Nhân Gian Băng Khí

Chương 410: Nhất tràng bất vi nhân tri đích huyết chiến (hạ) Phần 2

Cho nên bây giờ Mười Một ra tay so với trước kia bất đồng rất lớn, hắn không chỉ công kích vào vùng bộ vị yếu hại, mà là nhận huyệt rất rõ ràng. Trực tiếp đánh vào một điểm huyệt vị yếu hại. Cùng với trực tiếp công kích vào một khu vực không giống nhau, tương đối mà nói, nhận huyệt công kích càng thêm tinh chuẩn, cũng càng hiệu quả hơn.

Mười Một không hề liếc mắt tới bốn cỗ thi thể trên mặt đất, trực tiếp đi tới trước mặt người con gái kia, lạnh giọng nói: "Đã lâu không gặp, Ba Ti Miêu."

Bởi vì mái tóc dài che hết khuôn mặt người con gái, nên không nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc này. Chỉ là Mười Một càm giác được thân thể của nàng cứng nhắc một chút, nhất thời dễ dàng mềm mại ngã xuống, sau đó nàng khổ sở phát nói bằng thanh âm rất nhẹ nhàng: "Là ngươi? Mười Một."

"Ngươi còn nhớ ta?"

"Đương nhiên…" Ba Ti Miêu hình như bị thương rất nặng, ngay cả nói chuyện cũng yếu ớt vô lực.

Mười Một nhìn hai mắt nàng, sau đó đi tới một người con gái khác bị trói trên cái cấy phía trước, vén mái tóc dài của nàng lên. Vẻ mặt của người con gái này cũng khá là xinh đẹp. nhưng Mười Một chưa hề gặp qua nàng. Giờ phút này nàng đã hôn mê rồi, hơi thở qua lỗ mũi cùng mong manh, hiển nhiên là sống không được bao lâu nữa.

Mười Một không thèm quản đến nàng, trở lại với Ba Ti Miêu bên này, tay phải vung lên, Trảm Nguyệt cắt dứt sợi dây. Ba Ti Miêu thân thể trầm xuống, được Mười Một vững vàng tiếp lấy, lại thả lên mặt đất, sau khi dựa lưng vào thân cây thì thở dốc một trận. Có thể là động tác vừa rồi đã kinh động đến vết thương của nàng. Nàng còn chưa ngồi vững lại ho khan vài tiếng. Nhưng cái ho vừa rồi lại như vô lực, chỉ là trong miệng ho ra một ngụm máu nhỏ, dính trên mặt trước ống tay áo của Mười Một.

Thở sâu vài cái, Ba Ti Miêu vô lực hỏi: "Tại sao, muốn cứu ta?"

Mười Một không đáp mà hỏi ngượi lại: "Bọn họ là ai?" Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"A, người của chúng ta."

"Ồ, chó cắn chó."

"Hi…" Ba Ti Miêu muốn cười, rồi lại một lần nữa chấn động đến vết thương, nhất thời ho khan lên. Sau khi ho vài tiếng mới hào hển nói: "Chó cắn chó? Không khác nhiều lắm."

"Tại sao bọn họ muốn giết ngươi?"

Ba Ti Miêu lắc lắc đầu, tựa hồ không muốn trả lời vấn đề này.

Mười Một cũng không hỏi ép, đứng dậy như muốn rời đi.

"Ngươi phải đi?" Ba Ti Miêu cố hết sức kêu lên.

"Đi, chuyện này cùng ta không có quan hệ." Mười Một cũng không quay đầu lại nói.

"Không, có liên quan với ngươi."

"Ồ?" Mười Một rốt cuộc cũng dừng lại, xoay người tò mò nhìn Ba Ti Miêu.

Ba Ti Miêu cố hết sức giơ một tay lên, nhẹ nhàng vén mái tóc dài che ở trước mặt lên, lộ ra khuôn mặt mê người kia. Trên mặt lộ ra một nụ cười khổ sở, nhẹ giọng nói: "Bọn họ muốn giết Âu Dương Bác."

Mười Một quay trở lại, một lần nữa ngồi xổm xuống phía trước nàng, hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì… Khụ! Khụ!" Ba Ti Miêu mới vừa nói một câu lại ho khan lên, sau khi ho ra một búng máu, bộ dạng vô lực dựa vào thân cây thở hổn hển.

Mười Một cũng rất kiên nhẫn chờ, sau một thời gian, Ba Ti Miêu mới vô lực nói: "Tổ chức, muốn tiếp tục kế hoạch cơ nhân chiến sĩ…"

Mười Một sửng sốt môt chút: "Bọn họ lại muốn cùng Môi quốc hợp tác?

"Chưa, Môi quốc đã từ bỏ chúng ta. Bọn họ dùng những kĩ thuật còn sót lại, tự mình nghiên cứu. a, nhắc tới đây đều là ngươi ban tặng."

"Sau đó thì sao? Bọn họ lại bắt đầu nghiên cứu?"

Ba Ti Miêu sắc mặt phát khổ, cười nói: "Đúng, bắt đầu. Bọn họ tiếp tục sử dụng người sống để thí nghiệm, hơn nữa lúc này đây thân thể thí nghiệm nhất định phải đạt tới tố chất thân thể chỉ định."

Mười Một gật đầu nói: "Quân nhân?"

Ba Ti Miêu lắc đầu nhẹ giọng nói: "Vừa bắt đầu đã định lấy từ quân đội, nhưng kết quả kiểm nghiệm tố chất thân thể của đại bộ phận quân nhân đều không đạt tới tiêu chuẩn kia. Hơn nữa bị ngươi một phen nháo nhào phía sau, Tiểu Trùng quốc lân vào khủng hoảng, đến bây giờ vẫn còn chưa thề khôi phục lại được. Cấp trên không đồng ý với kế hoạch này, sợ chuyện này truyền ra sẽ làm quân nhân nổi loạn."

Ba Ti Miêu nhắm mắt lại, giọng đầy đau khổ nói: "Ta biết ta không thể cự tuyệt mệnh lệnh của tổ chức, nhưng chúng ta thật sự không cam lòng. Cho dù để chúng ta mổ bụng tự vẫn, chúng ta cũng sẽ không nói một câu, nhưng… nhưng muốn chúng ta biến thành như vậy, quái vật như vậy, ta thật sự…"