Tiến hành truy lùng toàn diện.

Trời hửng những tia nắng sớm, Giản Dao trở lại văn phòng, sắp xếp lại một ít tài liệu trong tay, nhưng chỉ cảm thấy thấp thỏm nóng nảy, khó giữ được sự bình tĩnh.

Một lát sau, có người đi vào. Anh cầm nắm đấm cửa, còn khóa lại vô cùng chính xác. Nhóm cảnh sát bên ngoài không ngừng đi lại, trong phòng lại im lặng giống như một thế giới khác.

Cô đứng im không nhúc nhích, cho đến khi Bạc Cận Ngôn ôm lấy cô từ phía sau.

Cô vùng ra, đi sang bên cạnh.

Có lẽ anh ngửi được mùi của cô, càng ôm cô chặt hơn. Cúi đầu đặt lên vai cô, bộ dáng ỷ lại, giọng nói bình tĩnh: “Giản Dao, em phải tin tưởng sự lựa chọn của anh là lí trí nhất.”

Trước kia vào những lúc thế này, Giản Dao sẽ luôn nghe lời anh, song sau khi gặp lại, anh phát hiện không còn giống thế nữa. Cô gái trong lòng vô cùng im lặng để cho anh ôm, sau đó lên tiếng, giọng nói cũng rất khẽ. Dù rằng giọng nói của cô vẫn dịu dàng êm tai như bản nhạc violin.

“Cận Ngôn. Anh luôn phải bảo vệ em, đặt em ở một nơi an toàn, kín kẽ che chở, sau đó để mình đi đối mặt với nguy hiểm chết người, hết tên biến thái hoa tươi rồi lại đến sát thủ mặt nạ. Em yêu anh như vậy, sâu thẳm trong đáy lòng tôn sùng một người đàn ông đến thế. Không có ai tốt đẹp, thuần khiết, ngay thẳng, linh hồn cao quý hơn so với anh.

Thế nhưng em cũng muốn làm điểm tựa của anh. Chim nhỏ không thể đứng bên cạnh anh, chỉ có chim ưng mới làm được. Em không cần làm người đứng phía sau anh, mà muốn làm người đứng bên cạnh anh. Em muốn giống anh dũng cảm quên mình, hơn nữa có năng lực để làm được như vậy.”

Tim Bạc Cận Ngôn giống như được dòng nước xiết quấn quanh. Giọng nói của cô giống như ánh sáng đột nhiên chiếu lên mặt nước, không chỉ ấm áp mà nước cũng nóng lên. Anh “chậc” một tiếng, chạm vào tay cô, cầm tay cô, nói: “Ai bảo em không phải chim ưng chứ? Từ lần đầu tiên mắt anh nhìn thấy em thì em đã là cô chim ưng nhỏ trong lòng anh rồi.”

Khóe miệng Giản Dao khẽ cong lên, ánh mắt chân thành mà thương tiếc. Hai tay cô giữ lấy mặt anh, nói với anh qua đôi kính râm: “Cận Ngôn, anh phải biết rằng thực ra mọi người đều biết chuyện kia chưa bao giờ là lỗi của anh. Anh đã hoàn thành trách nhiệm của mình rất tốt, anh đã làm được tốt nhất rồi. Trong hoàn cảnh không thuận lợi như vậy, anh thậm chí còn tiêu diệt được lực lượng chính của bọn chúng, cứu em ra. Không có ai lợi hại, tài giỏi hơn anh. Chẳng qua điều đáng tiếc là… Tử Ngộ, nhưng anh ấy đã bị sát hại trước khi chuyện đó xảy ra rồi. Anh không cần phải trách cứ bản thân, không phải lỗi của anh. Chưa bao giờ là lỗi của anh hết. Anh phải trở về, toàn bộ con người anh đều phải trở về. Anh không được đi nữa, không được phép một mình mạo hiểm. Em không cho phép anh làm như vậy, em nghĩ nếu Tử Ngộ ở trên trời có linh cũng sẽ không cho phép anh làm như vậy.

Em biết anh vốn lãnh đạm, nhưng trên đời này anh có thể lãnh đạm với bất cứ ai ngoại trừ em. Bởi vì em không phải là bạn của anh, cũng không phải nạn nhân của anh. Em là vợ của anh, là người vợ duy nhất trên đời này của anh. Em yêu anh giống như anh yêu em. Anh có thể đi bảo vệ toàn bộ thế giới, nhưng em phải bảo vệ anh. Từ nay về sau, năm năm tháng tháng, ngày ngày đêm đêm, em sẽ không rời khỏi anh. Một năm qua đã là giới hạn của em rồi. em muốn bao dung anh, cho anh không gian, ai ngờ hóa ra không có ngày nào em không ngừng nhớ đến anh, đau lòng vì anh. Cả em và Phó Tử Ngộ đều không ở bên anh, mắt anh không nhìn thấy, anh tan nát cõi lòng thành như vậy, rốt cuộc anh đã phải kiên cường đến thế nào? Em không bao giờ muốn sống như vậy nữa. Cận Ngôn à, anh phải biết rằng Giản Dao có thể chết vì anh.”

Sắc mặt Bạc Cận Ngôn tái nhợt, đứng yên không nhúc nhích. Đời này lần đầu tiên thiên tài hùng biện lời nói cay độc mất đi khả năng ngôn ngữ.

Giản Dao nhìn bộ dáng của anh, trong lòng cũng vô cùng khổ sở. Cô khẽ nói: “Em đi ra ngoài trước.” Bỏ hồ sơ xuống, kéo cửa đi ra ngoài.

“Giản Dao.” Anh bỗng nhiên lên tiếng, “Anh càng ngày càng yêu em hơn.”

Đối mặt với lời bày tỏ bất thình lình của anh, tim Giản Dao như bị một cơn thủy triều đập vào. Cô khẽ nói: “Cận Ngôn, em cũng vậy.”

Có mấy cây trong sân dưới nhà, có lẽ là cây do cục trồng, bộ dáng rắn rỏi thưa thớt hơn so với nơi khác. Giản Dao đứng một lát, cảm giác tâm trạng dần bình tĩnh trở lại. Lúc này cô mới thấy một tổ khác đã trở lại, đúng là tổ đi sâu điều tra về nạn nhân đầu tiên Nhiếp Thập Quân.

Giản Dao hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Tuy thoạt nhìn trước mắt hung thủ là sát thủ liên hoàn ngẫu nhiên, khó có thể nắm bắt quy luật, liên hệ với Nhiếp Thập Quân dường như không hề rõ ràng.

Hai cảnh sát liếc nhau, một người trong đó nói: “Không điều tra được gì khi Nhiếp Thập Quân học đại học, nhưng trung học… Có người nói cô ta có quan hệ rất thân thiết, gần gũi với một bạn học.”

Giản Dao còn chưa kịp có ý kiến thì người còn lại đã nói: “Là bạn học nữ. Nói là sau khi tốt nghiệp trung học hai người thi một nam một bắc, cô bạn học kia còn ầm ĩ đòi muốn sống muốn chết. Sau đó cha mẹ cô gái đó cảm thấy mất mặt, nên cả nhà đều chuyển đi.”

Hai người cảnh sát lên lầu báo cáo tình huống.

Nhiếp Thập Quân là đồng tính sao?

Như vậy có thể giải thích được rất nhiều chuyện. Ví dụ như tại sao cô ta mua nhiều đồ hàng hiệu nhưng không thấy sử dụng. Là để tặng cho người yêu của cô ta sao?

Song hỏi xung quanh một vòng cô ta đều nói không biết tặng cho ai.

Vậy người có khả năng lớn nhất là ai đây? Có thể khiến cho Nhiếp Thập Quân tiêu nhiều tiền lấy lòng như vậy?

Là ai đang nói dối?

Trong lòng Giản Dao bỗng nhiên hơi chấn động, bởi vì cô nhớ tới một câu Bạc Cận Ngôn từng nói: rất có thể hắn ở trong những người đã sắp xếp điều tra ngày hôm qua, hoặc là người bên cạnh mọi người sắp xếp điều tra, cho nên mới kích thích hắn lại gây ra án mạng.

Tim Giản Dao đập nhanh, suy nghĩ một lát, xoay người đi vào phòng thẩm vấn, hỏi một cảnh sát: “Địa chỉ nhà của Phùng Duyệt Hề là bao nhiêu?”

Lần đầu tiên đến cục, Phùng Duyệt Hề đã nhắc tới bởi vì vụ án quá dọa người, cô ta tạm thời không ở nhà mà chuyển đến nhà bạn. Còn lần đầu tiên cảnh sát lục soát đồ đạc của cô ta và Nhiếp Thập Quân là ở nhà, chứ chưa từng lục soát nhà “bạn” cô ta.

Bởi vì là người có liên quan mật thiết đến vụ án cho nên địa chỉ và hành tung hiện tại của Phùng Duyệt Hề đều được báo cáo ngay lập tức. Người cảnh sát kia tìm kiếm một lúc, nói: “Phòng 302, tầng 3, tòa 2, khu Tân Thôn, đường Uyên Bác.”

Giản Dao cũng không quá rành về hoàn cảnh địa lí thành phố Tuân, nhìn vào bản đồ, để cho người cảnh sát chỉ mới có chút nhận thức, hình như cách cũng không xa. Vì thế cô xoay người đi ra ngoài.

Giản Dao đứng ở cửa cục, gọi điện cho Phương Thanh: “Em đến chỗ ở hiện tại của Phùng Duyệt Hề.”

Phương Thanh đang kiểm tra một đống kẻ tình nghi với cảnh sát ở cục, nghe vậy “Ừ” một tiếng, định nói thêm hai câu, Giản Dao đã cúp mày. Vì thế Phương Thanh không quá để tâm, tiếp tục làm việc.

Giản Dao đứng dưới ánh nắng vàng nhạt, lặng lẽ chờ taxi.