Nhân Gian Băng Khí

Chương 411: Nhất tràng bất vi nhân tri đích huyết chiến (hạ) Phần 3

Mười Một hiểu rõ ý nghĩ cùa Ba Ti Miêu. Nó thuộc về thiên tính của nữ nhân, có chết cũng muốn chết được đẹp. Các nàng có thể chết đi trong xinh đẹp, cũng tuyệt không muốn biến thành cái loại cơ nhân chiến sĩ không có da này, toàn thân huyết nhục mơ hồ, cũng không tự chủ mà có lối suy nghĩ cùa quái vật. Đừng nói là những người phụ nữ xinh đẹp này, đổi lại là bất cứ kẻ nào, tin rằng đều sẽ không nguyện ý tiếp nhận chuyện đó.

"Ngươi làm thế nào mà biết được?" Đây mới là chuyện Mười Một quan tâm nhất, theo lý thuyết công việc của Tiểu Trùng quốc không thể nào không có đầu óc mà đi lộ tin tức ra ngoài để cho các mỹ nữ của Phong Dã tổ này nghe được phong thanh rằng mình đã bị chọn trúng làm vật thí nghiệm trước như vậy. Hiển nhiên là có người báo cho các nàng biết.

"Có người nói cho ta." Ba Ti Miêu cười nhạt nói: "Là giáo quan đồng thời là tình nhân của ta, Thượng Đằng Thanh Nguyên. Ngươi biết hắn là ai không?"

"Giáo quan kiêm tình nhân của ngươi." Mười Một lặp lại.

Ba Ti Miêu cố nén cười, khóe miệng hé ra một chút, nhẹ giọng nói: "Hắn cũng là đặc vụ do Long quốc các ngươi bố trí, tên Long quốc của hắn là Trường Thanh."

"Ngươi đã sớm biết?"

Ba Ti Miêu lắc đầu nói: "Sự việc đó sau này ta mới biết." Thở dốc một hồi nàng lại nói: "Hắn vốn là giáo quan của chúng ta, phụ trách dạy chúng ta. Thân phận hắn cũng không có gì khả nghi, cha là du học sinh cùa Long quốc, mẹ là người Trùng quốc. Lúc cha hắn tại Trùng quốc cùng mẫu thân hắn sinh ra hắn, sau lại trở về, chỉ để lại mẫu thân hắn khổ cực nuôi lớn hắn, cho nên đời này hắn hận nhất chính là người Long Quốc. Hắn vốn chỉ là giáo quan cùa tổ chức phụ trách dạy chúng ta, sau vì kế hoạch xếp đặt vài người nhằm vào Long quốc. Trong đó bao gồm… Khụ khụ! Kế hoạch ám sát tổng tư lệnh ba quân Âu Dương Bác khiến cho tổ chức hoàn toàn tính nhiệm hắn, một tay đề bạt hắn lên. Chuyện này chính là hắn đi trước lộ ra phong thanh cho chúng ta biết. Chúng ta mới biết được nguyên lai chính mình bị chọn ra làm thí nghiệm phẩm, chính là thứ ghê tởm gì đó…"

Mười Một lẳng lặng nghe không hề cắt ngang, nhưng khi Ba Ti Miêu nói đến ám sát Âu Dương Bác, hắn lập tức nghĩ tới sự kiện vợ Âu Dương Bác bị lây căn bệnh độc địa kia.

Ba Ti Miêu tiếp tục nói: "Ta lúc ấy rất mông lung, không biết nên làm thế nào mới tốt. Ta cũng muốn chạy trốn, nhưng tổ chức đối với chuyện của bọn ta vô cùng rõ ràng, chúng ta trốn không thoát. Cuối cùng vận mệnh cũng là bị bắt trở lại, tiếp tục làm thí nghiệm phẩm ghê tởm kia. Ta cũng muốn tự vẫn, nhưng ta lại không cam lòng, ta vì bọn họ mà bán mạng cả đời, tại sao cuối cùng lại muốn bán đứng ta?"

Mười Một cũng đồng cảm gật đầu, đối với tâm tình cùa Ba Ti Miêu, hắn có thể hội sâu sắc. Năm đó hắn biết chính mình là sản phẩm thí nghiệm, cuối cùng mới phản bội trở thành kẻ thù của "Ma Quỷ".

"Sau đó, Thượng Đằng nói cho chúng ta biết, chúng ta còn có cơ hội. Trong tổ chức, có một danh sách các nhân viên quân chính mà Huyết Mân côi cài vào Long quốc trong mấy chục năm qua, chỉ cần có thể lấy được danh sách này, chúng ta sẽ có cơ hội…khụ khụ! Có tiền vốn cùng bọn họ đối kháng, để cho bọn họ không dám đụng tới chúng ta nữa." Ba Ti Miêu khổ sở cười nói: "Ta tưởng rằng Thượng Đằng hắn thật tâm yêu ta, mới có thể mạo hiểm suy nghĩ cho ta. Ta nghe theo hắn an bài, bí mật liên lạc với mấy tỷ muội bị chọn lựa, chúng ta, chúng ta rốt cục cũng lấy trộm được danh sách này. Ta đem nó giao cho Thượng Đằng giúp ta giữ, nhưng là ai biết…"

Trên gương mặt Ba Ti Miêu chảy xuống hai dòng lệ nóng, vừa cười khổ vừa nói: "Ai biết hắn lừa ta. Ta biết, người như chúng ta không thể có tình càm chân chính, vậy mà ta còn ngây ngốc tin tưởng rằng hắn yêu ta, cam tâm tình nguyện bị hắn đánh lừa."

Mười Một hỏi: "Danh sách kia đâu?"

Ba Ti Miêu nhắm mắt lại nói: "Hắn sau khi có được danh sách kia, đã nhanh chóng chuyển tay cho Âu Dương Bác. Khi chúng ta biết, đã muộn. Hắn nói cho ta biết, hắn gọi là Liễu Trường Thanh, là đại tá Long quốc, cấp trên của hắn chính là Âu Dương Bác. Hắn còn nói, kì thật hắn không hận cha hắn, bởi vì cha hắn không đào tẩu, là bị người Trùng quốc giết chết, cho nên hắn hận chính là Trùng quốc. À, hắn còn nói, hắn thật sự yêu ta. Vậy thì có ích lợi gì? Ta còn ngu xuẩn bị hắn lợi dụng. Còn cái gì cùng hắn trở về Long quốc, sau đó có thể bắt đầu lại từ đầu. Hì, kì thật hắn biết, sự việc đó là không có khả năng, tổ chức sẽ không tha cho chúng ta. Cho nên, ta tự tay giết hắn."

"Sau đó ngươi bỏ chạy đến Long quốc?" Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ba Ti Miêu gật đầu nói: "Còn các tỉ muội cùng ta tham dự chuyện này thừa dịp chuyện còn chưa bại lộ, đã cùng nhau trốn ra được. Nhưng có một tên phản đồ lại quay trở về, đem chân tướng việc này báo lên để cầu được sống. Sau đó tổ chức biết toàn bộ sự việc, lập tức phái người đến truy sát chúng ta."

Mười Một bổ sung một câu: "Còn có Âu Dương Bác."

"Đúng, bọn họ sẽ không tha cho Âu Dương Bác. Bản danh sách kia là thứ trọng đại, nếu không tìm lại được, kế hoạch tổ chức tỉ mỉ bày ra mấy chục năm đều mất hết. Cho nên, bọn họ khẳng định không tiếc bất kì thứ gì, phải lấy lại được bản danh sách kia."

"Nhưng chuyện này với ta thì có quan hệ gì?"

"Đương nhiên có quan hệ rất lớn. Chẳng lẻ ngươi không muốn biết là ai hãm hại ngươi sao?"

Hai mắt Mười Một sáng ngời: "Huyết Mân Côi?"

Thanh âm Ba Ti Miêu càng ngày càng nhẹ, mi mắt càng ngày càng vô lực, nhẹ giọng nói: "Ta còn chưa thể xác định, nhưng là bọn họ cùng không tránh khỏi có quan hệ… Khi ngươi vừa xuất hiện, tổ chức cũng rất chú ý chuyện cùa ngươi, cho nên ta nghĩ muốn… Khụ khụ!"

Sau khi Ba Ti Miêu ho nhẹ vài tiếng, nói: "Ta không được rồi…"

Mười Một không mang theo chút cảm tình nói: "Ta biết."

"Giúp ta giết người…"

"Ta tại sao phải giúp ngươi?"

"Xem như ta nói cho ngươi chuyện này là chia sẻ… Xem như, giao dịch…"

Mười Một suy nghĩ một chút, hỏi: "Ai?"

"Băng Nhan."

"Ngụy Băng Nhan?"

Ba Ti Miêu gật đầu.

"Nàng ta chính là phản đồ mà ngươi nói?"

Ba Ti Miêu vô lực gật đầu nhẹ giọng nói: "Ta vẫn luôn tín nhiệm tiểu muội nhất, chính là người đầu tiên phản bội ta. Rất tức cười đúng không? Ta cầu xin ngươi giúp ta đi giết ả, chỉ mong ngươi, nếu sau này gặp ả, giúp ta… giết ả…"

"Phải xem tình huống."

Mặc dù Mười Một trảlời rất hàm hồ, nhưng Ba Ti Miêu vẫn mìm cười rất hài lòng, nói: "Cám ơn. Cuối cùng, xin ngươi giết ta đi."

Mặt Mười Một không chút thay đổi nói: "Ngươi đã sắp chết."

"Cho ta một chút thống khoái đi…"

*******

"Ngươi giết nàng?" Tửu Quỷ hỏi.

"Đúng." Giọng nói Mười Một không có nửa tia ba động nào, phảng phất như hắn giết không phải con người, mà là một con gà.

Tửu Quỷ thở dài nói: "Thật sự là làm khó nàng rồi."

"Nàng ta là địch nhân của ngươi."

"Địch nhân cũng chia ra nhiều loại, có loại đáng kính có loại đáng khinh." Tửu Quỷ cười cười, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, lại hỏi: "Theo như lời ngươi nói, Âu Dương Bác hẳn phải sớm có bản danh sách kia rồi, nhưng tại sao chúng ta vẫn không thể thu được tin tức? Hơn nữa tại sao hắn phải cố ý che dấu tin tức này?"

"Cái này không phải là việc ta lo lắng."

"Có thề hắn có lý do của mình hoặc nỗi khổ chứ." Tửu Quỷ lại hỏi: "Nói như vậy, ngươi đã trốn ở chỗ này được một đoạn thời gian sao?"

Mười Một nhàn nhạt nói: "Sớm hơn so với các ngươi."

"Có phát hiện gì không?"

Mười Một lắc đầu nói: "Không có gì."

Tửu Quỷ suy nghĩ một chút, nói: "Có một điều ta rất khó hiểu, trên tay Âu Dương Bác không phải đã có bản danh sách kia hay sao chứ? Hắn hẳn là đã biết người bên mình ai là nội gian rồi sao? Tại sao ngươi lại bảo ta cẩn thận với người bên cạnh hắn?"

"Điều này thì khác." Mười Một nói: "Bây giờ ngươi tốt nhất là trở về, canh giữ bên người hắn một bước không rời."

"Cái này không cần ngươi nói, chúng ta cũng sẽ biết mà làm."

"Không, bọn họ hẳn là buổi tối hôm nay sẽ động thủ. Ngươi canh giữ bên cạnh hắn, bất luận kẻ nào cũng không cho đến gần hắn."

"Đêm nay?" Tửu Quỷ giật mình nói: "Không gấp như vậy chứ?"

"Đêm nay, là cơ hội tốt nhất." Dừng một chút Mười Một còn nói: "Người ra tay, chắc chắn là bất kì ai cũng không nghĩ ra."