Đặt cậu nằm lên trên giường, tự mình bưng canh mẹ nấu lên cho cậu uống, uống canh xong, anh bảo cậu nằm ngủ một chút, cậu vâng lời nằm xuống, không bao lâu thì ngủ mất.

Lúc này, anh nhận được tin báo từ bên kia, nói là đã tìm được hang ổ của bọn côn đồ kia, bọn người này là bọn buôn người có quy mô, thường hoạt động ở vùng sâu vùng xa, trên núi hoặc những nơi có dân cư thưa thớt, chỉ là lần này không hiểu sao lại cả gan bắt cóc người ở thủ đô.

Đáng lẽ bọn này cũng không dễ bắt trọn ổ như vậy, chính là do đã chọc đến vảy ngược của Tông Hiệu Đông, nhờ anh cung cấp địa chỉ, cảnh sát mới có thể một lần tóm gọn bọn buôn người, trừ hại cho dân.

Anh nghe xong cũng không có ý kiến gì, lại gọi đi một cuộc điện thoại, gài người vào nhà tù, khiến ba tên kia vào được nhưng vĩnh viễn không thể bước ra.

Mấy ngày sau, sức khỏe của Phương Huyên đã hoàn toàn bình phục, lúc này, cậu đang ngồi xem ti vi, đối với cái vật gọi là ti vi này, cậu cảm thấy vô cùng thần kỳ, con người có thể thu nhỏ vào bên trong, có thể nhìn thấy cảnh vật khắp nơi, cậu học được rất nhiều thứ mới lạ từ nó.

Xem một hồi, cậu lại chạy lên phòng hoàn thành bài tập, từ hôm sau khi tỉnh lại, Tông Hiệu Đông đã bắt đầu dạy cậu học chữ, mỗi ngày sẽ cho cậu vài bài luyện, đến tối, khi anh trở về sẽ kiểm tra.

Cậu học rất nhanh, mới hai ngày đã gần như nhận biết được tất cả mặt chữ rồi, bây giờ đã có thể chậm chạp đọc sách, nhưng mà sách trong thư phòng của anh, cậu xem không hiểu gì hết.

Ngồi làm bài một hồi, cậu lại ngẩn người, bắt đầu thấy nhớ ông xã rồi, nhớ lại cảnh tối hôm qua, mặt cậu lập tức đỏ lên. Tối hôm qua ông xã lại ăn cậu, nhưng lần này thì khác, ông xã thật dịu dàng, lúc đầu có hơi đau, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy thoải mái. Thoải mái thì thoải mái thật, nhưng hôm sau thức dậy, cả người đều uể oải không có chút sức lực nào.

Đang suy nghĩ lung tung, chợt cậu nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài, vội buông bút chạy xuống lầu, thấy anh bước vào liền giang tay chạy tới ôm anh, ngọt ngào gọi một tiếng “Ông xã”.

Đúng là yêu tinh nhỏ mê hoặc người khác mà.

Tông Hiệu Đông ôm cậu đi vào nhà, mọi phiền muộn khi từ nhà chính Tông gia trở về dường như đã được xóa sạch.

Hôm nay, mẹ lại bắt anh lấy vợ, nhưng sao có thể, anh đã có vợ rồi, một chàng vợ thật ngoan từ trên trời rơi xuống, đây là lương duyên trời định, sao có thể nói bỏ là bỏ. Mẹ chỉ muốn ẫm cháu thôi, sau này anh thụ tinh trong ống nghiệm ra một đứa là được.

Hai tháng sau là lễ Quốc Khánh, anh định cùng vợ yêu đi du lịch, nhưng kế hoạch mới nửa đường đã đổ bể. Bởi vì Phương Huyên đột nhiên ngất xỉu.

Vừa mới ra khỏi nhà, chưa kịp bước vào xe, Phương Huyên đã nói đầu mình thật choáng, sau đó cả người chao đảo, ngã ra sau, may mà Tông Hiệu Đông đỡ được cho nên không bị thương.

Anh bế cậu vào nhà, nhanh chóng bấm số gọi cho Hạ Lương.

Khi Hạ Lương tới nơi, thấy Phương Huyên nhắm nghiền mắt nằm ở trên giường, liền lắc đầu ảo não một phen.

“Tông Hiệu Đông ơi Tông Hiệu Đông, tôi đúng là mắc nợ cậu mà, mười bữa nửa tháng lại gọi tôi đến cứu người, hay là cậu xây cho tôi căn nhà kế bên biệt thự, để tôi qua lại cho tiện luôn đi.”

“Cũng được, khám cho em ấy xong, tôi lập tức cho người xây ngay.” Tông Hiệu Đông không thèm nhìn anh ta một cái, thản nhiên trả lời, tầm mắt vẫn luôn đặt ở trên người Phương Huyên.

“Đừng, tôi chịu Honey của tôi cũng không chịu, tôi chịu khó một chút là được, y đức của tôi vẫn có đủ nha.”

“Đừng nói nhiều, mau khám đi.” Tông Hiệu Đông bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Hừ, cưng người ta như vậy sao không lo chăm sóc cho tốt, bị cậu dằn vặt như vậy, thọ đến mấy cũng sẽ sớm đoản mệnh thôi.”

Vừa nói, anh ta vừa ngồi xuống ghế cạnh giường, bắt đầu chẩn bệnh.

Sau một hồi, hai mắt Hạ Lương bỗng trợn lớn, mặt không đổi sắc, quay sang nhìn chằm chằm Tông Hiệu Đông, hỏi: “Gần đây cậu ta có biểu hiện gì kỳ quái không?”

Tông Hiệu Đông nghiêm túc nhớ lại, sau đó trả lời: “Sức ăn lớn hơn bình thường, ngủ nhiều, người hay mệt mỏi.”

“Hết rồi? Không thấy buồn nôn sao? Có đặc biệt thèm ăn cái gì không?”

“Không có buồn nôn, gần đây đặc biệt thích ăn chân gà luộc trộn chanh ớt, trộn càng nhiều chanh càng thấy ngon.”

Hạ Lương im lặng nhìn anh không rời mắt, biểu hiện này của anh ta khiến anh càng thêm bồn chồn, “Rốt cuộc là em ấy bị sao?”

“Nếu kiến thức chuyên môn của tôi không bị sai lệch, đầu óc tôi vẫn còn minh mẩn thì đích thị, người yêu bé nhỏ của cậu đã mang thai được hai tháng. Xin chúc mừng!” Mặt Hạ Lương đơ ra như người máy, máy móc báo cáo bệnh trạng lại với anh.

“Mang thai? Mẹ nó, cậu giỡn mặt với tôi à, y đức cậu để ở đâu, nhẫn tâm đùa giỡn người nhà bệnh nhân.” Tông Hiệu Đông xách cổ áo của Hạ Lương, rống lên.

Hạ Lương bình tĩnh kéo cổ áo của mình ra, thản nhiên thu dọn đồ nghề, sau đó quay sang nói với anh, “Phải chú ý dinh dưỡng cho cậu ta, ba tháng đầu rất quan trọng, nên hạn chế sinh hoạt vợ chồng, tốt hơn hết cậu nên đưa cậu ấy đến bệnh viện của tôi để khám lại. Chú ý, vào bệnh viện của tôi, hai người sẽ được giữ bảo mật tuyệt đối chuyện này, nhưng nếu cậu không muốn có thể thử ở bệnh viện khác. Có gì thắc mắc thì gọi điện thoại hỏi tôi, tôi không tính phí tư vấn.”

Nói xong một tràng giống như tờ đơn quảng cáo, Hạ Lương mặt không cảm xúc xách cặp táp bước ra khỏi biệt thự Tông gia, bỏ lại Tông Hiệu Đông đang trợn mắt đứng như trời trồng vô hồn nhìn về phía trước.

Khi đi ra khỏi cổng, Hạ Lương cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, quay đầu lại nhìn lên lầu hai với đôi mắt tràn đầy hưng phấn.

Rốt cuộc cũng có một ngày, Hạ Lượng tôi tận mắt chứng kiến cảnh đàn ông mang thai rồi, nhất định phải về kể cho Honey nghe mới được, nếu không có người chia sẻ, mình sẽ phát điên mất.

Trở lại trong phòng, Tông Hiệu Đông vẫn duy trì tư thế Từ Hải chết đứng, mãi cho tới khi Phương Huyên ở trên giường bắt đầu nheo mắt tỉnh lại, anh mới như lên dây cót, vội vàng chạy qua đỡ Phương Huyên ngồi dậy.

“Em bị làm sao vậy?” Phương Huyên suy yếu hỏi.

“Hạ Lương nói em mang thai rồi.” Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cái bụng nhỏ của Phương Huyên.

“Thật sao, vậy thì quá tốt rồi.” Cậu vui vẻ cười híp mắt với anh, nhưng thấy anh im lặng không nói tiếng nào nhìn chằm chằm bụng mình, trong lòng cậu lại cảm thấy hơi lo lắng.

Đưa tay che bụng mình lại, cậu dè dặt hỏi: “Ông xã, anh không muốn có đứa nhỏ này sao?”

Nghe cậu hỏi, anh mới giật mình hoàn hồn, thấy cậu sắp khóc, liền vội vàng giải thích, “Không, không phải, anh rất vui, nhưng chuyện này quá bất ngờ, anh không nghĩ em lại có thể mang thai, cho nên phản ứng mới trở nên chậm chạp như vậy.”

“Nam nhân Đông Quốc đều có thể mang thai như nữ tử, nhưng rất ít, có người cả đời cũng không được một lần mang thai, thật không ngờ em lại may mắn có được, vốn dĩ em còn lo lắng anh không có người nối dõi, bây giờ có đứa nhỏ rồi, em cũng đã an tâm.” Cậu dịu dàng vuốt bụng mình, khí chất mẹ hiền hiện rõ lên khuôn mặt cậu, khiến anh không dứt ra được.

“Huyên Nhi, cảm ơn em, cảm ơn em đã mang thai đứa con của anh, cả đời này, anh không còn gì tiếc nuối nữa rồi.”

Cậu mỉm cười ngã vào lòng ngực của anh, “Có thể gặp được anh đã là phúc phần tu nhiều kiếp của em rồi, bây giờ em có trượng phu có hài tử, em đã không trông mong gì hơn nữa, em cảm thấy rất thỏa mãn.”

“Huyên Nhi, anh yêu em…”

“Ông xã, em yêu anh…”