Mộng Lộ là một hoa khôi vô cùng biết cách làm tròn phận sự, vừa nghe nói chúng ta có chuyện cần bàn, lập tức sai nha hoàn chuẩn bị một gian
sương phòng thanh tĩnh, lại chuẩn bị thêm chút rượu và thức ăn. Tiểu bất điểm vốn định theo chúng ta hỗn ăn hỗn uống, nhưng lại bị suất ca nhìn
một cái, sợ đến mức chạy về bên cạnh Mộng Lộ. Một người là thanh lâu kỹ
nữ, một người là tiểu bất điểm ngây thơ vô tội, không biết hai người này ở chung với nhau sẽ xảy ra chuyện gì? Dựa vào nhãn lực của Mộng Lộ, e
rằng đã sớm nhìn thấu tiểu bất điểm kia là một nữ tử rồi. Đáng thương
thay tiểu bất điểm, phải chịu khổ rồi.
Ta cũng được xem là một nữ
nhân trải qua thế sự, bất quá chỉ là hiếu kỳ đi khắp nơi đánh giá bày
trí trong phòng. Đồ dùng ở cổ đại và hiện đại dù sao cũng có điểm khác
biệt, ta hiếu kỳ cũng là chuyện rất bình thường.
Sau khi nha hoàn đem rượu và thức ăn đến, soái ca khoát tay ý bảo bọn họ lui ra ngoài. Nghe
được âm thanh đóng cửa, hắn hơi quay đầu, liếc mắt nhìn ta.
Nhìn vẻ
mặt của hắn, ta không khỏi hoài nghi hắn tìm ta đàm luận là có mục đích. Chúng ta không quen, nhưng lại có một chút thất lễ (ai đó biến thành
mắt gấu mèo là minh chứng tốt nhất), hắn rốt cuộc muốn nói chuyện gì với ta?
Ta tự động rót cho mình một chén rượu, đặt lên mũi, thật sâu hít một ngụm, say sưa nhắm mắt, “Ừm, rượu ngon.” Hào phóng đem rượu ngon đổ vào trong miệng, ta xòe quạt, nhẹ nhàng lay động, “Bồ đào mỹ tửu dạ
quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu, cổ lai chính chiến kỷ nhân hồi (1)?” Bản thân ta tài thô học thiển,
trong đầu chỉ có một bài này là liên quan tới rượu. Mặc kệ là có hợp với tình cảnh này hay không, đầu tiên cứ chộp cho đủ số trước đã. Muốn bài
khác cũng được, bây giờ làm. Đương nhiên, ta chỉ sợ làm ai đó chết vì
buồn nôn.
Hắn soái như vậy, nôn mửa thực sự sỉ nhục hình tượng lắm.
Soái ca nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta, cũng tự rót cho mình một chén rượu. Uống một ngụm, ánh mắt hắn lần thứ hai rơi lên người ta.
Ánh mắt nhàn nhạt của hắn, nhìn không ra bất cứ tâm tình gì.
Nhìn ánh mắt lãnh đạm đó, ta một trận nổi da gà, “Huynh đài có chuyện gì,
mời nói.” Muốn nói gì thì nói đi, nhìn ta làm gì? Ai không biết còn
tưởng hắn là hủ nam, đối với ta có ý đồ bất chính.
Phong lưu công tử
ta lớn lên hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chạy, thẹn chết Lữ Bố, tức chết
Phan An, hắn đối với ta có ý tưởng cũng chỉ là chuyện bình thường. Thế
nhưng, ta không có hứng thú với BL (BL=boy’s love). Ta là hủ nữ, là hủ
nữ si mê soái ca. Ta chỉ muốn bắt một đống cực phẩm soái ca về chơi NP
(TN: xin lỗi, ta không biết NP này là viết tắt của chữ gì :”>), không phải chơi nam nam. Ắc… hình như…. Khoảng chừng… đại khái… ta là nữ đó,
cho dù có cùng hắn phát sinh cái gì quan hệ bất chính vượt vòng lễ giáo
thì cũng là hiện tượng hết sức bình thường. Ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế này? Bất thường, ta phát hiện mình đang cực độ bất thường. Ta âm
thầm nhéo đùi mình một cái, đem ý tưởng xấu xa trong đầu thanh lý hết ra ngoài.
Soái ca quay đầu, nhìn trăng sáng bên ngoài cửa sổ, “Phượng
huynh võ nghệ cao cường, tài trí hơn người, có từng nghĩ tới đoạt công
danh, vì nước phụng sự?” Ê, sao lại nói đến chuyện này. Lẽ nào hắn mời
ta tới là muốn chiêu nạp ta? Má ơi, cư nhiên có người muốn chiêu nạp ta, ta có phải quá may mắn hay không? Lúc còn ở hiện đại, ta nhàn đến phát
hoảng muốn đi tìm việc làm, đưa ra hơn 10000 bộ sơ lược hồ sơ cũng không có công ty nào tuyển dụng. Xuyên qua đến cổ đại cư nhiên trở thành
“hàng bị tranh đoạt”? Lẽ nào những người xuyên qua đều trở thành “hàng
bị tranh đoạt”?
Chẳng lẽ…
Đáy mắt ta xẹt qua một tia sắc bén, nheo mắt lại, “Thứ ta nói thẳng, huynh đài có phải họ kép Hoàng Phủ hay
không?” Thái tử, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thế cuộc triều đình ngày càng trầm trọng. Ba người thừa kế tranh nhau
lôi kéo quần thần, chiêu nạp kỳ nhân dị sĩ.
Đáy mắt hắn hiện liên ý cười như có như không, “Bản vương thật sự không nhìn nhầm người.”
Quả nhiên, ta cũng không đoán nhầm.
Ta chậm rãi đứng lên, tiêu sái phe phẩy chiếc quạt, “Được Viêm vương ưu ái rồi, tiểu đệ trời sinh tính tình phóng đãng không thích trói buộc, chỉ
cầu được sống mơ mơ màng màng, tay ôm mỹ nhân; công danh lợi lộc, vinh
hoa phú quý, với ta mà nói chẳng qua đều chỉ là nhất thời mà thôi.” Lần
đầu tiên ta thấy dùng quạt quả nhiên rất tốt, lúc giả ngầu có thể biến
thành đạo cụ quan trọng. Nhìn đi, tóc ta bị quạt đến bay tán loạn, càng
ngầu hơn…a.
“Bản vương quả nhiên không nhìn nhầm người.” Ê ê ê ê,
Hoàng Phủ Viêm đồng đạo, phiền ngươi một câu đừng lập lại nhiều lần như
vậy, ta sẽ kiêu ngạo đó. Ta luôn luôn là một nữ nhân rất tầm thường,
đừng ép ta cứ phải làm ra vẻ.
“Ha ha, Viêm vương quá khen, tại hạ bất quá chỉ là ăn nói bậy bạ, Vương gia ngài không cần phải để trong lòng.” Có ai đó tự cho bản thân mình thông minh tuyệt đỉnh, độc nhất vô nhị.
Mưu kế đê tiện chất chồng, cả đầu tràn ngập âm mưu nham hiểm, âm thầm
giật giây ta đi giúp con rễ của lão công mình tranh đoạt ngôi vị hoàng
đế.
Nhìn tuổi tác của hắn, dù sao cũng không quá bảy mấy tám mươi.
Đương kim hoàng thượng có nhiều hoàng tử như vậy, không phải ai cũng
được phong vương, dùng ngón chân cúi đầu cũng đủ đoán ra hắn là ai rồi.
Lục Thanh Nhã mất cả ngày trời giảng thế cuộc triều đình cho ta nghe. Nói
đến nước bọt văng đầy mặt ta, nếu như ngay cả hắn là ai ta cũng không
đoán được, nước bọt của Lục Thanh Nhã không phải xem như cho cá ăn rồi
à. Nữ nhân kia cố tình nói cho kinh tâm động phách, kinh thiên động địa, mục đích cuối cùng cũng chỉ có một, chính là giật dây ta đi làm quân sư quạt mo cho con rễ mình cũng là cháu rễ kiêm muội phu của ta – Hoàng
Phủ Hạo. Lấy trình độ của ta, đương nhiên cao hơn hai chữ “đầu chó” rồi.
“Phượng huynh khiêm tốn rồi.” Ta luôn luôn không biết khiêm tốn.
Ta quạt quạt mấy cái, cười ha hả, “Ha ha, thứ tiểu đệ thích chính là rượu
ngon mỹ nữ, không phải thế cuộc danh lợi lừa gạt lẫn nhau. Ta tình
nguyện chết dưới hoa mẫu đơn cũng không nguyện lưu danh sử sách.” Chết
dưới hoa mẫu đơn còn có thể làm phân bón.
“Khá khen cho một vị phong lưu tài tử.” Ánh mắt hắn rơi trên người ta, con ngươi đen láy trong phút chốc nhìn ta không chớp mắt.
Nói đến tài tử phong lưu, bản thân lập tức rất có lương tâm nhớ tới thần
tượng ta là Đường Bá Hổ. Nhớ tới thần tượng Đường Bá Hổ mà không biết
đến tác phẩm > kinh điển thì thật sự có lỗi với hắn. Đương nhiên, đánh chết ta ta cũng không thừa nhận có tên nào đó đê tiện vô sỉ muốn phô trương, đáng tiếc trong bụng lại không có một chữ
văn chương nào, đành đem da mặt cất vào trong túi, trắng trợn sao chép.
Nếu ai có hỏi thì cứ việc nói là muốn tuyên truyền phát triển văn hóa
Trung Hoa, sùng bái thần tượng Đường Dần (chính là Đường Bá Hổ).
Đào hoa ổ lý đào hoa am, đào hoa am hạ đào hoa tiên.
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ, hựu trích đào hoa hoán tửu tiễn.
Tửu tỉnh chích tại hoa tiền tọa, tửu túy hoàn lai hoa hạ miên.
Bán túy bán tỉnh nhật phục nhật, hoa lạc hoa khai niên phục niên.
Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian, bất nguyện cúc cung xa mã tiền.
Xa trần mã túc hiển gả sự, tửu trản hoa chi ẩn sĩ duyên.
Nhược tương hiển giả bỉ ẩn sĩ, nhất tại bình địa nhất tại thiên.
Nhược tương hoa tửu bỉ xa mã, bỉ hà lục lục ngã hà nhàn.
Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên, ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên.
Bất kiến ngũ lăng hào kiệt mộ, vô hoa vô tửu sừ tác điền. (2)
“Khí tiết không màng danh lợi của Phượng huynh khiến bản vương bội phục.” Ta từ trong mắt hắn nhìn ra một tia tán thưởng.
Đừng tán thưởng ta nữa có được hay không? Ta sẽ xấu hổ đó. Một người khiêm
tốn như ta đương nhiên tự do tự tại (Đôi mắt của đọc giả đều thuộc dạng
trong sáng, cho nên… cút, ngươi mà khiêm tốn, chưa từng thấy ai tự kỷ
đến như vậy, phỏng chừng là cùng đẳng cấp với bệnh thần kinh. Hạ Tử Lung ai oán nhìn chúng đọc giả liếc mắt: các ngươi đều là bạc hỏng, chỉ có
mỗi tượng gỗ mới trong sáng), trình độ tán thưởng của lão huynh hắn đúng là không phải lợi hại tầm thường.
Không màng danh lợi, đùa sao? Bản
cô nương yêu tiền như mạng, muốn tiền đến chết đi sống lại. Nhớ năm xưa
ta lưu lạc biến thành ăn mày, đã cùng một con chó tranh giành thức ăn,
vì một phân tiền là khom lưng cúi người. Trên thế gian này, tiền mới là
lão đại. Kiến tiền, chính là mục tiêu của cả cuộc đời ta. Ta là tài nữ,
yêu tiền như mạng, bốn chữ “không màng danh lợi” cách xa ta bao nhiêu
chỉ có nước dùng “năm ánh sáng” mới tính chính xác được.
“Vương gia
quá khen.” Cầm lấy chiếc đũa, ta không chút khách khí cắn miếng bánh
lớn. Bản thân ta trời sinh phóng khoáng, trời đất bao la, ăn mới là quan trọng nhất.
“Lấy sự thông minh tài trí của Phượng huynh, đương nhiên có thể đoán được ý đồ của bản vương, hi vọng Phượng huynh suy nghĩ thêm chút nữa.” Hắn chậm rãi uống rượu, thuận tiện nhìn ta ăn ngấu nghiến.
Thật sự đúng là bội phục hắn, nhìn thấy hình tượng ăn ngấu nghiến này của ta cư nhiên không chút phản ứng.
“Vương gia, ngài chẳng qua chỉ gặp ta có một lần, sao lại khẳng định ta có thể phụng sự cho tam hoàng tử?” Con chó dữ nào đó còn chưa ăn no buông đũa
xuống, thật sâu nhìn vào đáy mắt hắn.
Ta có phải đang hoa mắt không?
Tại sao lại thấy nơi đáy mắt hắn có một tia tán thưởng? Một quyền thôi
mà, uy lực lại lớn vậy sao? Có thể đánh cho hắn thành bệnh tâm thần? Não chấn động? Nếu không phải là bệnh tâm thần hay não bị chấn động, tán
tưởng ta làm gì?
Ta đây cũng từng gặp qua rất nhiều kẻ như vậy, xòe
cây quạt gà mái, “Tiểu đệ chính là được người xưng ngọc thụ lâm phong,
anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tương tự Phan An, suất đến rã rời, dũng mãnh phi thường uy vũ, thiên hạ vô địch, phong lưu công tử
Phượng Dạ.” Ta vẫy vẫy tóc, tự kỷ không gì sánh được nói, “Có thể gọi ta là Phượng công tử, cũng có thể gọi là phong lưu công tử.” Phong lưu
không sao, chỉ cần không phải hạ lưu là tốt rồi.
Suất ca liếc mắt
nhìn ta, “Phượng huynh, thỉnh lên lầu.” Ắc… Thái độ biến đổi cũng nhanh
quá đi, một khắc trước còn coi ta như kẻ thù, bây giờ đã xưng huynh gọi
đệ.
(TN: Mọi người đừng thắc mắc, là bản gốc nó thế =)), ta cũng không hiểu tại sao, hay là Hoàng Phủ Viêm này nhớ lại nhỉ )?)
——————————————————
(1) Đây là bài Lương Châu Từ của Vương Hàn.
Nguyên tác:
葡萄美酒夜光杯,
欲飲琵琶馬上催.
醉臥沙場君莫笑,
古來征戰幾人回?
Dịch nghĩa:
Chiếc ly dạ quang tinh xảo được đổ đầy rượu nho ngon tuyệt
Vừa muốn say sưa một phen thì đột nhiên tiếng tì bà tưng bừng vang từ trên lưng ngựa xuống như thối thúc tướng sĩ cùng can ly.
Dù có sau nằm lăn trên sa trường, mong các vị đừng chê cười,
Trước giờ ngươi đi chinh chiến mấy ai còn sống trở về.
Bản dịch thơ của Trần Trọng San
Rượu bồ – đào, chén dạ quang
Muốn sau, đàn đã rền vang giục rồi
Sa trường say ngủ ai cười
Từ xưa chinh chiến mấy người về đâu.
(2) Bài thơ > của Đường Dần:
Nguyên tác:
桃花塢裏桃花庵,
桃花庵裏桃花仙;
桃花仙人種桃樹,
又摘桃花換酒錢。
酒醒只在花前坐,
酒醉還來花下眠;
半醒半醉日復日,
花落花開年復年。
但願老死花酒間,
不願鞠躬車馬前;
車塵馬足貴者趣,
酒盞花枝貧者緣。
若將富貴比貧賤,
一在平地一在天;
若將貧賤比車馬,
他得驅馳我得閑。
別人笑我忒瘋癲,
我笑他人看不穿;
不見五陵豪傑墓,
無花無酒鋤作田。
Dịch nghĩa:
Trong thành hoa đào có am hoa đào
Trong am hoa đào có tiên hoa đào
Người tiên hoa đào trồng cây hoa đào
Lại hái hoa đào thay cho tiền mua rượu
Tỉnh rượu, thấy một mình ngồi trước hoa
Say rồi lại nằm ngủ dưới hoa
Nửa say nửa tỉnh ngày lại ngày
Hoa rụng hoa nở năm này qua năm khác
Thà chết già trong rượu và hoa
Chứ không chịu quỵ luỵ trước xe ngựa
Thú vui phú quý của người là bụi xe vó ngựa
Duyên nghèo của ta là chén rượu cành hoa
Nếu đem phú quý so với nghèo hèn
Một ở đất bằng, một lên tới trời cao
Nếu đem bần tiện so với ngựa xe
Người phải tất tả, ta được nhàn nhã
Người ra đi cười ta gió lớn cuồng quay
Ta cười, người nhìn nhưng có hiểu đâu
Chẳng thấy mộ của hào kiệt Ngũ Lăng đó sao
Không hoa, không rượu, bị san bằng làm ruộng cày.
Dịch thơ:
Ở thôn đào có am hoa
Trong am một vị tiên hoa thuở nào
Tiên hoa trồng cội hoa đào
Lại đem hoa hái đổi bầu rượu thơm
Tỉnh cơn ngồi cạnh gốc hương
Say thời nằm dưới cội đơm ngủ vùi
Tỉnh say ngày lại qua ngày
Hoa tàn hoa nở năm tày nối năm
Nguyện cùng hoa rượu chết nằm
Chẳng mong khom gối trước dằm ngựa xe
Người vui xa mã xênh xê
Kẻ nghèo ta đấy duyên tề rượu hoa
Bần hàn, phú quý so ra
Trời cao, đất lạnh sánh mà được sao
Ngựa xe tranh với thanh cao
Người thời tất bật, ta cầu thong dong
Người cười ta kẻ điên khùng
Ta cười người đấy, người chừng hiểu chăng?
Thấy không hào kiệt Ngũ Lăng
Mộ nào hoa rượu, đất san ruộng cày.
Nữ nhân hút thuốc là lúc nữ nhân đang u buồn, nuốt khói nhả sương mang
theo ưu thương nhàn nhạt. Nữ nhân uống rượu là lúc nữ nhân đang cô độc,
nâng chén hả hê, những thứ nuốt vào chính là chua xót, quạnh vắng của
bản thân mình.
Ta không hút thuốc lá, nhưng rượu thì uống rất hung.
Lúc còn ở hiện đại, quán ăn đêm là chỗ ta thường xuyên lui tới. Không
phải là do cuộc sống thối rửa, mà là thấy quá cô độc. Trang phục hở
hang, trang điểm sặc sở, ngồi trong quán bar hay hộp đêm, nhìn nam nữ
nhục dục giàn giụa, nhìn hiện thực xã hội này. Trong khoảnh khắc, ta chỉ muốn dùng rượu gây mê chính mình. Đủ loại kiểu dáng chất lỏng đổ vào
trong miệng chỉ làm ta cảm thấy chua xót. Nếu như vị chua xót nhàn nhạt
này có thể hòa tan vào nội tâm cô độc sâu thẳm của ta, ta nghĩ mình sẽ
rất thích làm như vậy.
Một khu nhà cao cấp khổng lồ, ngoại trừ vài
giờ có công nhân, bà thím cùng nhân viên công tác nội trợ thỉnh thoảng
quét tước, còn lại rất ít khi có ai ra vào. Cả một tòa biệt thự vắng vẻ, không có một chút hơi người. Có đôi khi ta và Lục Thanh Nhã cùng nhau
ngồi ở phòng khách trống trải xem TV, mỗi lần ngồi đều là cả một đêm.
Khi tắt đèn, chúng ta hai người cứ ngồi đó ngơ ngác cho đến khi màn đêm
hắc ám bị ánh bình minh nuốt chửng. Mỗi lúc này, Lục Thanh Nhã đều lấy
ra vài bình rượu đỏ, đem chất lỏng màu hồng đổ vào một cái ly thủy tinh
chân dài, yên lặng đưa cho ta một ly. Mỗi đêm của chúng ta đều vượt qua
như vậy, hộp đêm, phòng khách.
Uống rượu, đó là cách chúng ta thường
dùng để xua đi sự cô độc của mình. Nhưng, có rất nhiều lúc chúng ta đều
cảm thấy cô độc. Lâu ngày, tửu lượng cũng luyện thành rất khá. Rượu dưới 50 độ, uống vào trong miệng chẳng khác gì uống nước.
Ta làm sát thủ
không được bao lâu, chỉ trên dưới ba năm. Thế nhưng, ba năm này chẳng
khác nào ba mươi năm. Những đoạn ngày này, ta giống như một u linh.
Không cười, không khóc, khuôn mặt tái nhợt, chỉ có lạnh lùng. Giết người rất bình tĩnh, bị thương rất bình tĩnh. Đến khi vết thương đau đến
không chịu nổi, lão đại sẽ phân phó bác sĩ tiêm morphine (1) cho ta. Lục Thanh Nhã luôn luôn len lén đem morphine đổi thành thuốc an thần, để ta kịch liệt uống rượu giảm bớt đau nhức. Uống rượu kịch liệt đối với thân thể cũng rất có hại, nhưng so với thành phần trong morphine thì tốt hơn nhiều.
Sống cô đơn trong bóng đêm, bị thương vô số lần, khiến ta có
một tửu lượng rất tốt. Nói đến uống rượu, ta nhận thứ nhì, không ai dám
nhận mình đứng thứ nhất.
****
Một chén rượu đổ vào trong miệng, ta cũng không biết là nhiều hay ít. Có lẽ là do Mộng Lộ biết chúng ta có
chuyện cần bàn nên rượu đưa tới cũng tương đối nhạt, ta có cảm giác tựa
như đang uống nước. Ngoại trừ có chút… cái đó, không có cảm giác là đang uống rượu. Khục, mất mặt quá.
Ánh trăng xuyên qua khung cửa lan vào, ngôi sao sáng li ti, mông lung một mảnh.
Ta chậm rãi đứng lên, đi tới bên cửa sổ, tay đặt trên bệ cửa, nhìn trăng
sáng. Cũng không biết có phải đang ở một thời không xa lạ hay không,
nhưng trong lòng ta càng thêm trống rỗng cô đơn.
“Phượng huynh có tâm sự.” Hoàng Phủ Viên nhàn nhạt liếc mắt nhìn những bình rượu dưới đất.
“Xem là vậy đi.” Ta cũng nhìn một đống những bầu rượu dưới đất, mới phát
hiện mình bất tri bất giác đã uống hơn mười bình, thảo nào muốn đi nhà
xí.
“Nam tử tiêu sái bậc này giống như Phượng huynh cũng có tâm sự
sao?” Ngữ khí hắn cực kỳ lãnh đạm, không nghe ra đang có tâm tình gì.
Ta nhịn không được trừng mắt, “Ta cũng là người.” Vô nghĩa, chỉ cần là
người, ai mà không có tâm sự. Huống chi ta là nữ nhân, là tiểu nữ nhân
đa sầu đa cảm. Khục, được rồi, là lão bà mới phải. Hai mươi lăm tuổi, có thể tính là lão bà rồi.
“Chẳng hay Phượng huynh đang có tâm sự gì.”
Nghe thì giống như quan tâm ta, bất quá trong giọng nói của bản thân
người nào đó nghe không ra một chút ý quan tâm. Nhìn bộ mặt lạnh lùng
cùng ngữ khí lãnh đạm, rất nhiều người sẽ hiểu lầm là mình đã chết, còn
hắn đang ở đó mà đốt giấy tiền vàng mã.
Ê ê, Hoàng Phủ Viêm đồng đạo, chúng ta không quen, dựa vào cái gì mà ta phải nói tâm sự của mình với
ngươi? Không khéo ngươi hãm hại ta thì thế nào.
“Không hẳn.” Ta cười
gượng vài tiếng, không quan tâm phất phất tay. Ta hiện tại đang là danh
sĩ, yêu cuộc sống điên cuồng, là phong lưu công tử, sao lại có thể toát
ra u buồn được? Hủy đi danh dự của phong lưu công tử, sau này ta làm sao ra vẻ a.
“Phượng huynh không cần xem bản vương là người ngoài, nếu như có chỗ cần đến bản vương, cứ việc lên tiếng.”
Hừ, ta nhờ ngươi hỗ trợ, không phải vô duyên vô cớ biến thành đồng đảng tam gia à? Ngẫu nhiên thuộc thái tử đảng, kịch liệt bài xích tam gia đảng
cùng ngũ gia đảng. Không khéo, các hạ chính là một trong những người ta
cần phải bài xích. (đôi mắt đọc giả thực sự rất sáng, cùng nhau ném ra n cái trừng mắt, vừa rồi ai nói không tham gia bè đảng phân tranh? Không
phải ngươi chứ?)
Được rồi, ta có chỗ cần ngươi. Ta muốn đoạt về tàng
bảo đồ để biến thành phú lão bà, sau đó xây một tòa hậu cung để nuôi mỹ
nam, các hạ đồng ý giải quyết chứ?
“Vương gia, khách khí, tiểu đệ năm nay hai mươi lăm, vương gia hẳn là hơn tiểu đệ vài tuổi.” Hứ, ai là
huynh đệ của ngươi? Một lão già trung niên biến thái, không biết xấu hổ
còn cùng bản nhân (TN: TL đang ám chỉ bản thân, thêm chữ “bản” vào tự đề cao mình) non nớt xưng huynh gọi đệ, không sợ giảm thọ à.
“Hơn ngươi một tuổi.” Hai mươi sáu? Thế nhưng ta nhìn bản mặt như người chết của
hắn, ít nhất cũng sáu mươi hai, tại sao lại là hai mươi sáu?
Quả
nhiên là lớn hơn ta, ta trong lòng cười gian một chút, thanh giọng nói,
“Vương gia sau này gọi Tiểu Phượng là được rồi.” Tiểu Phượng… Ắc… Ta cho mình là Lục Tiểu Phượng a. Má ơi, nếu như đem họ của Lục Thanh Nhã ra,
ta chính là…
“Tiểu dân xuất thân đê hèn, thực sự không dám cùng vương gia xưng huynh gọi đệ, cứ xưng hô bằng tiện danh là được rồi.” Tiểu
Phượng? Quá mức thân thiết rồi. Ai không biết còn tưởng ta và Hoàng Phủ
Viêm này là BL, hắn là tiểu công, ai đó không may làm tiểu thụ. Nhìn
hình tượng này của ta đi, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng,
tương tự Phan An, soái đến rã rời, nếu như giới tính không được bình
thường, không biết sẽ làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Mà tan
nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ cũng mặc, nhưng bại hoại thanh danh của
bản nhân thì ta làm sao đứng được ở kinh thành này a?
“Phượng công tử không cần quá khiêm tốn, bản vương tán thưởng công tử tài hoa, thật
lòng kết giao.” Hắn uống một ngụm rượu, trên mặt vẫn không chút biểu
tình.
Thuận tiện kéo ta gia nhập tam gia đảng.
Cả nhà chúng ta đều là thái tử đảng, ta gia nhập tam gia đảng làm gì? Ta không phải là ăn quá no, cũng không phải sứt mẻ đầu óc.
“Phượng mỗ xuất thân hèn mọn, tính tình phóng đãng không biết kềm chế, làm quan trong triều chỉ sợ đắc tội rất nhiều người.” Ta có thâm ý khác liếc hắn một cái.
Hoàng Phủ đồng đạo, ta nói một câu đã quá rõ rồi. Bản nhân
trịnh trọng cảnh cáo ngươi, không được tiếp tục có chủ ý với ta. Ta là
công dân lương thiện, đang chuẩn bị ra sức làm tốt thị dân đại biểu,
không được mượn hơi ta. Con người của ta ý chí bạc nhược, chịu không nổi mê hoặc đâu.
“Chỉ nói gió trăng, không nói triều chính.” Hắn diện vô biểu tình, ngắt lời ta.
Được, họ Hoàng Phủ kia, xem như ngươi lợi hại.
Ta giương mắt lên, tay cầm chén rượu giơ trên không trung, chần chừ nên
làm sao nuốt vào miệng. Hắn đột nhiên nhàn nhạt liếc mắt ra ngoài cửa
sổ, tay cầm chén rượu đột nhiên căng thẳng, trong đáy mắt xẹt qua một
chút tiêu điều.
Khóe mắt ta hướng ra bên ngoài cửa sổ, tiêu sái xòe cây quạt, “Khí trời nóng quá a.” Khí trời nóng quá, mê dược thơm quá.
Đám người ngoài cửa kia thực sự là một lũ ngu ngốc không hơn không kém, hạ
mê dược với Hắc quả phụ ta, chính là muốn thắt cổ tập thể.
Kết quả dự kiến, đám người kia nếu không phải bị ta đánh chết thì cũng bị đánh đến bán sống bán chết. Ta thở dài một hơi, bắt đầu thương cảm cho bọn
chúng. Ta là người tốt, hết sức giàu lòng thương cảm.
“Đúng vậy, thời tiết nóng quá.” Hoàng Phủ Viêm cong đôi môi mỏng gợi cảm, cười như không cười.
Chết tiệt, đừng có cười mê người như vậy, ta muốn bị mê hoặc rồi.
“Đầu khớp xương ta cũng muốn rỉ sắt rồi, thỉnh Hoàng Phủ huynh chia cho ta
một chén canh.” Ta vẫn như cũ tiêu sái phe phẩy cây quạt.
Ai không biết còn tưởng hai chúng ta là kẻ trộm đang chia của…
Từ khi thoái ẩn, ta rất ít khi động thủ. Thỉnh thoảng thì cùng Lục Thanh
Nhã luận bàn, thế nhưng đánh nhau thì đã nghiện hơn. Có một đám ngu ngốc tự dâng lên tới cửa, ta làm sao cự tuyệt chứ?
Hắn lạnh lùng nói một
câu, “Ta cùng ngũ đệ lúc trước có ân oán, nếu Phượng công tử không muốn
phò tá tam đệ, cần gì phải can thiệp vào.”
“Làm sao ngươi biết nhất định là ngũ hoàng tử?” ‘Ba’ một tiếng khép cây quạt lại, ta cũng nhếch môi.
Nghe Lục Thanh Nhã nói, Hoàng Phủ Hạo hùng tài đại lược, mưu trí hơn người.
Một thái tử mưu trí hơn người, tuyệt đối không làm ra loại chuyện ám sát vô nghĩa này. Là nam tử chân chính kiêu ngạo nhìn thiên hạ, hắn chỉ
biết đi chinh phục. Ngoài cửa có thích khách, Hoàng Phủ Hạo là người đầu tiên ta loại trừ.
“Đại ca sẽ không làm ra loại chuyện này.” Hắn không mặn không nhạt nói một câu.
Quả nhiên, anh hùng sở kiến lược đồng. (Anh hùng, dù không bàn cũng có chung ý kiến.)
“Một người cũng không được sống, nếu không, ta không muốn can thiệp vào cũng không được. Ta nghĩ, Vương gia không hi vọng cả bằng hữu chúng ta cũng
làm không được chứ.” Chỉ cần có một người trốn thoát, ngũ hoàng tử Hoàng Phủ Huyền kém trí kia sẽ biết Hoàng Phủ Viêm đêm khuya đã cùng một tên
nam tử nâng cốc nói cười. Mà kẻ cùng Hoàng Phủ Viêm nâng cốc nói cười,
đương nhiên trực thuộc tam gia đảng, hơn nữa còn là nhân viên chủ chốt.
Sau đó tên kém trí kia sẽ bằng mọi giá tra ra thân phận của ta, tiếp
theo sẽ là hãm hại ta. Ngạ tích thần a (2), từ nay về sau ta sẽ phải
sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Chỉ âm thầm gia nhập thái tử đảng,
kiên quyết không làm tam gia đảng.
“Biết.” Chúng ta nói chuyện giọng nói không lớn, chỉ mỗi chúng ta nghe được.
Biết là tốt rồi, chỉ sợ ngươi cố ý hãm hại ta, để lại một hai tên chết tiệt
không may sống sót. Dám cố ý hại ta, bằng hữu cũng đừng mong làm.
“Đa tạ vương gia.” Ta cười bỡn cợt, trong đáy mắt toát ra hào quang quỷ dị.
Hắn thật sâu nhìn ta, “Phượng công tử, có thể khiến bản vương tán thưởng như vậy, ngươi là người đầu tiên.”
Ta không quan tâm nhún nhún vai, cười hắc hắc, “Tại hạ ăn nói lung tung,
vương gia không nên để trong lòng.” Kỳ thực ta cũng nhìn không thấu tâm
tư hắn, đề phòng chu đáo mà thôi. Hừ, ai biết hắn có phải tiểu nhân đê
tiện hay không.
Trong lòng ta hung hăng khinh bỉ hắn, đâm hình nộm để nguyền rủa hắn.
“Có ai cứu mạng a…” Một tiếng thét chói tai vang lên, cắt đứt tâm tình của
ta. Ta ‘ba’ một cái khép quạt, nghiêng người hai cái phóng qua khỏi bàn
lẻn đến cửa.
Còn chưa kịp mở cửa ra, cửa đã tự mở, tiếp theo xuất hiện binh khí sáng loáng.
Ta giơ tay lên, dùng quạt đỡ lấy thanh đao của người đang đến, sau đó
nhanh chóng phóng khỏi cửa, liếc mắt. Tiểu bất điểm đang bị một trong
các thích khách đuổi kịp, trái né phải tránh. Ai, võ công tệ quá, an
toàn bản thân không được đảm bảo.
Phần thưởng cho vị nhân huynh dám
chém ta là một bàn tay trắng như phấn, hắn lập tức chảy máu mũi nằm trên mặt đất. Thân thể mềm mại của ta lướt qua ba bốn tên thích khách, một
tay kéo tiểu bất điểm tới bên người, một tay không ngừng biến hóa chiêu
thức, dùng quạt đỡ lấy đao của thích khách. Dùng quạt lụa chống đỡ thanh đao, thật cừ a.
Tiểu bất điểm không biết trời cao đất rộng, không
ngừng trầm trồ khen ngợi. Bộ dạng nàng hưng phấn giống y như đang xem
xiếc thú, hoàn toàn không biết phấn đấu vì cái mạng nhỏ của mình. Ai,
sớm biết vậy để nàng bị chém chết đi cho rồi. Ta trừng mắt nhìn nàng một cái, vị nhân huynh trước mắt nhân lúc ta phân tâm, chém một đường đao
trên cánh tay nõn nà của ta, máu tươi chảy ra không dứt, nhanh chóng
nhiễm đỏ cả bạch y. Ta thẳng thắn đem tiểu bất điểm đẩy tới nơi an toàn, thân thể vừa lộn, xuất ra uyên ương liên hoàn cước. Tên này vận khí
thật sự không tốt, bị ta đá đến mặt mũi bầm dập, mắt nổi đom đóm, cuối
cùng là vô cùng đáng thương té trên mặt đất.
Không chút hứng thú nhìn sáu tên nửa sống nửa chết, ta bĩu môi, “Hoàng Phủ huynh, chuyện còn lại giao cho huynh.” Thật sự chỉ vì đã nghiện, thoáng cái đã đánh xong rồi.
Hoàng Phủ Viêm gật đầu một chút, “Đa tạ ngươi đã cứu nàng.”
Ta cười ha ha, “Có thù lao không? Nếu như không có, đừng nói câu đa tạ.” Xin lỗi, bản nhân không nhận nổi câu đa tạ của ngươi.
“Ngươi muốn gì?” Hắn nghiêm chỉnh hỏi.
“Ba vạn lượng bạc.” Ta thuận miệng nói vậy thôi. Đối với tiền căn bản không có khái niệm. Với ta mà nói, ba vạn lượng, chỉ là số liệu hình thức.
Hoàng Phủ Viêm không chút do dự, lập tức đáp ứng, “Được.”
Hả? Thẳng thắn vậy sao? Ta chỉ đùa thôi mà.
“Nhị ca, huynh điên rồi.” Ta còn chưa kịp nói gì, tiểu bất điểm đã thay ta
mở miệng. Đúng vậy, ta muốn hỏi hắn có phải điên rồi hay không. Ba vạn
lượng đó, nói cho cho liền.
Hoàng Phủ Viêm lạnh lùng nghiêm mặt, “Câm miệng, chỉ tại muội nhiều lời khiến Phượng công tử bị thương, ta còn
chưa tính sổ với muội.” Ánh mắt không tệ, còn nhìn ra cánh tay ta bị
thương là do tiểu bất điểm hại. Ừ, chí ít danh dự của phong lưu công tử
ta không bị tổn hại.
“Muội…” Tiểu bất điểm len lén nhìn cánh tay đang bị thương của ta, “Người ta chỉ là không ngờ hạ lưu công tử võ công lại tốt như vậy.”
Ta trợn mắt nhìn nàng, “Là phong lưu công tử.”
“Được thôi, hạ lưu thì hạ lưu.” Tiểu bất điểm bất mãn bĩu môi.
Ai đó triệt để tuyệt vọng, không biết lỗ tai nàng có vấn đề hay thần kinh
có bệnh. Hạ lưu với phong lưu khác nhau một trời một vực biết không, ta
van ngươi đó tiểu thư, đừng nhầm lẫn.
“Vương gia, công chúa, Phượng mỗ cáo từ.” Mau chóng trở về xử lý vết thương, tiếp tục chảy máu bản nhân sẽ chết khô mất.
Hoàng Phủ Viêm không phản đối, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Nửa tháng sau, bản vương ở đây đợi Phượng công tử.” Tại sao lại là nửa tháng sau mà không
phải nửa ngày sau?
Được rồi, nửa tháng thì nửa tháng. Có thể hắn muốn nhân nửa tháng này vào nhà ai cướp của, gian dâm cướp bóc, ta luôn luôn rất biết điều, sao có thể không biết xấu hổ ngăn cản hắn làm chính sự
chứ?
Nửa tháng sau, ta tại sao phải đến nơi này? Cho tiền ta sao? Được rồi, có thể suy xét.
———-
(1) Morphine: Morphine là một thuốc giảm đau gây nghiện (opiat), là một
alcaloid có hàm lượng cao nhất (10%) trong nhựa khô quả cây thuốc phiện
,về mặt cấu tạo có chứa nhân piperridin-phenanthren. Có tác dụng: giảm
đau, gây ngủ, gây khoái cảm và 1 số tác dụng khác.
(2) Ngạ tích thần
a: Là câu cửa miệng của lão bản nương Đông Tương Ngọc trong hài kịch cổ
trang tiêu biểu > thường nói lúc kinh
ngạc, về sau, câu này được nói như biểu bị sự kinh ngạc, còn có ý tứ
khôi hài.