Nhân Gian Băng Khí

Chương 452: Dạ chiến Ôn Thành (hạ)

Khi Walter đến, hắn bị bộ dạng của Huyết Thích làm cho hoảng sợ. Huyết Thích và Mao Linh dựa lưng vào nhau, cùng bị Mười Một dùng thắt lưng da trói tay vứt ở một góc, mặt cúi gằm xuống, trên mặt, trên người toàn là máu. Thế này cũng chưa có gì, điều đáng sợ là mặt hắn đã trở nên phẳng lì. Cái mũi vốn cao chót vót đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là những cái hồ lồi lõm như trên mặt trăng, máu thịt bầy nhầy.

Một cước của Mười Một không chỉ làm gãy xương mũi của hắn, mà còn hoàn toán chấn nát. Biến thành từng khối từng khối nhỏ ngập sâu vào trong thịt, ngay cả khi hít thở một hơi cũng hắn làm đau đớn đến tận tâm can, chẳng trách chỉ một cước đã khiến Huyết Thích hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Huyết Thích cũng thật kiên cường, cắn răng không kêu rên một tiếng. Mao Linh đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, đầu gục xuống chìm trong hôn mê, một quyền nặng nề của Mười Một cũng không phải dễ tiếp nhận, đổi lại là người thường thì sợ rằng giờ này đến ngay cả cổ cũng đã bị đánh gãy.

Walter đi tới trước mặt Huyết Thích ngồi xổm xuống, thành thật mà nói hắn bây giờ đã bị bộ dáng của Huyết Thích làm cho sợ hãi, nếu không phải biết trước thương tích này là do Mười Một tạo thành, Walter e rằng đã tưởng mình gặp quỷ.

Có thể là cảm nhận được gì đó, Huyết Thích ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn Walter một cái, rồi sau đó lại chuyển đầu quay qua Mười Một, trong mắt lộ hung quang.

Walter thở dài hướng vềphía Mười Một lắc đầu: "Không được, nghị lực của hắn rất kiên định, đệ không có cách nào xâm nhập vào tư tưởng của hắn."

Mười Một đi tới bên cạnh Mao Linh, lấy đi bông tai của ả, bẻ gãy nó thành ra một cây ngân châm. Sau đó lại xoay tay, đâm cây ngân châm bị bẻ từ bông tai đó vào một vị trí phía sau cổ của Huyết Thích.

Toàn thân Huyết Thích hơi gồng lên một chút, sau đó thân thể hơi rung động, mi mắt bắt đầu sụp xuống, lộ ra bộ dáng mơ màng buồn ngủ.

Mười Một lại lui về chỗ cũ, hướng về phía Walter gật đầu. Có thể là cố tình, cũng có thể là vô ý, Mười Một vẫn là mặt quay về phía Băng Mộng chứ không quay lưng về phía nàng.

Walter một lần nữa nhìn chằm chằm vào cặp mắt đang bắt đầu mơ màng của Huyết Thích. Nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

"Vạn Quốc Cường, danh hiệu Huyết Thích, đội trưởng của Rắn Đuôi Chuông Đen." Huyết Thích trả lời bằng giọng yếu ớt.

"Ông chủ Trương là ai?"

Huyết Thích liếc mắt nhìn Walter một cái. Nói bằng giọng vô lực: "Ông ta tên Trương Khải Thái, là tổng giám đốc công ty điện tử Hồng Tinh." Cuối cùng, Huyết Thích hỏi lại một câu: "Ngươi làm sao biết được ông chủ Trương?"

Đây là biểu hiện bình thường của một người bị khống chế tâm linh, tâm linh của người bị khống chế không giống như người bị thôi miên, bọn họ trong lúc bị khống chế thì tư tưởng vẫn là của chính mình, có suy nghĩ riêng. Nhưng bọn họ lại giống như tượng gỗ, không thể phản kháng việc kiểm soát ý thức, phải vô điều kiện phục tùng.

"Ngươi không cần quan tâm." Walter nói: "Ngươi có biết hắn còn có một thân phận khác hay không?"

Huyết Thích khẽ lắc đầu, có thể là do chạm đến vết thương trên mũi khiến cho cơ thể thoáng chốc vặn vẹo vài phần.

Walter nhìn Mười Một một cái, thấy Mười Một gật đầu với mình, hắn mới tiếp tục hỏi: "Âu Dương Nguyệt Nhi bây giờ ở đâu?"

Huyết Thích cười khổ nói: "Thì ra các ngươi thật sự đến vì nữ nhân đó."

"Nói cho ta biết! Nàng đang ở đâu?" Trong mắt Walter ánh đỏ lại tăng lên vài phần.

Băng Mộng vẫn đang một mực chú ý tới động tác của Walter, khi tiếp xúc với tia sáng từ hai mắt hắn thì không hiểu sao lại cảm thấy cả kinh, trên mặt lộ ra chút ngạc nhiên. Có thể nàng không phát hiện rằng Mười Một đang chú ý đến nàng, tia lạnh trong mắt hắn càng gia tăng kịch liệt.

"Kho để hàng, container thứ 9." Huyết Thích hít thở mấy hơi khó nhọc, nói một cách vô lực: "Trương Khải Thái đem nàng ta giấu ở bên trong, trong hai ngày này, ông ta có một lô hàng hóa mậu dịch cần đưa ra nước ngoài. Không biết bây giờ còn không?"

"Đưa đến nơi nào?"

"Ta không hỏi."

"Làm sao tìm được Trương Khải Thái?"

Huyết Thích nhìn xuống phía ngực mình, nói:"Ta chỉ liên lạc qua điện thoại của ông ta."

Walter lấy từ túi áo trước của hắn ra một chiếc điện thoại, giơ đến trước mặt hắn hỏi: "Số lưu lại trong đây phải không?"

Huyết Thích khẽ gật đầu.

Walter mở điện thoại ra xem xét một chút, trên màn hình chỉ ghi lại hai cuộc gọi, đều là cùng một số, hơn nữa không có tên chỉ có số. Hắn đưa cho điện thoại cho Mười Một, Mười Một không nhìn đến mà trực tiếp chuyển giao cho Băng Mộng.

Băng Mộng miễn cưỡng nhận lấy điện thoại, sau đó nhờ Long Uy truy tìm đầu mối.

Walter nhìn về Mười Một, hỏi: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"

Mười Một rút súng giảm thanh ra, sắc mặt lạnh lùng nói: "Cái gì chúng biết thì cũng đã biết rồi, còn lại bọn chúng đều không biết."

Huyết Thích đột nhiên hỏi: "Các người là ai?"

Walter liếc mắt nhìn Mười Một một cái, thấy hắn không tỏ vẻ gì mới nói: "Hắc Ám Thập Tự".

Huyết Thích mở hé hai mắt đang sưng húp ra một chút, nhìn xéo sáng Mười Một, hỏi: "Ngươi là Mười Một?"

Mười Một vẫn như trước, không trả lời hắn.

Huyết Thích thở dài một hơi: "Không ngờ lại là ngươi, ta nên sớm nghĩ tới mới phải. Thua vào tay ngươi, chúng ta thua cũng không oan." Dừng lại một chút, lại hỏi: "Bọn tiểu Khôn có phải là đã chết?" Text được lấy tại Truyện FULL

"Đã chết." Mười Một không phủ nhận.

"Ta tưởng rằng người truy giết chúng ta là người của Âu Dương Bác, không ngờ lại là ngươi." Huyết Thích lại liếc mắt nhìn xéo Mười Một một cái, lại vừa cố gắng ngoái cổ nhìn Mao Linh đang dựa lưng vào hắn một chút. Nhưng hắn không biết vì cây châm bị Mười Một ghim vào cổ lúc trước nên cổ hắn cứng ngắc, dù cố gắng mấy cũng không thể nhìn được về phía sau.

Cuối cùng Huyết Thích bỏ cuộc, thở dài hỏi: "Có thể buông tha cho tiểu Linh không? Nàng ta không biết gì hết."

Mười Một không nói mà trực tiếp hành động. Hắng giơ súng lên nhắm ngay đầu Mao Linh.

"Chờ một chút!" Huyết Thích nói như tắc nghẹn: "Có thể giết ta trước không? Đừng để nàng chết trước mặt ta."

"Được." Một tiếng được vừa vang lên, một viên đạn bắn vào mi tâm của Huyết Thích. Mười Một không nháy mắt, khẩu súng chuyển mục tiêu hướng vào Mao Linh còn đang hôn mê bắn một phát.

Sạch sẽ, nhanh chóng, không dấu vết. Ánh mắt Mười Một hoàn toàn có vẻ như vừa giết hai con kiến, không có chút xao động nào.

Băng Mộng đi vào, trước tiên nhìn Huyết Thích và Mao Linh đã tắt thở. Sau đó lại nhìn Mười Một và nói: "Đây là số lậu, chưa đăng ký."

Mười Một xoay người đi ra ngoài, khi đi ngang qua chỗ Băng Mộng thì bỏ lại một câu: "Tra xét về Trương Khải Thái và xí nghiệp điện tử Hồng Tinh."

Băng Mộng hừ một tiếng khô khan, hình như rất không hài lòng việc Mười Một dùng thái độ này đối với nàng.

Mọi người tập hợp trở lại xe. Tiểu Đao hỏi Mười Một: "Trực tiếp hướng đến kho hàng hay sao?"

Mười Một gật đầu.

Bởi vì máy thu phát tín hiệu luôn đặt trong xe nên trong lúc bọn Mười Một dùng điện đàm để nói chuyện, Tiểu Đao đều có thể nghe rõ ràng. Nếu trong phạm vi nhất định mà không có máy thu phát tín hiệu để tiếp nối thông tin, khi ấy thì thiết bị điện đàm "Thiên Tuyến" của bọn họ đều trở thành đồ trang trí.

Tài xế vừa lái xe đi được một đoạn ngắn thì Băng Mộng nhận được điện thoại từ Long Uy, nói chuyện với nhau được vài câu, sau đó nàng nói: "Long Uy tra được rồi, Trương Khải Thái là người Ôn Thành. Thân phận không có gì khả nghi. Điều duy nhất có vấn đề là khi hắn thành lập công ty điện tử Hồng Tinh, có một khoản đầu tư lai lịch không rõ dốc vào, bởi vì thời gian không đủ, Long Uy tạm thời không tra ra ngọn nguồn của khoản đầu tư này. Cái cớ của Trương Khải Thái khi nói với bên ngoài này là đây là khoản tiền hắn vay được, nhưng về sau chưa thấy trả lại."