Giản Dao biết hiện tại cô đi một mình e là có nguy hiểm; cô biết sự thật đã ở ngay phía trước chỉ cần giơ tay ra là chạm vào, nhưng khi cô nhớ tới dáng vẻ Bạc Cận Ngôn đứng ở đó nói yêu thương cô, nhớ tới tối qua anh bướng bỉnh ép cô phải về Bắc Kinh trước, trong lồng ngực cô lại dâng lên sự lạnh lẽo và đau đớn, thúc giục cô phải đi làm một số chuyện dũng cảm.
Cô muốn cho anh nhìn thấy, hiện tại Giản Dao cô đã làm được chuyện mình muốn làm.
“Tìm được kẻ tình nghi rồi!”
Trong văn phòng trống trải, vang lên giọng nói lãnh đạm lại có lực của An Nham.
Tất cả bọn Phương Thanh đều vây quanh, chỉ có mình Bạc Cận Ngôn đứng trước cửa sổ. Ở trong lòng anh tìm được kẻ tình nghi chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Bởi vì đối với việc không quen thuộc thành phố Tuân, tốc độ của An Nham đã coi như chậm rồi.
Chỉ là Giản Dao đi xuống dưới một chuyến còn chưa đi lên. Anh biết tính cách cô rất tốt, hiếm khi tức giận, cảm xúc vô cùng kích động, nhưng vừa rồi lời nói của cô đã thực sự đánh trúng và làm hòa tan trái tim đàn ông. Sau đó một mình cô né tránh đi.
Cô gái dịu dàng, ngay cả tức giận cũng im lặng mà giữ khoảng cách.
Bạc Cận Ngôn chạm vào chiếc nhẫn trong túi, kim cương lạnh lẽo, góc cạnh nho nhỏ. Từ sau khi rời khỏi cô, anh vẫn chưa từng đeo lại, chỉ mang theo bên người. Sợ không cẩn thận làm rơi, cũng sợ chạm vào, sợ đeo nhẫn sẽ nhớ nhung, khó có thể rời đi.
Hiện tại anh lấy nhẫn ra, đeo lên ngón áp út, sau đó bỏ tay xuống.
Lát nữa muốn cho cô nhìn thấy, cô sẽ không còn tức giận nữa. Nghĩ đến đây, lồng ngực Bạc Cận Ngôn nóng lên.
“Toyota màu đen, có giá 20-30 vạn trên thị trường. 3:05 phút đêm qua đã chạy trên giao lộ.” An Nham nhanh chóng nói, “Chủ xe tên là Thạch Bằng, 28 tuổi, người Lịch Huyện, là một kỹ sư kỹ thuật của công ty lốp xe. Chiều cao 176 cm, sống ở Giai Danh Mỹ Uyển.”
Bạc Cận Ngôn khẽ cười lạnh nói: “Động tác phải nhanh. Hiện tại thời gian hắn tiến hành vụ án thứ hai không còn dài, dễ hắn lại tiếp tục tính gây án. Cho nên tất cả công cụ và chứng cứ gây án có thể còn ở trong nhà hoặc xe hắn.”
Thiệu Dũng: “Xuất phát! Bắt người!”
“Đợi đã!” Một người cảnh sát đột nhiên lên tiếng, “Hình như tôi đã từng thấy chiếc xe này ở chỗ nào rồi!” Tất cả mọi người nhìn anh ta, anh ta cố gắng suy nghĩ một chút, vỗ đầu nói: “Bãi đỗ xe! Ba ngày trước, chính là bãi đỗ xe của chúng ta! Chính là bạn của Phùng Duyệt Hề, lái xe tới đón cô ta! Toyota màu đen, biển số xe chính là nó!”
Phương Thanh, An Nham ở bên trong, tất cả nhóm cảnh sát đều chuẩn bị lên đường. Bạc Cận Ngôn cũng mặc áo khoác vào, đi ra ngoài với nhóm cảnh sát. Chậc, sao chuyện lại thú vị thế này? Đi một vòng lại trở về nơi bắt đầu. Tội ác to lớn nhưng cũng chỉ là thứ nhỏ bé trước sự thật.
Bạc Cận Ngôn lại lấy di động ra, gọi cho Giản Dao, nhưng vẫn không có người bắt máy.
Khi tức giận Giản Dao không nhận điện thoại của anh tức là có chuyện rồi. Bạc Cận Ngôn cất điện thoại, nghĩ thầm thế cũng tốt, chờ bắt được hung thủ, sự tức giận của cô cũng đã tiêu tan. Anh thậm chí còn đưa ra một kết luận mà mình cảm thấy sâu sắc: hiện tại tính cách của Giản Dao rất mạnh mẽ, không thể tùy tiện dỗ dành được…
Danh Giai Mỹ Uyển nằm cách phía đông công viên Vọng Giang 4 km, cách nhà Nhiếp Thập Quân chưa đến 3 km. Đương nhiên nó không phải là nơi ở duy nhất trong phạm vi này, xung quanh còn có một ít tiểu khu cũ mới, tiểu khu Vọng Giang, khu tập thể dành cho giáo viên, Uyên Bác Lộ Tân Thôn…Nhưng Bạc Cận Ngôn suy đoán đây là nơi duy nhất hung thủ có thể ở lại, đơn giản là từ chất lượng, mức độ và khí chất, nơi này phù hợp với sở thích của hung thủ nhất. Còn trên thực tế, đây đã nằm trong điều Bạc Cận Ngôn dự đoán từ trước.
Nhóm cảnh sát nhanh chóng đến tòa nhà mục tiêu. Bởi vì không muốn làm kinh động đến nhiều người, nên nhóm cảnh sát đều mặc thường phục, sau đó để mấy người khống chế thang máy và cửa ra vào, những người khác nối đuôi nhau đi vào, nhanh chóng bao vây tầng trệt.
Trên đường, An Nham còn không ngừng tìm kiếm tư liệu có liên quan đến kẻ tình nghi, truyền lại cho đám Bạc Cận Ngôn.
“Thạch Bằng chỉ có bằng trung học, không thi đại học, điều này trái ngược với kết quả suy luận của anh.” An Nham nói, “Hắn lặn lộn ở nhà hai năm, sau đó đi học nghề. Hắn rất am hiểu công việc kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp vào làm trong công ty lốp xe.
Đã có kinh nghiệm 5, 6 năm, từ một công nhân kỹ thuật bình thường được thăng chức lên làm kỹ sư. Tôi xâm nhập vào cơ sở dữ liệu bên trong của công ty, thành tích hàng năm của hắn được đánh giá là xuất sắc hoặc tốt, nhận xét của cấp trên “Thái độ làm người nhiệt tình, chăm chỉ. Tuy tính cách khá nóng nảy, nhưng nhân duyên rất tốt…”
Bạc Cận Ngôn hơi ngớ ra.
Lúc này nhóm cảnh sát đã gõ cửa nhà Thạch Bằng, một người đàn ông còn đang ngái ngủ, mặc quần đùi, nhô đầu ra. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phương Thanh và một cảnh sát khác xông vào, khống chế anh ta dưới đất. Các cảnh sát khác nhanh chóng tiến vào, bao vây cả căn hộ.
Thạch Bằng thể trạng cao lớn, mày rậm mắt to, làn da ngăm đen, toàn thân đều lộ ra việc đặc trưng của công nhân kỹ thuật, thô lỗ thận trọng. Cả người anh ta đang mơ màng, kinh ngạc tức giận bị ép trên mặt đất hét lên: “Các người là ai? Muốn gì?”
Phương Thanh đưa thẻ ra: “Cảnh sát! Thành thật một chút!”
Thạch Bằng choáng váng, ra sức giãy dụa: “Cảnh sát? Tôi không phải tội phạm! Cảnh sát có thể tùy tiện bắt người à!”
Nhóm cảnh sát đã nhanh chóng lục soát một vòng, nhưng không phát hiện được gì. Phương Thanh cười lạnh hỏi: “Chìa khóa xe đâu? Chiếc Toyota màu đen, biển số xe Tuân a67gt3!”
Thạch Bằng bị đặt lên cửa, mắt trợn to, trì hoãn một lúc mới đáp: “Chìa khóa xe không có ở chỗ tôi. Mấy ngày nay tôi ở trong nhà máy, chìa khóa xe ở chỗ bạn, nhờ cậu ấy mang đến cửa hàng 4S bảo dưỡng.”
Phương Thanh và mấy cảnh sát khác đều sửng sốt.
Trong thời gian bọn họ giao chiến ngắn ngủi, Bạc Cận Ngôn cũng để cho An Nham dẫn mình nhanh chóng dạo quanh căn hộ một vòng, hơn nữa thấp giọng nói cho anh mọi đặc điểm.
“Trong phòng rất lộn xộn, để một ít mì ăn liền và hộp thức ăn nhanh. Không có sách, chỉ có một ít tạp chí ô tô… Quần áo phần lớn là áo phông quần bò, đồ dùng trong nhà là gỗ lim màu đỏ, cạnh bàn đã bị mẻ mà chưa sửa…”
Bạc Cận Ngôn xoay người ra khỏi phòng, vội vàng hỏi: “Bạn anh cũng ở tiểu khu này?”
Đám cảnh sát không hiểu gì, Thạch Bằng nhìn bộ dáng của Bạc Cận Ngôn, cũng sửng sốt, đáp: “… Vâng!”
Bạc Cận Ngôn nói vô cùng nhanh: “Chiều cao 175 cm? Bằng nghiên cứu sinh? Đi chiếc xe còn tốt hơn anh?”
“… Phải chính là người đó… Sao anh biết?”
“Hắn cũng là người bạn vô cùng thân với Phùng Duyệt Hề?”
“… Phải, ba chúng tôi cùng nhau trưởng thành.”
Vẻ mặt người cảnh sát bên cạnh khẽ biến đổi, nói khẽ với Phương Thanh: “Đúng rồi, tôi đã nhớ ra, có hai người đàn ông trong chiếc xe đến đón Phùng Duyệt Hề ngày hôm đó.”