Trở về từ bệnh viện, Lam Uyên tự hứa sẽ cạch họp lớp họp trường tới già. Không phải bởi vì cô vô tâm vô phế, không cần tình nghĩa bạn bè thầy cô mà bởi vì cô cảm thấy cô góp mặt chỉ thêm phần phiền toái.

Thực tế cũng chứng minh nhận định của cô không sai. Nếu cô không vô tình có mặt ở Lễ kỷ niệm, mọi người chắc chắn sẽ vui vẻ tưng bừng, không bao giờ xảy ra hoàn cảnh mâu thuẫn khó giải thích như ngày hôm qua.

Thở dài một cái, cô tự thương thay thân mình, cái eo nhỏ trước đó bị ngã tím một mảng, nay còn thêm một góc trán bên trái sưng đỏ. Nội thương lẫm ngoại thương đều trầm trọng.

Tình hình đến thời điểm này tóm lại trong một câu: Cô đừng hòng mang khuôn mặt sưng tấy này đi dẫn tour nữa!

Đau đớn thể xác không là gì đối với cô tuy nhiên tổn thất về tài sản khi tháng này tiền lương trả vào tài khoản không nhiều khiến cô cực kì thương tâm. Ừ thì cô khá giàu đấy, nhưng người giàu cũng cần tiền chứ, nhất là khi người giàu như cô cần tiền nhiều gấp mấy lần người bình thường nữa.

Chỉ vì ham chút tiền lẻ, dại dột đâm đầu đi dẫn show với Dạ Trạch, cuối cùng bản thân mình lại ngộ thương, ôm khuôn mặt xấu xí ở nhà tự kỉ, không đi làm, không đi chơi, không ló mặt ra ngoài được.

Cô ôm điện thoại, lọ mọ mở diễn đàn trường ra. Nổi bật trên trang nhất là ảnh chụp chung của tập thể học sinh và giáo viên, tiêu đề 'Kỷ niệm 50 năm'. Lam Uyên nhấn vào, kéo xuống phần bình luận bên dưới. Ngoại trừ bàn luận độ hoành tráng của sự kiện lần này cũng không có gì, là cô lo nghĩ quá nhiều rồi.

Ngón trỏ lười biếng lướt thật nhanh qua mấy trang bình luận, chuẩn bị tắt máy. Cô chợt nhíu mày, ban nãy là mấy bình luận mới đây, còn trước đó đều nói về vụ ẩu đả của Vân Triệt và Dạ Trạch. Không ít tài khoản trả lời, thậm chí còn có cả video, ảnh chụp rất rõ nét.

Lam Uyên tua đi tua lại không biết bao nhiêu lần đoạn cô ăn đấm. Thì ra đây là cảm giác hóng xem bát quái, nhìn người gặp nạn rất vui, còn có thể cùng bàn luận ẩn tình phía sau, suy diễn chi tiết cẩu huyết...