Đông Siêu đi đóng viện phí cho Lam Uyên xong liền quay trở lại phòng. Đập vào mắt anh chính là khuôn mặt của Lam Uyên vô cùng khổ sở, rõ ràng là đang buồn bực. Lại nhìn tới bên cạnh giường có hai người thanh niên to xác ôm chặt lấy cánh tay cô.

Anh tiến tới gọi mấy người kia dậy, lại để ý thấy bờ môi cô đang khô nẻ vì thiếu nước, rót nước ấm trên bàn vào cốc, đưa tới sát miệng cho Lam Uyên.

Điều dưỡng viên đi vào trông thấy tràng cảnh này, sắc mặt thoáng chốc lại thay đổi, nữ bệnh nhân này quá hoành tráng rồi, vậy mà có thể khiến ba mỹ nam tử tập trung ở một chỗ! Có điều đối với điều dưỡng nho nhỏ như cô cũng tốt, vào đây được hưởng chút phúc lợi phục vui bệnh nhân VIP, bồi bổ cặp mắt đang dần bị thui chột do thiếu cái đẹp này.

Điều dưỡng viên kiểm tra qua vết sưng bên thái dương Lam Uyên, dặn dò một chút với hai người kia rồi rời đi cùng Đông Siêu. Không khí trong phòng tiếp tục rơi vào im lặng.

Lam Uyên nằm trên giường, sau khi uống nước no nê thì không buồn quan tâm thế sự nữa, nhắm mắt dưỡng thần.

Vân Triệt tranh thủ đưa tay chạm vào cô một chút, lại bị cô lạnh lùng đẩy ra, trong lòng trùng xuống. Đáng đời anh không biết tốt xấu, cưỡng hôn cô, còn dám hùng hổ đánh Dạ Trạch vô tội.

Dạ Trạch mặc dù ngồi ở phía đối diện, có Lam Uyên nằm xen ở giữa nhưng tuyệt đối có thể thấy hết hành động của Vân Triệt. Một chút lòng tiểu nhân của anh lại nổi lên, sờ sờ tay Lam Uyên. Cuối cùng, bàn tay anh đụng tới kim truyền nước trên tay cô, Lam Uyên không thương tiếc mở mắt trợn trừng với anh một cái, cũng lạnh lùng hất ma trảo của anh ra.

Dạ Trạch thất bại ngước lên nhìn, phát hiện Vân Triệt khóe môi cười như không cười, đây ý nói anh ta đã thấy hết sự thảm bại của anh rồi?

Anh xấu hổ đứng dậy, vò vò mái tóc nâu xù lên, đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Vân Triệt và Lam Uyên.

Biết cô vẫn còn bài xích với mình, họ Doãn cũng nối gót theo Dạ Trạch, đóng cửa để cô yên tĩnh nghỉ ngơi.