Nhiếp Thi Tú vội vàng kéo con gái cưng của bà ta đứng dậy.

Bà ta nháy mắt ra hiệu với Lý Thảo Mai, với hàm ý khuyên nhủ cô không nên vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà chọc tức bà nội.

Cô ta tức lắm, nhưng cũng hết cách, đành nghe theo sự sắp xếp của mẹ mình.

Lùi lại về sau để cho mẹ cô xử lý.

Nhiếp Thi Tú tiến đến nắm lấy tay của cô, bắt đầu tỏ vẻ dịu dàng, quan tâm cô: “Y Nhiên à, nếu con muốn lấy tài sản của ba con thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải gọi bà nội vất vả đường xa đến làm gì?”

Lý Y Nhiên giận dữ hất thẳng tay bà ta ra, khuôn mặt cô hiện rõ vẻ bức xúc và ghê tởm trước hành động của bà ta.

“Bớt diễn lại đi, tôi không cần của thứ tình cảm giả tạo đấy của bà.”

Cô ngồi xuống ghế, đóng con dấu của ba mình vào tờ di chúc, “Bà nội, giờ hãy ký vào giấy này đi.”

Lão phu nhân thở dài, cầm cây bút lên kí một đường vô cùng rõ nét.

Tiếp theo, Y Nhiên đưa giấy cho Nhiếp Thi Tú cùng với cây bút bi, “Đến lượt bà rồi đấy, kí đi.”

Nhiếp thi Tú nhận lấy tờ di chúc trong tay Y Nhiên, Khuôn mặt bà ta tỏ rõ vẻ bất mãn.

Tay nắm chặt lấy tờ di chúc như muốn đốt nó luôn vậy.

Nếu như bà ta kí vào tờ giấy này thì cả hai mẹ con chỉ có thể ở trong căn nhà này thôi, về cổ phần của công ty thì chỉ có Lý Y Nhiên là được thừa hưởng hết mọi thứ.

Vậy chẳng khác nào nỗ lực của bà ta bao năm nay sẽ đổ sông đổ bể?

Sự chần chừ của Nhiếp Thi Tú chẳng kéo dài được bao lâu, lão phu nhân cũng không rảnh mà ngồi đợi cái sự chậm trễ này của bà ta.

Bà ấy liền lên tiếng thúc gục:

“Kí lẹ đi, hai mẹ con cô được cả một căn nhà của con trai ta rồi còn gì nữa.

Chẳng lẽ cô muốn cả cái công ty sao?”

Nhiếp Thi Tú vội vàng phản bác; “Không, làm gì có, con kí liền nè.”

Bà ta đặt bút xuống giấy mà trong lòng không khỏi dậy sóng.

Nét bút cũng cứng ngắc hẳn, chẳng được mềm mại như lúc bà ta kí giấy cho vay nặng lãi.

Sau khi kí xong, Lý Y Nhiên lấy lại tờ giấy và đồng thời tuyên bố:

“Từ nay, tôi sẽ là người thừa kế hợp pháp của công ty XX, và hai người không hề có quyền can thiệp vào công việc hay bất kì điều gì diễn ra trong công ty.

Và hai người chỉ được thừa hưởng căn nhà này.”

Mọi chuyện đã theo như đúng kế hoạch mà cô đã vạch ra.

Thuận lợi lấy được công ty và rời khỏi ăn nhà tẻ nhạt này.

Lão phu nhân vui vẻ nắm lấy tay của cô, nhìn cô một cách trìu mền.

“Thật tốt quá, giờ con sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Lý rồi.” Bà ấy quay sang lườm Lý Thảo mai, “Và cũng mong ba người có thể sống hoà thuận với nhau như một gia đình vậy.”

Hoà thuận? Nghe hai từ này mà lòng Lý Y Nhiên trở nên đau nhói.

Nếu hoà thuận được thì tâm hồn và thể xác của cô đã không bị tổn thương nặng nề đến như vậy.

Tất cả những nỗi đau mà cô phải chịu đều từ hai từ “hoà thuận” mà người ngoài hay nói chứ đâu.

Chẳng ai hiểu được suốt bao năm qua cô đã phải sống trong niềm tuyệt vọng như thế nào.

Lý Y Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc ấy của lão phu nhân mà cười trừ, “Thật ngại quá, hình như bà nội đã hiểu nhầm gì đó rồi thì phải.

Ngôi nhà này giờ là của hai người kia rồi, nên cháu sẽ chuyển đi trong ngay hôm nay luôn.”

Anh mắt, nụ cười và biểu cảm nghiêm túc của cô khiến lão phu nhân đứng hình.

Trên nét mắt ấy hiện rõ sự tức giận đối với bà.

Không hiểu sao cơ thể của lão phu nhân đột nhiên cảm thấy sợ hãi trước vẻ mặt đó, bàn tay không ngừng run rẩy khi Y Nhiên nắm chặt hơn.

Bất giác, lão phu nhân rụt tay trở về, gượng gạo nói lời xin lỗi với cô;

“Xin lỗi vì từ trước đến nay ta đã quá thờ ơ trước sự hiện diện của cháu.

Ta..ta thực sự không ghét cháu đâu...”

Chưa để bà ấy nói hết câu, Y Nhiên liền cắt ngang, “À, chuyện đó cháu biết rõ hơn ai hết, bà nội không cần giải thích hay bù đắp cái gì cho cháu đâu ha.”

Không khí căn phòng trở nên ảm đạm, bà nội tối sầm mặt mày lại.

Lời muốn nói rất nhiều nhưng người bà muốn nói cho nghe thì họ lại không chấp nhận.

Bà chỉ đứng đó im lặng nhìn cô.

“Thưa phu nhân, hành lý đã được thu dọn xong rồi ạ.”

Phúc Hạo đã lên lầu thu gom hết đồ đạc cho Y Nhiên, cả những món bảo vật của ba cô, cậu ấy cũng gói gọn sạch sẽ chất hết vào trong va li.

Đồ của Y Nhiên cũng chẳng có bao nhiêu, chủ yếu là những món đồ có chứa kỉ niệm ngày xưa của gia đình cô là nhiều, chất đầy hẳn một cái va ly luôn.

Có vẻ như ba cô giữ lại rất nhiều món đồ quý giá.

Nhìn thấy những món đồ giá trị đến hàng triệu đồng đang từng bước rời khỏi căn nhà mà Nhiếp Thi Tú hoảng hốt hết cả liên.

Vội vàng ngăn cản Phúc Hạo lại:

“Đây là đồ của chồng tôi, sao mấy người lại mang đi hết vậy?”