Con dao sắp chạm vào da mặt của cô thì một giọng nói khàn đặc vang lên:

“Dừng tay, sao các người dám hành hung cháu gái tôi?”

Từ cửa chính của căn nhà, bước vào là một bà lão đã ngoài sáu mươi tuổi, mặc một bộ áo dài tối màu nhưng vẫn tôn lên sự thanh thoát và kiêu ngạo của một lão phu nhân.

Mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, nổi bật nhất là đôi mắt màu xanh ngọc giống như ba cô vậy.

Sự xuất hiện của lão phu nhân làm cho Lý Thảo Mai và mẹ của cô ta sợ hãi tột độ, đến nỗi chân tay run rẩy làm rơi con dao gọt hoa quả khỏi tay của mình.

Nhiếp Thi Tú vội vàng chạy đến trước mặt mẹ chồng, kính cẩn mời bà ấy vào trong ngồi.

Thế nhưng, trước khi đi lão phu nhân đã tặng cho Nhiếp Thi Tú một cái bạt tai vào mặt, giọng chứa đầy sự căm giận:

“Cô có xứng đáng làm một người mẹ không hả? Để con gái của mình kề dao lên mặt của chị gái như thế sao?”

Nhiếp Thi Tú sợ hãi quỳ xuống đất, hai tay ôm chặt bên má vừa bị đánh của mình, ánh mắt bà ta không khỏi tỏ ra sự sợ hãi.

Mặc dù rất muốn phản bác lại mẹ chồng, nhưng uy áp của lão phu nhân đã làm Nhiếp Thi Tú im lặng, không dám nói một lời nào.

“Sao bà lại đánh mẹ cháu? Người sai là chị ta cơ mà.”

Có vẻ như Lý Thảo mai vẫn chưa xem xét được tình hình trước mắt mình.

Cô ta chạy đến đỡ mẹ mình ngồi lên ghế rồi nói tiếp:

“Là chị ta không biết xấu hổ, quyến rũ người đàn ông khác, bỏ nhà theo người đàn ông đó.

Hơn nữa trước khi đi, chị ta còn đánh đập mẹ thậm tệ nữa.

Cháu huỷ dung chị ta là muốn cảnh cáo chị ta thôi.

Sao bà lại bênh vực chị ta như thế?”

“Cháu ngậm miệng lại.” Lão phu nhân tức giận quát lớn.

Bà ấy chống cây gậy gỗ của mình đi đến trước mặt Lý Y Nhiên, nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Cháu gái ngoan, xin lỗi vì bà đã đến muộn.”

Lý y Nhiên hất nhẹ bàn tay ấm áp của lão phu nhân sang một bên.

Vốn dĩ, sự xuất hiện của lão phu nhân là để giúp cô lấy được quyền thừa kế một cách quang minh chính đại, đồng thời gián tiếp trừng trị mẹ kế và con gái cưng của bà ta chứ không phải là để gắn kết tình thân với bà nội của mình.

Từ trước đến nay, bà ấy cũng chẳng khác gì một người xa lạ với cô cả, mỗi lần cô muốn gần gũi với bà nội thì toàn bị làm lơ.

Mọi người xem cô như một con búp bê trang trí trong nhà, chưa từng có ai quan tâm cô thật lòng, kể cả bà nội đang đứng trước mặt cô.

Có lẽ, cái xoa đầu vừa nãy cũng chỉ là một tình cảm giả dối mà bà nội tặng cho cô mà thôi.

Lý Y Nhiên lấy ra tờ di chúc của ba mình, một tờ giấy đăng kí kết hôn và con dấu của ba cô.

“Bà nội cũng thấy hết rồi đúng chứ? Hai người họ luôn đối xử với cháu như thế đấy và họ có ý định cướp đoạt tài sản của ba cháu.”

Khuôn mặt lão phu nhân biến sắc hẳn.

Bây giờ trên khuôn mặt bà ấy hiện rõ sự thương cảm đối với cô.

Lão phu nhân quay lại lườm hai mẹ con họ, “Các người đúng là gan to bằng trời rồi nhỉ? Muốn ngồi lên đầu lão thân rồi sao? Coi ta chết rồi à? Lại dám để cháu gái của ta chịu nhiều khổ cực như thế.”

Lý Thảo Mai vừa nãy còn rất hăng say cãi tay đôi với lão phu nhân, giờ lại im bặt không dám nói một lời nào.

Nhiếp Thi Tú trấn an lại tinh thần của mình lấy lại phong thái của một bà chủ.

Bà ta đứng phắt dậy giải thích với lão phu nhân:

“Chuyện đó là do con bé bịa ra thôi, mẹ đừng có tin.

Đây cũng là lần đầu Thảo Mai nó hỗn với chị gái, là do con chưa dạy dỗ con bé đàng hoàng.” Bà ta liền lườm Lý Thảo Mai, ‘”Còn không biết đường xin lỗi chị gái con đi, muốn bị đuổi ra khỏi nhà sao?”

Lý Thảo Mai không hề muốn xin lỗi Lý Y nhiên dù chỉ là một chút.

Cô định phản bác lại mẹ của mình, thế nhưng ánh mắt kiên định của mẹ làm cho cô ta sợ hãi, đành phải cúi đầu nhận lỗi với y Nhiên.

“Em xin lỗi chị, là do em quá ngông cuồng, mong chị tha thứ cho em lần này.”

Tưởng rằng Lý Y Nhiên sẽ nể mặt lão phu nhân đang đứng ở đây mà nhắm mắt bỏ qua cho cô ta.

Cơ mà, cái trường hợp đặt biệt đó chỉ xảy ra với những đứa con gái yếu đuối, vô dụng mà thôi.

Còn đối với Lý Y Nhiên thì lại không hề kiêng dè điều gì cả, thẳng tay tát vào mặt Lý Thảo Mai một cái bạt tai, làm cho cơ thể cô ta mất thăng bằng, ngã xuống sàn nhà.

Lý Thảo Mai đờ người ra, cô ta không ngờ Lý Y Nhiên nhút nhát ngày xưa lại dám đánh cô ta ngay trước mặt bà như thế.

Cô ta tức giận, ôm lấy bên mặt vừa bị tát của mình, nó rát vô cùng, cứ như mắt cô sắp bị méo đi vậy.

Lý Thảo Mai nhổn người dậy lườm cô.

Lý Y Nhiên phủi phủi đôi bàn tay của mình, “Cái tát này là để thức tỉnh em gái khỏi sự ngông cuồng của bản thân đấy.

Nên đừng có lườm chị như thế.”