Nhìn mọi người trong phòng trừng mắt nhìn nhau như mấy con gà chọi. Diệp Thiên Tuyết vội nói: “Tiểu mập, đừng náo loạn. Tăng Hàm, cậu có gì cần nói?”

Ngụy Vũ quay qua nhìn Diệp Thiên Tuyết cười cười, làm mặt đau khổ: “Tớ nói nè Tiểu Tuyết, có thể đừng gọi tớ là Tiểu Mập được không? Tớ giờ không có mập” Ngụy Vũ vỗ vỗ cánh tay mình, “Tớ hiện tại là dáng chuẩn rồi”

Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh, tiến lên kéo Ngụy Vũ qua một bên: “Được rồi Tiểu Mập, qua đây đi. Dù cậu có luyện được cơ bụng tán múi, tớ vẫn gọi là Tiểu Mập ”

Ngụy Vũ cúi mặt để Vương Kỳ Ngọc kéo ra sau.

Tăng Hàm nhìn hành động của hai người, ánh mắt mỉm cười nhìn chăm chú Diệp Thiên Tuyết và hai người. Trong lòng không kiềm chế được lướt qua một chú hâm mộ.

Nếu như ngày đó mình không ở cùng Liễu Phỉ Phỉ, tình cảm ấm áp đó, có lẽ mình cũng sẽ là một người trong đó.

Nhưng mà, không kịp rồi.

Một khi ý thức rõ ràng ở điểm này. Tăng Hàm muốn nói nhưng lại thôi.

Anh trả lời ánh mắt của Diệp Thiên Tuyết, ngập ngừng vài cái, cuối cùng lắc đầu quả quyết: “Không, không có gì” Nhìn Diệp Thiên Tuyết một lát, anh ta lại nói: “Truyện anh nói trên máy bay, bây giờ có thể không nói ra ngoài”

Diệp Thiên Tuyết vừa nghĩ, nhớ lại nhưng truyện Tăng Hàm nói trên máy bay.

Đúng rồi, Tăng Hàm muốn ra nước ngoài, học hết học kỳ này sẽ đi.

Chuyện này nếu như không nói ra, không chút nghi ngờ nào khiến cho Liễu Phỉ Phỉ rất là ấm ức, cho nên, cô khẽ cười, gật đầu đồng ý: “Uah, em sẽ không nói”

Tăng Hàm thở phào nhẹ nhõm, cười với cô một cái, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Liễu Phỉ Phỉ cùng Liên Trân Trân nhìn sang bên này, cảm thấy bối cảnh ồn áo rốt cục cũng biến mất. Diệp Thiên Tuyết quay đầu nhìn Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc.

Hai người đang nói gì đó, nhìn gương mặt của Vương Kỳ Ngọc đỏ bừng. Nhìn cảnh này, Diệp Thiên Tuyết không kềm được ghẹo Vương Kỳ Ngọc vài câu: “Chẳng lẽ cậu để ý người nào rồi?”

Ngụy Vũ ở bên cạnh lén lút cười, thấy vậy, Vương Kỳ Ngọc hung hăn trơn mặt lườm anh ta một cái.

Sau một lúc nói đùa, ồn ào cả lớp, thầy giáo vào lớp, phòng học lập tức im lặng hẳn.

Thói quen khích lễ học sinh sau khi khai giảng, chủ nhiệm lớp tươi cười tuyên bố với mọi người. Quy định của lớp học mới, mỗi tháng làm bài kiểm tra đánh giá để phân loại học sinh, ngoài ra bảng xếp hạng còn dựa vào độ chuyên cần của các em.

Phía dưới lớp nhất thời thảo luận sôi nổi, Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, cười khổ.

Mỗi tháng làm một bài để đánh giá xếp hạng, chẳng lẽ mình không đi học, thì không có điểm chuyển cần vậy tổng kết xếp hạng không phải rất thấp sao.

Cô đứng lên muốn ý kiến.

“em Tiểu Tuyết nghỉ học do bị bệnh, cho nên điểm xếp hạng của em lấy trung bình, có thể không cần làm bài kiểm tra” cô nghe thầy giáo đặc biệt nói một câu như vậy. Nhất thời gánh nặng trong lòng liền được giảm xuống.

“Em phản đối” Lập tức có người đứng dậy: “Tại sao bạn ấy không đi học, không bị trừ điểm chuyên cần. nếu bạn ấy cố thể, tại sao em lại bị trừ’

Bị khiêu khích thầy giáo cũng không tức giận, cười lạnh: “Em muốn có thể đến bệnh viện khám bệnh, có giấy của bệnh viện, sau đó học kỳ sau tăng 600 hạng trên bảng xếp hạng cho thầy xem”

Ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết có chút biến hóa. Từ cuối bảng xếp hạng lên học sinh xuất sắc, tốc độ tiến bộ như vậy, làm người khác rất kinh ngạc.

Liễu Phỉ Phỉ hơi cúi đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết, nhớ tới việc bị cô kiêu khích, có ý muốn nói với thầy giáo thật ra Diệp Thiên Tuyết không có bị bệnh, nhưng bị Tăng Hàm trừng mắt, đành phải im lặng.

Nhưng mà trong lòng, cô cảm thấy rất oan ức.

Ngay cả Liên Trân Trân ngồi ở gần, cũng khinh thường cười nhạt.

Sau khi tan học. Diệp Thiên Tuyết dọn sách vở đi ra ngoài, nói với Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc: “Cuối tuần, mình cũng không tới”

Ngụy Vũ nhìn với ánh mắt hâm mộ: “thật tốt, được tự do à…”

Ba người cười nói đi ra ngoài, chợt nghe giọng nói đồng thời vang lên.

“Diệp Thiên Tuyết” “Tiểu Tuyết”

“Tiểu Ngọc”

………….

Ngụy Vũ đứng lại, mặt rất hậm hực: “Cư nhiên không có ai gọi tớ”

“Ngụy Vũ” Nghe thấy tiếng gọi anh lập tức phấn khởi quay mặt đi, lớn tiếng trả lời “Ai vậy” Bác bảo vệ trong trường học nghe thấy cười híp mắt: “có điện thoại của em kìa” Mặt mày Ngụy Vũ lập tức ủ rũ, đúng lên.

Người gọi Diệp Thiên Tuyết chính là Triệu Lẫm và Liên Trân Trân, người gọi Vương Kỳ Ngọc là Tô Vũ.

Chẳng qua nghe Tô Vũ gọi tên mình, mặt Vương Kỳ Ngọc chợt đỏ lên, không đợi Tô Vũ đi tới trước mặt mình, đứt khoát, lưu loát đá Tô Vũ một cái: “Ai cho phép cậu gọi tên tôi như vậy”

Tô Vũ cười đùa cợt nhả: “Vậy gọi là gì? Kỳ Ngọc, hay Tiểu Ngọc thân mến….” Bị Vương Kỳ Ngọc đuổi đánh, hai người chạy ra xa.

Diệp Thiên Tuyết mỉn cười nhìn cảnh này, cảm thấy tâm trạng cũng khá lên.

Triệu Lẫn từ từ đi tới bên cạnh cô: “Tiểu Tuyết, lâu rồi không gặp’

Diệp Thiên Tuyết vẫn chưa trả lời, Liên Trân Trân đi tới gần cô: “Diệp Thiên Tuyết, tôi có thể nói chuyện với cậu một lát được không” Diệp Thiên Tuyết nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, nói với Triệu Lẫm: “Ngại quá, Triệu Lẫm, tôi muốn nói chuyện với Trân Trân một chút”

Triệu Lẫm trả lời không chút do dự: “Anh ở bên ngoài chờ em. Mấy em đừng đi xa quá” Lời nói phía sau dương như cô ý nói cho cả Liên Trân Trân nghe.

Ánh mắt Liên Trân Trân nhìn hai người một vòng, gật đầu: “Không xa, ở quán coffee bên kia thôi. Nếu muốn, có thể ờ bên ngoài đợi ” cô nhìn đồng hồ đeo tay: “Nhiều nhất là mười năm phút”

Ngụy Vũ cầm điện thoại trở lại, thấy Diệp Thiên Tuyết đi cùng với Liên Trân Trân, Triệu Lẫm đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi.

Anh chạy tới, hỏi Triệu Lẫm hai người kia đi đâu, Triệu Lẫm quay đầu nhìn anh: “Đi uống coffee, cậu có muốn uống không, tôi mời”

Ngụy Vũ cảnh giác nhìn anh ta: “Anh chuẩn bị làm cái gì”

Triệu Lẫn cười với vẻ vô tội: “Cái gì cũng không chuẩn bị hết”

Mặc dù Ngụy Vũ không tin Triệu Lẫm, nhưng mà thấy Diệp Thiên Tuyết đang ở ngoài, nên đồng ý cùng đi với Triệu Lẫn tới quán coffee kia.

Chẳng qua vào đến cửa rồi, anh mới phát hiện có cái gì không đúng.

Tiện này nói lớn thì không đúng, bên trong bày khoảng mười mấy cái bàn nhỏ, ngồi bên trong không phải là nữ sinh thích ăn đồ ngọt, thì cùng là các cặp tình nhân ngồi tâm sự. Hai tên nam sinh đi vào, vô tình hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Triệu Lẫm hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của mọi người nhìn mình,Triệu Lẫn như vậy, khiến Ngụy Vũ cũng ưỡn thẳng ngực, thản nhiên đi vào.

Hai người đi vào nghiên cứu menu đến nửa ngày, lại tìm kiến bóng dáng của Diệp Thiên Tuyết và Liên Trân Trân, cuối cùng tùy ý tìn một chỗ ngồi xuống.

Bên kia Diệp Thiên Tuyết và Liên Trân Trân bắt đầu nói chuyện, bên này Ngụy Vũ và Triệu Lẫn cũng bắt đầu nói chuyện.

“Anh dường như đối với Tiểu Tuyết có tình ý phải không?” Ngụy Vũ đầu tiên đặt câu hỏi, Triệu Lẫm nhíu máy: “Cậu khi nào thì có thể nhìn thấy những thứ này? Là tôi đối với cô ấy rất có ý tứ”

“Cậu không cảm thấy, tuy cô ý là một đại tiểu thư nhưng bên trong lại có một chút hơi điên cuồng sao?”

Nghe Triệu Lẫn trả lời, Ngụy Vũ yên lặng, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Hoàn cảnh của Tiểu Tuyết không được tốt, nếu như anh đối với cô ấy chẳng qua là vì tò mò, muốn tìm điểm kích thích, thì đừng tới quấy rầy cô ấy.”

Triệu Lẫn tựa vào lưng ghế, nhìn như không nhìn Ngụy Vũ: “ngược lại cậu hiểu rõ?”

Ngụy Vũ nghiên túc gật đầu: “đúng, tôi hiểu rõ. Bởi vì tôi so với anh quan tân Tiểu Tuyết hơn.”

Anh nhìn chằm chằn Triệu Lẫm, bình tĩnh nói: “tôi biết cô ấy thích gì, không thích cái gì, yêu thích cài gì, thói quen sống như thế nào, đối với người xung quanh có ý kiến gì hay không……”

Vẻ mặt Triệu Lẫm dần dần nghiên túc lại.

“Nhưng mà, cũng bởi vì như vậy, tôi mới không dể cho anh quấy rầy cô ấy” vẻ mặt Ngụy Vũ nghiên túc: “Hiện tại Tiểu Tuyết cũng không trông mong vào những thức như chuyện tình yêu, nếu như anh thật lòng, muốn giúp cô ấy che gió che mưa, thì không sao. Nhưng mà anh chỉ muốn đi tìm kích thích, thì thôi đi”

Triệu Lẫm nhìn anh, đột nhiên cười lạnh: “Cậu là cái gì? Cậu dựa vào cái gì mà muốn trông nom tôi?”

Ngụy Vũ tuy rất khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh nói: “chẳng qua đừng ở phương diện là bạn bè. Anh và tôi, cô ấy đều coi là bạn bè, tôi không hy vọng đến lúc đó hai ta trở mặt thành thù”

“cậu khẳng định, tôi cùng cô ấy không đến được với nhau”

“Anh từ trước tới giờ đều không nghiên túc, sẽ chỉ làm Tiểu Tuyết bị tồn thương” Ngụy Vũ nói: “Tôi không biết tại sao với Tiểu Tuyết anh lại nổi lên hứng thú, nhưng mà anh làm tổn thương cô ấy. Tôi sẽ không bỏ qua cho anh”

Triệu Lẫm im lặng nghe anh nói xong, nhìn lướt qua bên kia Liên Trân Trân và Diệp Thiên Tuyết đang nói chuyện, bất giác nói một câu: “Thật ra thì, nói nhiều như vậy, quan trong nhất chỉ có một”

Anh ta cúi người phía trước, đưa ngón tay ngoắc Ngụy Vũ: “Cậu mới động lòng với cô ấy”

Vẻ mặt của Ngụy Vũ hơi cứng ngắc

Thời gian trôi qua thật dài, hai người cũng không có nói chuyện. chỉ đến khi Diệp Thiên Tuyết đứng bên cạnh họ; “Tiểu Mập, còn ngồi đó làm gì”

Ngụy Vũ hồi hồn, nhìn Diệp Thiên Tuyết hỏi: “Không có gì, không có gì. Cậu nói chuyện xong rồi hả, hai người nói chuyện gì vậy”

Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “Không có gì”

Triệu Lẫm lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Tiểu Tuyết anh biết em không phải tới lớp. có hứng thú không cùng anh ra nước ngoài một chuyến?” vẻ mặt của anh ta rất chân thành tha thiết: “không cần lo lắng về việc học kèm” anh to nói thêm: “Anh cũng là học sinh đại học mà”

Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, mỉm cười nói: “Không, cám ơn anh Triệu Lẫm. Chương trình học của em sắp xếp hết rồi, tùy tiện điều chỉnh không tốt, lại có ảnh hưởng rất lớn”

Triệu Lẫm có chút thất vọng: “Nhưng mà, anh muốn cùng em đi ra ngoài một chuyến” sau đó anh ta tiến lại nói nhỏ với cô: “cùng anh đi ra ngoài, chúng ta có thể hỏi anh, chị em họ em về truyện quá khứ”

Diệp Thiên Tuyết hơi ngạc nhiên, sau đó kiên quyết từ chối anh ta.

Ngụy Vũ ở một bên, sắc mặt thay đổi thất thường.

Hơi thất thần một chút, anh không nghe thấy lời nói cuối cùng của Triệu Lẫm, nhưng mà thấy Triệu Lẫm tiến tới, lúc Triệu Lẫm muốn hôn Diệp Thiên Tuyết, ánh mắt anh chợt đỏ lên.

Diệp Thiên Tuyết đột nhiên bị Triệu Lẫm kéo, dùng sức kéo cô tới bên cạnh, còn Diệp Thiên Tuyết bị bất ngờ, trong lòng có chút xem thường.

Nhưng kế tiếp, trong giây lát Ngụy Vũ chợt bộc phát, đem một quyền đấm trên mặt Triệu Lẫm, khiến anh ta ngã xuống đất, phải bỏ tay Diệp Thiên Tuyết ra.