Nhân Gian Băng Khí

Chương 453: Dạ chiến Ôn Thành (hạ)

"Còn gì khác không?" Mười Một hỏi.

Băng Mộng lắc đầu nói: "Hết rồi, cuộc sống và công việc của hắn rất bình thường. Việc kinh doanh chủ yếu là xuất khẩu nên hay đi sang các nước phương Tây.

"Địa chỉ thì sao?"

"Tra được rồi. Cũng ở tại biệt thị hoa viên thuộc khu Tân Thành."

"Trong nhà hắn còn có người khác hay không?"

"Còn vợ và con hắn." Dừng một chút, Băng Mộng lại bổ sung một câu: "Không có vệ sĩ tùy thân."

Mười Một gật đầu ra lệnh: "Diệp Kiếm, ngươi dẫn theo Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi cùng Walter lập tức truy tìm Trương Khải Thái. Ta, Lãnh Dạ và Băng Mộng đi đến nhà kho."

"Ta đi nữa." Tiểu Đao cố nén cảm xúc đang dâng lên, bá vai Diệp Kiếm thuyết phục: "Khu vực biệt thự hoa viên không phải là địa bàn của chúng ta, chẳng may xảy ra chuyện gì, vẫn còn có ta dễ dàng ra mặt nói chuyện một chút."

Mười Một khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hỏa Điểu hỏi: "Muốn để hắn sống không?"

"Trước tiên hãy bắt sống, chờ tin tức của bên kia. Đừng để địch nhân phát hiện."

Hỏa Điểu vỗ vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm đi. Ta mà ra tay, hắn muốn chết cũng không chết được."

Mười Một lại bổ sung một câu: "Cũng đừng giết vợ và con hắn vội."

"Được."

Xe dừng lại trên đường, Tiểu Đao, Hỏa Điểu, Tuyết Linh Nhi cùng Walter bốn người xuống xe. Những người còn lại phân làm hai đường. Tiếp tục đi tới kho hàng.

Đúng một giờ sáng, chiếc xe cuối cùng cũng tới kho hàng ở Ôn Thành. Lúc này, cả kho hàng, ngoại trừ ánh sáng của vài cây đèn đường bên ngoài chiều ngoài, những chỗ ánh sáng không chiếu tới đều đèn đóm tối om, đến cả bóng quỷ cũng chẳng thấy cái nào.

Mười Một, Lãnh Dạ và Băng Mộng ba người xuống xe, Diệp Kiếm lưu lại trong xe chờ tin tức. Vạn nhất bên trong đó có đánh nhau, bằng vào thân thủ mèo ba chân của Diệp Kiếm, bị kéo vào thì chỉ có mà chờ chết.

"Lãnh Dạ, tìm chỗ bắn tỉa. Băng Mộng, chúng ta tách ra, tìm container thứ chín." Sau khi Mười Một phân phó xong, ba người chia làm ba hướng nhanh chóng chạy đi.

Lãnh Dạ chọn một căn nhà cao tầng gần đó, xách chiếc hộp đựng súng bắn tỉa lên, cắm đầu cắm cổ chạy đi. Mười Một và Băng Mộng leo tường nhảy vào cầu tàu, phân tán ra tìm kiếm container thứ chín.

Cảng hàng hóa này rất lớn, diện tích phải xấp xỉ với một khu dân cư. Bên trong đặt đầy các container lớn lớn nhỏ nhỏ khác nhau, nguyên liệu cũng đủ các chủng loại đặt trong các container.

Những thứ chứa trong container được chia theo chủng loại, số lượng hàng hóa khác nhau được chứa vào các containter khác nhau. Đại khái là phân loại thành container gỗ, container thép, container hợp kim nhôm, container bằng sợi thủy tinh, container bằng bằng thép không rỉ v.v… Còn có thể phân loại thành container gấp xếp và container cố định, trong các loại container cố định còn có thể phân thành container bịt kín, container mở đỉnh, containercó giá đỡv.v…Căn cứ theo tổng trọng lượng, có container 30 tấn, 20 tấn, 10 tấn, 5 tấn, 2.5 tấn v.v…

Bởi vì cần giấu người cho nên không có khả năng là container bịt kín, giấu bên trong đó khiến đối tượng bị giam giữ nửa sống nữa chết thì không bằng dứt khoát trực tiếp giết chết, lại còn là xuất ra nước ngoài, như vậy không phiền toái sao? Lại vì Trương Khải Thái kinh doanh sản phẩm điện tử, nếu để chứa đồ điện tử thì nhất định phải có khả năng chống rung động nhất định.

Như vậy phạm vi tìm kiếm được giảm xuống rất nhiều.

Mười Một tựa như u linh trong bóng tối, tại một nơi mà ánh sáng không chiếu đến được thì đột nhiên biến mất. Ánh mắt hắn trước sau vẫn đảo qua lại trên các loại container đang tập trung đông đúc ở đây, không hề bỏ qua một container nào. Thập chí những cái không thể giấu người hắn cũng đã xem qua, nhưng vẫn không tìm được container thứ chín ở đâu.

Chẳng lẽ đã đến chậm?

Mười Một lo lắng, không biết có nên thông tri cho Hỏa Điểu bên kia một tiếng không, bất luận như thế nào, nhất định cũng phải từ miệng Trương Khải Thái moi ra được tung tích của Âu Dương Nguyệt Nhi. Băng Mộng rốt cuộc cũng đã truyền tin đến: "Tìm được rồi, container số chín ở chỗ ta."

Mười Một hỏi ngay: "Vị trí?"

"Hướng số bảy."

"Vù!" Mười Một đã biến mất, như một cơn gió lao vút đến chỗ của Băng Mộng.

Khi Mười Một chạy đến bên Băng Mộng thì quả nhiên thấy container số chín, đó là một khối hộp chữ vuông cao 40 feet, thể tích cỡ chừng 54 mét khối, là một container bằng nhôm trông như một căn nhà nhỏ.

Mười Một không kích động cũng không cố tự trấn tĩnh, hắn vẫn tự nhiên như trước. Dường như cũng chỉ là đang chấp hành một nhiệm vụ bình thường. Hắn chậm rãi đi tới container, áp tai vào cửa cẩn thận lắng nghe âm thanh bên trong.

Băng Mộng hỏi: "Có muốn ta mở ra không?"

Mười Một lắc đầu, trước tiên nhìn bốn phía, sau đó lại áp tai vào máy bộ đàm hỏi: "Lãnh Dạ, có thể thấy vị trí của chúng ta hay không?"

"Có thể." Máy bộ đàm truyền ra trả lời của Lãnh Dạ.

"Có phát hiện tình huống gìkhông?"

"Không." Dừng lại một chút, Lãnh Dạ hỏi: "Sao vậy?"

Mười Một thấp giọng nói: "Quá yên tĩnh."

"Ặc!" Tiếng của Lãnh Dạ vang lên: "Yên tĩnh không tốt à? Chẳng lẽ ngươi còn muốn người ta tấp nập đến đây, hay là muốn máy báy chiến đấu rải bom oanh tạc?"

"Không…" Mười Một lắc đầu: "Cảm giác quá kỳ quái, hình như là cảm giác tử vong." Text được lấy tại Truyện FULL

"Tử vong? Cái này cũng cảm giác được à?" Lãnh Dạ mở trắng mắt. Liền đó tức giận nói: "Ngươi tưởng đây là tiểu thuyết sao? Hay là đang đóng phim?"

Băng Mộng liếc mắt nhìn container một cái rồi hỏi: "Có bom bên trong sao?"

"Không phải bên trong, là bên ngoài." Mười Một vẫn cau mày, từ lúc mới bắt đầu đến giờ, hắn vẫn có một cảm giác rất bức bối. Tuy không rõ vì sao Băng Mộng không cảm giác được nguy cơ mãnh liệt như vậy nhưng hắn thật sự cảm nhận được rất rõ ràng, hơn nữa đối với hắn cũng không xa lạ, đó là cảm giác tử vong đến gần.

Bất ngờ. Mười Một tự ý thức được điều gì đó. Đột nhiên xoay gấp người nhìn chằm chằm vào một khoảnh bên bờ sông, nơi đó đen thui, ngay cả chút ít ánh sáng cũng không có.

Băng Mộng bị biểu hiện của Mười Một làm cho sửng số. Vì không rõ cho nên nhìn Mười Một một chút rồi lại nhìn khối đen nhánh kia.

Ba người cứ ngây ngốc đứng bất động như vậy, Mười Một nhìn chằm chằm vào chỗ ấy, Băng Mộng nhìn Mười Một, Lãnh Dạ lại dùng ống ngắm nhìn hai người, cũng không rõ Mười Một vì sao lại như phát bệnh thần kinh?

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã hiểu được.

"Không hổ là tên tạp chủng do ta dạy dỗ." Bất ngờ, một giọng nam dùng Ưng Ngữ rất lưu loát phát ra. Mà thanh âm này chính là từ nơi cái góc mà Mười Một đang nhìn vọng lại.

Băng Mộng hai tay rung lên, tay trái đã cầm một thanh chủy thủ, tay phải mang một khẩu súng giảm thanh. Lãnh Dạ cũng lập tức nhắm chuẩn chữ thập của ống ngắm vào khối đen đó.

Mười Một mặc dù không động, nhưng nghe âm thanh đó, đồng tử trong mặt hắn chợt co lại một chút. Hắn rốt cuộc đã hiểu được vì sao mình có cảm giác tử vong đến gần mạnh mẽ nhưng lại quen thuộc đến như vậy. Âm thanh của người này, hơi thở của người này hắn cũng không xa lạ. Chỉ là hắn không nghĩ đến, Ma Quỷ không ngờ đã phái cả kẻ đó ra.

Người ẩn trong bóng tối tựa hồ không nhận thấy uy hiếp của Băng Mộng và Lãnh Dạ, cuối cùng, trong không gian đen thui có một bóng người đen thui đi ra.

Ngọn đèn không chiếu lên trên người này, dường như hắn thuộc về hắc ám, ánh sáng chẳng có can hệ gì với hắn.

Mặc dù không nhìn thấy diện mạo của người này, nhưng trực giác của Băng Mộng cho nàng biết người này đang cười, hơn nữa nụ cười này làm cho nàng cảm giác rất lạnh.

"Ta đã ở đây đợi ngươi vài ngày rồi, ta biết ngươi nhất định sẽ tìm được nơi này. Bởi vì người là do ta dạy dỗ." Trong bóng đêm, hai luồng sáng sắc bén chiếu đến gương mặt Mười Một, thanh âm kia một lần nữa lại vang lên: "Đã lâu không gặp, Mười Một."

Vẻ mặt Mười Một thoáng chốc đã trở nên vô cùng ngưng trọng. Hắn hít một hơi, không nồng nhiệt cũng không lạnh lùng nói: "Giáo quan."