Chọn nhầm bạn xấu, quả nhiên đúng là chọn nhầm bạn xấu mà. Giờ này khắc
này, ta vô cùng hi vọng Hạ Tử Lung ta không hề quen biết Lục Thanh Nhã
con cầm thú kia.
“Hắc hắc, muội nhi, muội mặc cái này đi.” Lục Thanh
Nhã vẻ mặt nịnh hót, trong tay cầm theo sản phẩm cao cấp của cửa hiệu
trang phục đệ nhất kinh thành – “Mị lực nữ nhân”
Ta vẻ mặt lạnh lùng, trừng mắt thật lớn nhìn Lục Thanh Nhã, “Cút, ta không quen tỷ.” Thật sự quá phiền.
“Muội nhi, trang phục này là tỷ tỷ ta đặc biệt thỉnh công nhân của “Mị lực nữ nhân” không ăn không ngủ, nỗ lực trong vòng một ngày một đêm hoàn thành cho muội, mặc đi.” Lục Thanh Nhã cầm thú kia, ở cổ đại có quá nhiều
tiền bất chính. Kinh thành đệ nhất kỹ viện “Thiên Hương lâu”, đệ nhất
cửa hiệu trang phục, “Mị lực nữ nhân”, đệ nhất cửa hiệu châu bảo “Lục
đại phúc”, đều là tài sản trên danh nghĩa của tỷ ấy. Đã mở Thiên Hương
lâu, Mị lực nữ nhân thì thôi đi, tỷ ấy còn cư nhiên còn mở ra cái gì
“Lục đại phúc”, thực sự khiến ta bội phục.
“Cút ngay.” Ta cầm lấy một trái tuyết lê, hung hăng gặm cắn, xem nó như Lục Thanh Nhã.
“Muội nhi, ta van muội. Tỷ tỷ đã lớn tuổi vậy rồi, muội thực sự nhẫn tâm bắt
tỷ vượt nóc băng tường sao?” Lục Thanh Nhã ai oán liếc mắt nhìn ta, cố ý muốn nhỏ ra vài giọt nước mắt đáng thương, nhưng tiếc thay kỹ xảo chịu
đựng thực sự quá kém, ngay cả vành mắt cũng hồng không nổi.
“Sáu năm
trước chúng ta cố ý đem mấy trăm vạn ra mua hai cái chậu vàng rửa tay,
hiện tại tỷ cư nhiên muốn ta tái xuất giang hồ, tỷ có phải muốn chết hay không?” Sau khi rời khỏi Phi Ưng bang, ta đã quyết định không xuống tay giết người nữa. Oan hồn dưới tay Hạ Tử Lung nhiều vô số kể, tay ta đã
nhuốm đầy máu tanh, không muốn tạo thêm tội nghiệt.
Lục Thanh Nhã vẫn nguyên một vẻ mặt nịnh hót, heo chết không sợ nước sôi, “Hoàng Phủ
Huyền kém trí kia, phái người đi ám sát muội phu muội… không phải… là
cháu rễ muội thì cũng thôi đi, cư nhiên còn ngộ thương cháu gái muội,
chính là nữ nhi ta, loại chuyện này ta tuyệt đối không bỏ qua được.” Nói xong câu cuối cùng, Lục Thanh Nhã ưỡn ngực, tận lực phát ra tình mẫu tử quang minh chói lọi.
“Chuyện này…” Hoàng Phủ Huyền phái người ám sát cháu rể ta, kết quả còn ngộ thương cháu gái ta, việc này ta đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua được. Đó là cháu gái ta, là người do bè đảng
Lục Thanh Nhã của ta sinh ra.
Lục Thanh Nhã thấy ta mặt hơi đổi sắc,
lập tức phát huy ba tấc lưỡi trơn tru thuyết giáo, “Cho nên, phiền muội
đem cái tên Bộ Binh Thượng Thư kia giết chết đi, làm suy yếu thế lực của hắn. Không thể làm hoàng đế, tức chết vương bát đản hắn.” Lợi hại,
phương thức trả thù chó máu như vậy chỉ mình tỷ ấy có thể nghĩ ra.
“Trực tiếp giết chết hắn cho đỡ việc, tại sao lại muốn ta đi giết một tên Bộ
Binh Thượng Thư?” Làm thịt Hoàng Phủ Huyền kém trí kia, ta tuyệt đối
không có ý kiến, ta còn chưa quên mối thù một đao tối hôm trước đâu.
Lục Thanh Nhã lắc đầu, “Không được, hắn dù sao cũng là hoàng tử, bên người
cao thủ vô số, không dễ dàng chết như vậy. Mà dù hắn chết thì đã sao?
Liên lụy nhất định rất nhiều.” Lục Thanh Nhã than nhẹ một tiếng, “Nha
đầu ngốc, không dám nắm chắc ta không dám cho muội đi chịu chết.”
Ta tuyệt đối không hoài nghi lời Lục Thanh Nhã, sống nương tựa nhau nhiều năm như vậy, không tin tỷ ấy thì còn tin ai?
“Giết chết Bộ Binh Thượng thư sẽ khiến thế lực hắn suy yếu, bất quá Bộ Binh
Thượng Thư kia có phải quá vô tội không?” Sáu năm nay, kỹ thuật của Dạ
Phượng đã muốn lụt hết rồi. Đó là một mạng người, một mạng người đó.
“Muội ra ngoài đường la lên ta là tiểu thiếp của Bộ Binh Thượng Thư Hứa
Hoành, xem xem có người cầm vô số rau cải chọi chết muội không.” Hừ,
đang yên đang lành tự nhiên muốn ta giả mạo tiểu thiếp người ta làm gì?
“Hắn rất xấu xa sao?” Lòng ta hầu như nắm chắc.
Lục Thanh Nhã vỗ vỗ vai ta, nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Ta đã hơn ba mươi
năm không có giết người, muội nghĩ rằng ta rất thích động thủ sao? Bộ
Binh Thượng Thư Hứa Hoành thâm hiểm độc ác, tham lam thành tính, là một
tên biến thái không hơn không kém, đã là lão đầu hơn năm mươi tuổi rồi,
còn thèm muốn tiểu cô nương mới hơn mười tuổi. Nhi tử thì không nên
thân, ỷ vào tỷ tỷ là phi tử của Hoàng Phủ Huyền mà hoành hành ngang
ngược, cường thưởng dân nữ, coi mạng người như cỏ rác, chỉ cần là chuyện xấu, không có gì hắn không làm. Trước đó mấy ngày, tên cầm thú kia cư
nhiên chiếm đoạt nha hoàn của Thiên Hương lâu, nha hoàn kia quẫn trí
nhảy giếng tự sát. Nhiều năm như vậy, số lượng cô nương bị cha con bọn
họ chà đạp đã có thể thành lập một thanh lâu được rồi, táng tận lương
tâm đó.” Lục Thanh Nhã đau thương nhắm mắt, “Nói cho dễ nghe thì nói ta
là tướng quân phu nhân, kỳ thực, ta cái gì cũng không phải. Ta vô dụng,
không cứu được nàng.”
Ta trầm mặc, không biết nên mở lời thế nào.
Ta cùng Lục Thanh Nhã làm sát thủ nhiều năm như vậy, cũng hiểu được mạng
người trân quý, nhất định không lạm sát người vô tội. Ta sai rồi, sao
lại cho rằng tỷ ấy có tư tâm. E rằng tỷ ấy đã sớm muốn giết cái tên
thượng thư chết tiệt kia, chỉ là không đành lòng hạ thủ. Đến lúc Tử Ly
bị thương, mới khiến tỷ ấy hạ quyết tâm.
“Một lũ chết tiệt.” Ta tiếp nhận y phục dạ hành trên tay Lục Thanh Nhã, tự động thoát y phục trên người mình.
“Đương kim hoàng thượng nhu nhược vô năng, kể từ khi giám quốc công chúa qua
đời, hầu như đều do các vị hoàng tử chủ chính. Ba vị hoàng tử nội loạn,
quốc không phải quốc. Ba hoàng tử thế lực ngang nhau, giết chết tên biến thái kia, thực lực Hoàng Phủ Huyền tự nhiên suy giảm.” Lục Thanh Nhã
hít sâu một hơi, “Trong ba hoàng tử, Hoàng Phủ Hạo tâm cơ sâu xa, Hoàng
Phủ Thanh âm ngoan, Hoàng Phủ Huyền độc ác. Muội nghĩ ta giúp đỡ Hoàng
Phủ Hạo là vì có tư tâm sao?” Lục Thanh Nhã lắc dầu, chuyên chú nhìn ta, “Không phải, giám quốc công chúa cũng là tỷ tỷ ta – Hoàng Phủ Tiệp
trước khi đi có nói, trong số các hoàng tử, chỉ có hắn thích hợp làm
hoàng đế nhất. Hắn mặc dù tâm cơ sâu xa, nhưng lương thiện, chỉ có hắn
mới là một vị nhân quân chân chính. Ta giúp hắn, là có tư tâm, nhưng
trong đó càng là vì thiên hạ. Ta thừa nhận mình không yêu nước. Thế
nhưng, trượng phu ta yêu nước. Giết Hứa Hoành, vì nước vì dân đều là một việc tốt.”
“Ta không yêu nước, nhưng tỷ tỷ ta yêu nước. Huống chi,
vị nhân quân tương lai kia, là người tỷ tỷ và tỷ phu ta muốn phò tá,
càng là lão công cháu gái của ta.” Cho nên, ta quyết tâm gia nhập thái
tử đảng. Dạ Phượng giết người vô số, coi như vì bá tánh làm một chuyện
tốt tích chút công đức đi.
***
Quần da bó sát thân, áo lụa bó sát
thân, giày bó màu đen, cộng thêm một chiếc áo choàng hắc sắc tàn khốc
đến không thể nào tàn khốc hơn được nữa. Trên mặt mang theo một cái mặt
nạ rỗng ruột (đội cái mặt nạ rỗng ruột này, ta thành người mù chính
hiệu, bất quá là chưa điếc thôi), tóc đen được dây lụa đen buộc chặt cố
định sau đầu, vô cùng tàn khốc. Cầm theo súng máy, ta có thể trở thành
khách mời cho vai người máy nữ chiến sĩ được rồi.
Thế kỷ hai mươi mốt là thời đại của khoa học công nghê, thế nhưng, ta vẫn thích dùng vũ khí lạnh. Ta am hiểu dùng thương, càng thông thạo dùng kiếm, dùng phi đao.
Vũ khí lạnh có hai ưu điểm lớn, một, bộ dáng khi thăm dò rất khó bị phát hiện, hai, lúc giết người không phát ra âm thanh. Hai ưu điểm đó, đủ để ta chọn dùng vũ khí lạnh.
Lục Thanh Nhã suy xét rất chu đáo, từ lâu đã chuẩn bị tốt phi đao và đoản kiếm mà ta quen dùng.
Trên lưng có một chuỗi phi đao, dưới ánh trăng quạnh quẽ phát ra hàn quang
sắc bén. Đoản kiếm được giấu ở trong giày, dính sát vào da thịt của ta.
Một thân tạo hình vô cùng phong cách, khiến toàn bộ thân thể hoàn mỹ của ta hiện rõ lên, chỗ nên trồi tuyệt đối sẽ trồi, chỗ không nên có thịt một
chút mỡ cũng không có. Ừ, lấy dáng vóc của Mộ Dung Tử Lung ta, hoàn toàn có thể được xem là người mẫu. Ắc… được rồi, ta thừa nhận bộ ngực có hơi nhỏ một chút, chỉ một chút thôi, không đáng kể.
Sau khi thoái ẩn
giang hồ, ta chỉ dùng kiếm gỗ. Chưa từng giết người, lại không đụng tới
binh khí. Ánh kiếm với ta mà nói, có chút xa lạ.
Ánh kiếm đối với ta
xa lạ, nhưng hai chữ sát thủ thì không xa lạ, mặc vào bộ quần áo này, ta chính là Dạ Phượng, là Hắc quả phụ. Hạ Tử Lung ta là ai? Ta không biết. Ta chỉ biết, ta chính là Dạ Phượng, là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy.
Hứa phủ tuy rằng canh phòng nghiêm ngặt, nhưng với ta mà nói vẫn như chỗ
không người. Vào cái canh giờ này, các vị bảo tiêu đại ca đa số đều ngủ
gà ngủ gật, không thì nói chuyện phiếm uống rượu.
Lão biến thái Hứa
Hoành kia, tiểu lão bà chất thành một toa xe lửa, ta căn bản không biết
hắn đang qua đêm tại phòng nào, chỉ có thể tìm trong từng viện tử.
Ta trời sinh chính là mù đường, năm xưa khi bị ném vào rừng tập huấn, suýt chút nữa bị sói hoang ăn. Nếu không nhờ Lục Thanh Nhã tìm được ta, ta
căn bản không xuất hiện rồi.
Loanh quanh nửa giờ, ta rốt cuộc cũng bị lạc đường.
Đình viện cổ đại nhìn đâu cũng thấy giống giống nhau, ta căn bản
không biết mình đang ở nơi nào, càng không biết ban nãy đã tới đây hay
chưa. Thật sự không xong rồi, lại phải tìm thêm lần nữa.
Cái tên biến thái chết tiệt kia, không có việc gì làm hay sao đi lấy nhiều tiểu lão
bà như vậy, sớm muộn cũng bị thận suy, cạn kiệt t*ng trùng mà chết.
“Haiz…” Đứng trên núi giả, ta phát sinh một tiếng thở dài thất bại.
Ta là một sát thủ rất xuất sắc, không có phương diện nào là không hoàn
hảo, duy chỉ có nhận định phương hướng là tệ vô cùng. Một khi đã lạc
đường, võ công cao cách mấy cũng chỉ đành thở dài mấy tiếng ai oán.
“Dạ Phượng cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Một thanh âm có hơi tiếu ý truyền đến tai ta.
Ta mãnh liệt quay đầu, nhìn thấy có một cái bóng phía đứng sau núi giả. Ta cười, “Đúng vậy, thật là có duyên nha.” Ta không thấy rõ thân ảnh của
hắn, nhưng nghe giọng nói cũng có thể biết hắn là ai.
Hết cách, đây là thiên phú a.
Kỳ quái, ta thay đổi trang phục, sao hắn lại nhận ra ta? Chẳng lẽ, lỗ tai hắn còn linh mẫn hơn ta chắc?
“Nửa đêm canh ba, Dạ cô nương chẳng lẽ đến Hứa phủ ngắm hoa uống trà.” Một
câu nói rất hài hước, nhưng trong ngữ khí lạnh như băng của hắn lại nghe không được chút hài hước nào.
Bàn tay đang cầm phi đao buông xuống,
“Nửa đêm canh ba, Phượng công tử cũng đến Hứa phủ uống trà sao?” Ta
không chút khách khí hỏi ngược hắn một câu.
“Không biết cô nương cùng Mộ Dung gia có quan hệ gì?” Đừng đánh trống lãng, bây giờ mới hỏi,
không thấy muộn quá à? Ban đầu gặp ta, tự hắn cho mình thông minh nghĩ
ta là khách không mời mà tới, hiện tại mới hỏi thân phận của ta, đúng là đồ thần kinh.
“Không có quan hệ.” Thân phận của ta bây giờ là sát thủ, tuyệt đối không thể liên lụy Mộ Dung gia.
“Tốt.”
Ta trừng mắt nhìn hắn một cái, “Giỏi cho một đại đầu quỷ ngươi, ngươi đến
Hứa phủ làm gì?” Kẻ này thật sự là âm hồn bất tán, đi tới đâu cũng gặp
phải hắn.
“Giết người.” Thẳng thắn như vậy, tên này thật đúng là không khách khí, “Mạng Hứa Văn Vũ là của ta.”
Mục tiêu của ta là Hứa Hoành, vốn định liên đới giải quyết luôn Hứa Văn Vũ, nhưng nếu hắn đã muốn làm thịt tên bại hoại kia, ta cũng không có ý
kiến.
“Vậy sao? Hắc quả phụ Dạ Phượng muốn giết người, bất cứ ai đều
không được bảo vệ, càng không thể giết, Hứa Hoành là của ta.” Mấy lời
khó nghe nên nói ngay từ đầu, đừng trách ta không nhắc nhở hắn.
“Ngươi và ta không thể cùng hành động.” Không phải giết người sao, cần gì phải tranh giành, không biết còn tưởng chúng ta đang chia của.
“Tốt.” Khóe môi ta nhếch lên, tiếu ý trên môi tựa hồ lạnh đến tận xương tủy.
“Hứa Hoành không qua đêm trong phòng tiểu thiếp, ra khỏi cửa này, quẹo trái, chính là phòng hắn.” Tốt bụng vậy sao? Ta làm sao biết có bẫy hay không chứ? Được rồi, ta rất xấu hổ phải thừa nhận rằng mình lạc đường, có bẫy cũng phải nhảy vào, không còn lựa chọn nào khác.
“Ngươi tại sao lại muốn giết Hứa Văn Vũ?” Ta nheo mắt lại, phi thường hiếu kỳ.
“Hắn chạm tới nữ nhân của ta.” Giọng nói hắn vẫn cứng nhắc như cũ, nghe không ra bất cứ tâm tình gì.
Nữ nhân của khối băng cũng dám đụng, Hứa Văn Vũ bại hoại kia tuyệt đối chán sống rồi.
“À…” Ta kéo dài âm thanh, “Thì ra Phượng huynh đội mão xanh, làm vương bát
(kẻ bị cắm sừng) sống” Ta nghiêm trọng hoài nghi hắn ngoại trừ lạnh lùng thì không còn cảm xúc nào nữa, trong lòng ôm một hy sinh hùng hồn thử
làm hắn tức giận một phen, không biết có hiệu quả hay không.
“Ngươi nói cái gì?” Hắn cao giọng nói, ẩn chứa mơ hồ tức giận.
Không xong rồi, sờ phải mông hổ rồi, trước khi con hổ chưa kịp phát huy tốt
hơn nên chuồn lẹ, bằng không e rằng ta một mẩu vụn cũng không còn thừa.
Tròng mắt ta vừa chuyển, cười gượng vài tiếng, “Tạm biệt, cứ giết đi.”
Vung tay một cái, nhảy khỏi núi giả.
***
Làm sát thủ, phải lãnh
khốc vô tình. Khi ta còn là Hắc quả phụ Dạ Phượng, ta không có bất kỳ
cảm xúc nào. Đối với một sát thủ mà nói, cảm xúc là một loại lãng phí.
Khi đoản kiếm đâm vào ngực Hứa Hoành, ta không hề chớp mắt, cũng không có
bất cứ cảm xúc gì, mặc cho máu phun trên người ta. Hắn ngay cả cơ hội
giẫy giụa kêu la cũng không có, trở thành quỷ hồn dưới kiếm của ta.
Bước qua thi thể Hứa Hoành, ta kéo xuống một tấm khăn trải bàn, lau sạch máu trên đoản kiếm.
Máu đào đỏ sẫm theo bảo kiếm chảy xuống, một giọt rơi trên mặt đất, xinh đẹp vô song.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ soi vào, hòa tan mùi máu tươi nồng đậm.
Mũi kiếm nhuộm máu, ta dùng kiếm viết lên vài dòng: ăn hối lộ trái phép,
kết bè kéo cánh, cường đoạt dân nữ, hoành hành ngang ngược, dung túng
nhi tử hành hung, trợ trụ vi ngược… đáng chết.
Dùng máu tươi vẽ qua
loa thành hình phượng hoàng, phía dưới phượng hoàng dùng chữ thảo (1) vẽ ra hai chữ lớn rồng bay phượng múa – Dạ Phượng.
Sáu năm, bảo kiếm của Dạ Phượng cũng nên ra khỏi vỏ.
Thuận lợi cầm theo vài món đồ bằng ngọc đáng giá, ta tiêu sáu quay đầu rời
khỏi Hứa phủ. Ta là sát thủ, không làm chuyện lỗ vốn. Nếu đã xuất thủ,
sẽ phải lấy thù lao. Ta đương nhiên không thể tìm Lục Thanh Nhã hay nạn
nhân để lấy tiền mặt, đành lấy tạm từ trên người Hứa Hoành chút tiền thù lao đi. Tên cầm thú này, cướp đoạt nhiều mồ hôi nước mặt của nhân dân
như vậy, không lấy vài món của hắn, ta chắc chắn mất ngủ.
Rời khỏi Hứa phủ, ta nhìn thấy một thân ảnh hết sức quen thuộc. Hắc y, trường kiếm, ngân sắc mặt nạ.
“Sạch sẽ lưu loát.” Hắn đưa lưng về phía ta, chắn ngay giữa đường.
“Phượng công tử lẽ nào không có chuyện gì làm sao?” Ta ôm bảo kiếm vào trong
lòng, lạnh lùng liếc hắn, “Cho dù có quá mức buồn chán, cũng không cần
phải quan sát ta giết người chứ?”
“Tại sao giết Hứa Hoành.”
Ta cười nhạt, “Ngươi chặn đường ta, chính là vì muốn hỏi một câu vô bổ vậy à?”
“Muốn mời ngươi uống một chén.”
“Xin lỗi, ta không uống rượu với người lạ.” Ta không muốn bị độc chết.
Giọng nói hắn có chút cô đơn, “Ta cho rằng chúng ta là bằng hữu.” Đừng tưởng
rằng ta cứu hắn một mạng thì coi hắn là bằng hữu. Dạ Phượng trước nay
máu lạnh vô tình, không xem bất cứ ai là bằng hữu. Cứu hắn, chỉ vì xuất
phát từ đạo nghĩa thôi.
Ta cất tiếng cười to, “Sát thủ không có bằng hữu.” Sát thủ không thể có bất cứ cảm xúc gì, làm sao lại có bằng hữu?
Ta không xem Dạ Oanh là bằng hữu, mà xem tỷ ấy như một phần của Dạ Phượng ta.
“Đúng, sát thủ không có bằng hữu.” Hắn đưa lưng về phía ta, hơi ngẩng đầu.
Từ trên người hắn, ta nhìn thấy sự cô độc. Thế nhưng, nội tâm đóng băng của ta vẫn không có chút rung động nào.
Ta nhớ rõ thân phận của mình, ta là Dạ Phượng, là sát thủ. Trách trời than dân (2), không phải việc Hắc quả phụ ta nên làm.
“Cáo từ.”
Ta lạnh lùng xoay đi, càng lúc càng cách xa hắn. Áo choàng tung bay trong
gió, tay áo phiêu phiêu, giống như sứ giả địa ngục. Ánh trăng cùng ánh
mắt băng lãnh đan xen vào nhau, lạnh đến tận xương tủy.
Đêm, lại càng lạnh hơn.
—————————
(1) Chữ thảo (thảo thư) là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng
khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết
rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét, thí dụ như cuồng
thảo (狂草) (chữ thảo viết điên cuồng) của Hoài Tố (懷素, khoảng 730-780)
(minh họa thảo thư) (nguồn. wikipedia)
(2) Nguyên bản là “Bỉ thiên mẫn nhân”, ý nghĩa chính là “trách thời
cuộc gian nan, thương tiếc mọi người thống khổ”. Trong hoàn cảnh trên ý
chỉ thương hại người khác