Đứng ở dưới phòng khách, Tông Hiệu Đông đứng thật lâu không động đậy, trong đầu toàn nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.

Nếu như Phương Huyên không phải Phương Huyên, vậy không phải anh đã trả thù sai người sao?

Một tháng trước… Khốn kiếp! Vậy mà anh lại khiến người mình yêu chịu khổ, khiến cậu sợ hãi anh, về sau phải làm thế nào bây giờ? Thật đáng chết mà!

Hôm nay, dì Trần theo lên bà chủ mang canh tự tay nấu tới cho cậu chủ uống, vừa đi vào cổng đã thấy anh vò đầu bức tóc, vẻ mặt có vẻ như đang rất rối rắm, sau đó, đột nhiên anh tự đưa tay tát mình một cái.

Bà hoảng hốt vội vàng chạy lại hỏi thăm, “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”

“Không sao cả.” Sắc mặt của anh lại lạnh nhạt như bình thường.

“Vậy à. Đây là canh bà chủ nấu, bảo dì mang tới cho cậu.”

“Ừ.” Anh đáp một tiếng, định xoay người đi vào trong.

“Dì vào thăm Huyên Huyên được không?” Dì Trần ngập ngừng hỏi, bà biết cậu chủ không thích Phương Huyên, luôn làm cậu bị thương, cho nên cũng không chắc anh có chịu cho bà vào thăm Phương Huyên hay không nữa.

“Em ấy đang bệnh, không tiện gặp người.”

Ai, quả nhiên là vậy, “Cậu chủ à, bà già này có lời muốn nói với cậu, dì biết con thích con trai, quen con trai cũng không là gì, nhưng mà Huyên Huyên nó còn nhỏ, lại từ dưới quê lên, cái gì cũng không biết, nếu con không thích nó thì để nó đi đi, đừng làm khổ nó nữa.”

“Dưới quê lên? Ai nói dì em ấy từ quê lên?” Tông Hiệu Đông nhanh chóng nắm được vấn đề, hỏi.

“Thì nó cái gì cũng không biết, không biết sử dụng toilet, cài nút áo, ngay cả đánh răng cũng không biết, không từ vùng sâu vùng xa lên đây thì là gì nữa.”

Nghe vậy, nếu Tông Hiệu Đông còn không hiểu thì chắc chắn phải đi khám não rồi.

Quả nhiên, tự tạo nghiệt không thể sống mà.

***

Ngày hôm sau, khi Phương Huyên tỉnh lại thì thấy Tông Hiệu Đông đang nằm ngủ ở bên mép giường.

Ngắm nhìn thụy nhan lúc ngủ của anh, trong lòng Phương Huyên có cảm giác ấm áp khó tả.

Đưa tay chạm vào đầu chân mày anh tuấn của anh, khẽ vuốt.

Anh chợt nhíu mày lại, cậu lập tức rút tay về.

Anh nhăn mặt mở mắt ra, thấy cậu đã tỉnh thì thở phào một hơi, sau đó lại đùng đùng nổi giận.

Bắt lấy bả vai của cậu, gầm lên, “Ai cho em cắt cổ tay? Tôi đã đồng ý chưa? Hả? Em dám bỏ rơi tôi à?”

Cậu hơi rụt người lại, buồn bã nhìn sang hướng khác, “Xin lỗi.”

“Vì sao lại xin lỗi, em có lỗi gì? Tôi mới là người phải xin lỗi đây này, tôi đáng chết, bây giờ tôi sẽ đi chết ngay để chuộc lỗi với em.”

Vừa dứt lời, anh đứng phắt dậy, làm bộ hùng hổ đi ra ngoài.

Phương Huyên bị anh dọa sợ, lập tức chồm tới ôm chặt thắt lưng của anh, khóc lớn, “Đừng, đừng, ngài chết rồi, Huyên Nhi sẽ không sống nổi, hu hu.”

“Huyên Nhi?” 

“Dạ.”

“Vậy sau này anh gọi em là Huyên Nhi được không?” Tuy rằng cách xưng hô này nghe có vẻ rất kỳ quái, nhưng anh lại cảm thấy rất đáng yêu.

“Ừm.”

“Hứa với anh, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, nếu em thật sự đi, anh sẽ tự sát đi theo em đó.” Tông Hiệu Đông uy hiếp.

“Tại sao? Ngài không thích Huyên Nhi mà.” Phương Huyên buồn bã cúi đầu.

“Không đúng, anh thích Huyên Nhi nhất, chuyện lúc trước là anh sai, anh đền tội với em.”

Nói xong, Tông Hiệu Đông đứng thẳng dậy, cởi dây nịt của mình ra, Phương Huyên thấy động tác của anh lập tức hoảng sợ lui về sau, ký ức một tháng trước lại ùa về. Chẳng lẽ vừa rồi gia chủ nói thích mình chỉ là trêu đùa mình thôi sao? Bây giờ đang muốn đánh mình trút giận?

Tông Hiệu Đông lặng lẽ thở dài, tiến tới gần, đưa dây nịt cho cậu, rồi tự cởi áo, quỳ đưa lưng về phía cậu.

“Bây giờ anh cho em đánh lại, đánh đến khi nào em hả giận thì thôi, đánh chết anh cũng được, anh sẽ không kêu không rên.”

Phương Huyên vội quăng dây nịt đi, lắc đầu như trống bỏi, “Không được không được, sao Huyên Nhi có thể đánh ngài được, ngài là trời của Huyên Nhi, Huyên Nhi không dám.”

Tông Hiệu Đông xoay người lại, “Vậy em tha thứ cho anh có được không, sau này anh sẽ yêu thương em, sẽ bảo vệ em, sẽ chăm sóc em suốt đời.”

Phương huyên nghe xong liền trợn mắt nhìn anh, nhìn một hồi lâu rồi đột nhiên khóc rống lên.

“Thật, thật không? Hu hu… Gia chủ, ngài không lừa Huyên Nhi chứ, Huyên Nhi rất vui… Hu hu…”

Nhẹ nhàng ôm mỹ nhân vào lòng an ủi, đáng lẽ anh nên sớm nhận ra cậu không phải tên cậu ấm đáng ghét đó mới đúng, nếu vậy thì cậu đã không chịu nhiều khổ sở như vậy rồi. Thôi, sau này anh sẽ dùng cả tính mạng để yêu thương cậu, cho cậu một cuộc sống thật hạnh phúc để bù đắp vậy.

Đột nhiên, nhớ đến điều gì đó, anh hỏi: “Gia chủ là gì?”

Phương Huyên mở to đôi mắt chứa lệ kỳ quái nhìn anh, “Gia chủ là gia chủ, Huyên Nhi là thiếp thất của ngài, cho nên gọi ngài là gia chủ, người hầu đôi khi cũng gọi như vậy.”

“Xuỵt. Huyên Nhi không phải thiếp thất, càng không phải người hầu, Huyên Nhi là vợ của anh, đợi một thời gian, anh sẽ đưa em về ra mắt mẹ, sau đó chúng ta kết hôn, được không?” Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cậu.

“Kết hôn là gì?”

“À… Kết hôn là thành thân đó, anh sẽ thành thân với em, sau này không cho gọi anh là gia chủ hoặc là ngài gì đó nữa.”

“Vậy Huyên Nhi gọi là gì?”

“Gọi là ông xã.”

“Ông xã chính là tướng công đúng không?”

“Đúng vậy, nếu không gọi tướng công cũng được, anh đều rất vui.”

“Huyên Nhi rất vui, Huyên nhi thích ông xã tướng công nhất.”

“Khụ, vẫn nên chỉ gọi một cái thôi, ông xã cũng thích Huyên Nhi nhất.”

“Hì hì.”

Bé Huyên nhanh chóng rơi vào bể tình, ôm ấp Tông Hiệu Đông không buông.

Tông Hiệu Đông dĩ nhiên cầu mà không được, cho nên cứ để mặc Phương Huyên ôm.

Một lúc sau, anh lên tiếng hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”

“Mười tám nha.” Bé Huyên Nhi thành thật trả lời.

Phù, thật may, nếu còn là vị thành niên thì anh chính là tội nhân thiên cổ bị người đời phỉ nhổ rồi.

“Nguyên quán của Huyên nhi ở đâu.”

Phương Huyên ngẩng đầu lên nhìn anh, “Thành Trương Dương nha, không phải ông xã đã mua Huyên Nhi ở đó sao?”

“Mua?” Anh nhướng mày, cao giọng hỏi.

“Chẳng lẽ phụ thân không bán Huyên Nhi cho ông xã, mà là tặng cho ông xã sao?”

“Phụ thân? Em nói phụ thân của em tặng em đi?” Lần này, sắc mặt của Tông Hiệu Đông trở nên cực kỳ nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Phương Huyên.

“Không đúng ư?” Nhìn sắc mặt của anh, cậu bất an hỏi lại.

“Huyên, em nghe đây, bây giờ là Nam Quốc, ngày mười ba tháng hai năm 2019, không phải là thời đại của em nữa, thân xác này cũng không phải của em, mà là của một người cũng tên là Phương Huyên, là một cậu ấm nhà giàu, mà anh, không phải là người mua em, anh và Phương Huyên có chút khúc mắc, chính vì vậy, lúc trước anh tưởng em là cậu ta, mới làm tổn thương đến em.” Tông Hiệu Đông thận trọng giải thích.

“Nam Quốc? Là ở đâu? Thân xác không phải của ta? Hức, ta không hiểu gì hết, hức.” Phương Huyên bắt đầu hoảng loạn.

“Đừng sợ, đừng sợ, bây giờ kể anh nghe chuyện trước khi em đến đây đi.” Anh ôm cậu an ủi.

Phương Huyên vừa khóc thút thít vừa kể lại cho anh nghe mọi chuyện, từ chuyện năm tám tuổi mọi người đột nhiên chán ghét mình, đến chuyện mình mê mang trong nhà kho.

Tông Hiệu Đông nghe xong, trong lòng vô cùng thương xót cho đứa nhỏ số khổ này, đồng thời cũng càng thêm căm giận những người gọi là người nhà kia.

“Anh không biết tại sao người nhà em lại thay đổi, nhưng anh tin trong chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó, dù vậy, bọn họ cũng rất đáng hận, sao có thể đối xử với một đứa nhỏ như vậy. Còn nữa, có lẽ cơn sốt đó đã khiến em tới đây, nhập vào thân thể của Phương Huyên…”

Dừng lại một chút, anh đưa tay xoa tóc cậu, “Mặc kệ là thế nào, bây giờ em chính là Huyên Nhi của anh, nếu đã không trở về được thì hãy coi quá khứ như một giấc mộng, chúng ta cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới có được không?”

Phương Huyên nâng mắt nhìn anh, “Ta thật sự rất thích ông xã, không muốn rời xa ông xã, đừng bỏ rơi ta, ta sẽ ngoan, Huyên Nhi sẽ ngoan…”

“Được, được, Huyên Nhi không ngoan ông xã cũng thích, ông xã rất rất cần Huyên Nhi, ông xã cũng cầu Huyên Nhi đừng bỏ rơi ông xã có được không?”

“Dạ…”