?
Đúng rồi, cô ta suông sẻ lấy chồng, gả vào nhà họ Khang, đám cưới vô cùng hoa lệ. Hơn nữa sau khi cưới cũng không nghe thấy hai vợ chồng có bất mãn gì với nhau.
Diệp Thiên Tuyết ý nghĩ sâu xa nhìn Liên Trân Trân một cái.
“Cậu muốn sao, ồn ào với Liễu Phỉ Phỉ chưa vui sao?” cô hỏi, ông chủ nhà hàng biết ý tránh đi, đi ra sau lò nướng. Ngụy Vũ cùng Triệu Lẫm còn đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, cũng không để ý sang bên này.
Liên Trân Trân cười một tiếng: “Cậu không biết sao?, mặc dù bây giờ mới nhớ, có lẽ sự kiện kia cũng không phải Liễu Phỉ Phỉ làm, làm sao đến nước này”
“Nói không chừng, sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác” Liên Trân Trân nói: “mặc dù muốn theo đuổi Tăng Hàm, nhưng anh ấy lại rời đi, lại phải đổi mục tiêu. Thật lãng phí thời gian…..”
Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết phải co giật một cái.
Liên Trân Trân thật đúng là người ngoài dự liệu. Nhìn bóng lưng thướt tha của cô, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy câu cô nói “cơ hội hợp tác” có lẽ không phải là lời nói hư vô.
Liên Trân Trân này thông minh lại có mục tiêc rõ ràng.
Thấy Liên Trân Trân đi, lúc ngày Ngụy Vũ cùng Triệu Lẫm lúc này mới tới.
Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu, nhìn Ngụy Vũ cười nói: “Đanh nhau xong rồi, thoải mái không?” Ngụy Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, ngược lại cẩn thận nói: “phải, à không, không phải”
Triệu Lẫm ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, cúi xuống nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Hôm nay, coi nhưng cậu ta nhắc nhở anh một truyện, anh về nhà suy nghĩ thêm, sau đó sẽ tìm em”
Nói xong, Triệu Lẫm xoay người nghênh ngang rời đi.
Ngụy Vũ đứng ở sau lưng hướng về bóng lưng của Triệu Lẫm giờ quyền.
Trên đường trở về cùng Ngụy Vũ, Diệp Thiên Tuyết rất trầm mặc, đến khi Ngụy Vũ không chịu nổi loại không khí như vậy, chủ động nói chuyện: “Tiểu Tuyết, tớ sai rồi, tớ không lên chủ động đánh người, cậu tha thứ cho tớ đi”
Anh làm mặt đáng thương nhìn sang, Diệp Thiên Tuyết nhìn sang anh, mặt cũng không vui nói: “Không, tớ không vì chuyện này mà trách cậu. Cậu đánh nhau cũng vì giúp tớ hả giận thôi”
“Vậy sao nãy giờ cậu không nói gì?” Ngụy Vũ hỏi: “ Cậu làm vậy khiến tớ cảm thấy rất bất an”
Tiểu Tuyết khẽ mỉm cười. mở cửa xe, nói với Ngụy Vũ: “Tới rồi, Hôm nay cám ơn cậu đưa tớ về’ Ngụy Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, làm anh ở trong xe buôn chán mà thở dài.
Tài xế ngồi ở phía trước nhìn thấy cảnh mày, vô cùng vui mừng, đang nghĩ hôm nay có chuyện hay để báo cáo với ông chủ rồi.
Cũng không biết ông chủ nghe xong có ý gì à…..
Diệp Thiên Tuyết vào nhà đi qua phòng khác, nghe thấy trong vườn hoa Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn đang cười nói vui vẻ, thì đứng lại một lát.
Diệp Hân Thành yên lặng, không một tiếng động xuất hiện ở cầu thang, từ trên cao nhìn xuống phía cô: “Tiểu Tuyết, đến thư phòng của ba một lát”
Diệp Thiên Tuyết ngửa đầu, nhìn thẳng vào mắt ông: “Dạ, thưa ba”
Vào thư phòng, Diệp Hân Thành cũng không nói nhiều, đem cuốn ablum ngày đó lấy ra, đẩy tới trước mặt cô: “đồ ở bên trong, ba đã lấy ra” Diệp Hân Thành nói: “Tiểu Tuyết, trong lòng con vẫn còn giận, đúng không?”
Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn ông, khẽ mỉm cười: “Đúng, không phải ba đã sớm biết rồi mà”
Diệp Hân Thành hơi nhúc nhích ngón tay, hình như muốn lấy bao thuốc lá, lại nhìn Diệp Thiên Tuyết, ông ngừng lại, thở dài nói: “Tiểu Tuyết, ba rất hi vọng, con có thể cùng dì Liễu chung sống hòa thuận. Dù sao, trong cuộc sống con cũng không có mẹ, nói ra thì…”
Vừa mới nói lời mở đầu, Diệp Hân Thành nhìn Diệp Thiên Tuyết vẫn trầm mặc mỉm cười, độ cong của nụ cười cũng không có thay đổi, lời nói tiếp theo cũng không nói nữa.
Ông nặng nề thở dài, có chút chán nản thả tay xuống: “Tiểu Tuyết, con đã không thích dì Liễu, ba cũng không ép con. Nhưng mà, ngày thường, nể mặt ba, con cho dì ấy chút tôn trọng, được không?’
Ánh mắt cầu xin của ông khiến Diệp Thiên Tuyết nhìn xuống, không nhìn vào mắt ông.
Diệp Hân Thành còn muốn nói nữa, nhưng điện thoại trên bàn chợt vang lên.
Có chút chần chờ nhìn Diệp Thiên Tuyết một cái, Diệp Hân Thành nhận điện thoại, trên mặt lập tức nở nụ cười: “Alo, Cẩm Văn à”
Ông cùng Trương Cẩm Văn nói chuyện phiếm, hỏi thăm sức khỏe của Cố Trường Khanh như thế nào, em bé lớn không. Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh mỉm cười lắng nghe, cảm thấy nói đến những chuyện này, tâm trạng của mình tốt lên nhiều.
Hàn huyến một lúc, không biết bên kia Trương Cẩm Văn nói điều gì, sắc mặt Diệp Hân Thành chợt biến hoa. Ông theo bản năng nhìn Diệp Thiên Tuyết một cái, bắt đầu đứng lên đi ra ngoài ban công nói chuyện.
Diệp Thiên Tuyết đứng lên: “Con đi ra ngoài trước, ba, nếu có chuyện gì, đợi lát nữa nói chuyện xong thì ba gọi con vào”
Diệp Hân Thành có chút bối rối gật đầu, để cho cô đi ra ngoài.
Đợi đến khi Diệp Thiên Tuyết ra khỏi phòng, ông mới ngồi lại vào ghế, gương mặt trầm mặc, hơi quát lên: “Cái này không thể nào như thế được?”
Ông hạ thấp giọng nói với bên kia điện thoại: “Đan Văn cô ấy, anh hiểu rõ, cô ấy là người hiền đức, làm sao có thể làm ra chuyện đó…. Chuyện như vậy”
Ở đầu này điện thoại, Trương Cẩm Văn với vẻ mặt lanh như băng, Cô Trường Khanh nằm trong lòng anh ta cũng ngửa đầu nhìn anh cũng bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tại sao lại không thể?” Trương Cẩm Văn nói: “Anh rể, anh đừng quá tin người”
“Anh rể, anh cùng cô ta không liên lạc mấy năm, làm sao anh biết, trong mấy năm đó cô ta không ở cùng người đàn ông khác, không hề nghi ngờ đã lập gia đình?”
“Hơn nữa, em chỉ là tình cờ biết chuyện này, cho nên có lòng nói cho anh biết một tiếng thôi, ngược lại có vẻ như em đang giống người khích bác, ly gián hai vợ chồng anh. Nếu anh rể không muốn nghe, em sẽ nói bạn em không cần gửi hình, coi như chưa từng nhắc qua”
Trương Cẩm Văn cười, nụ cười tràn đầy ác ý, Cố Trường Khanh nhìn anh, giành tay ôm anh, nhìn anh nở nụ cười ấm áp, vẻ mặt của Trương Cẩm Văn cũng trở nên dịu dàng hơn một chút, trở tay ôm Cố Trường Khanh vào trong lòng.
Diệp Hân Thành trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng trả lời: “Không, Cẩm Văn cậu cứ cho người gửi đồ cho anh xem” Giọng nói của ông đột nhiên mạnh mẽ lên: “Anh sẽ tự mình xem xét”
Trương Cẩm Văn dứt khoát trả lời: “Được, em sẽ cho người gửi qua cho anh”
Cúp điện thoại trước, anh có chút dụng ý nói với Diệp Hân Thành: “Anh rể, tuy nói chị Ba đã mất, bây giờ chúng ta ngay cả quan hệ đồng hào cũng không có. Nhưng mà, dầu gì cũng có quen biết thời gian dài như vậy, tình cảm anh em rất tốt. Em cũng không hy vọng anh bị đội mũ xanh mà không biết”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Cố Trường Khanh rúc vào trước ngực anh: “Em nhất định phải báo thù cho chị Ba”
Trương Cẩm Văn nhẹ nhàng đồng ý với cô: “Uh, nhất định phải báo thù”