Tại nghĩa trang.

Thật ra nói đây là nghĩa trang thì cũng không đúng, vì nơi này chỉ là một mảnh đất trống với vài ba cái mộ mà thôi. Trước kia, thành phố không đông đúc như bây giờ, người ta chỉ tập trung sống ở trung tâm thôi, còn những khu vực bên ngoài đa phần là đất trũng, đầm lầy… không ai sinh sống và nó trở thành nơi chôn cất người chết! Theo thời gian, người đổ về thành ngày một đông, chen chúc sống xen lẫn với những ngôi mộ, đất của người chết. Còn những con ma kia bị xua đuổi, trở thành những hồn ma bóng quế lang thang, đói khổ.

Hà Anh thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi sẽ cúng cho những cô hồn này ăn và hôm nay cô lại đến.

Nhìn những cô hồn đói khát tranh nhau đồ ăn cúng, chính Ba Xuyến, một con ma cũng cảm thấy lạnh gáy, sợ hãi nấp sau lưng Hà Anh. Hà Anh đã quá quen với cảnh tượng này, đã trở nên chai sạn, chỉ khẽ nói:

– Đừng tranh giành, có đủ cho mọi người…

Đương nhiên những con ma kia không nghe lọt tai, cứ mải miết tranh miếng ăn. Hà Anh đứng đó tụng Kinh, xin Phật lực hóa thức ăn kia thành vô biên, giúp cho những cô hồn dã quỷ nơi này có được một ngày ấm no.

Mọi hôm, sau khi cúng xong, Hà Anh không nán lại mà về luôn, thế mà hôm nay cô cứ đứng đó, giữa mảnh đất hoang tàn, xơ xác.

Một hồn ma trung niên chậm rãi tiến tới gần Hà Anh, cất giọng ồn ồn hỏi:

– Cô… muốn gì?

Hà Anh nhìn hồn ma người đàn ông kia, biết ông ta chính là đầu lĩnh trong đám ma ở đây, đã chết từ lâu, không có người thờ phụng, sau này Hà Anh tới, cũng chỉ Hà Anh cúng cho ăn.

Lúc đầu, khi làm việc này, Hà Anh chỉ đơn giản nghĩ chia sẻ thức ăn cho bọn họ, tích chút công đức cho cha mẹ chứ không nghĩ khiến bọn họ nợ ân tình mà nghe lời sai khiến. Nhưng hôm nay, Hà Anh không có chọn lựa.

– Tôi muốn nhờ ông tìm một người!

– Tìm… người!

Người đàn ông lặp lại câu hỏi.

Hà Anh cụp mắt, nhẹ giọng nói:

– Niệm tình tôi đã cúng cho các người ăn đó giờ, xin hãy giúp tôi một lần.

Con người ấy, khi muốn cầu cạnh, van xin cái gì mới nhớ tới cúng kiếng, vái lạy thần linh. Tới cả cúng cô hồn vất vưởng cũng chẳng nằm ngoài mục đích cầu cạnh may mắn, làm ăn thuận lợi. Thậm chí, có những kẻ có chút tài phép còn bắt oan hồn trở thành âm binh để sử dụng cho mục đích riêng.

Từ trước tới nay, từ lúc sống cho tới sau khi chết, người đàn ông trung niên chưa từng thấy một người làm việc thiện vô tư vô lợi. Nên khi Hà Anh xuất hiện, chưa từng cầu cạnh điều gì, ông ta tự hỏi không biết liệu Hà Anh có khác với những người khác hay không. Hôm nay, nghe Hà Anh mở miệng đặt yêu cầu, dù không đặt quá nhiều hy vọng nhưng vẫn khiến ông ta cảm thấy thất vọng một chút. Hà Anh rốt cuộc vẫn là con người, vẫn có mong cầu, chỉ đơn giản sự kiên nhẫn của cô nhiều hơn người khác, biết điều hơn một chút mà thôi.

– Được! Xem như… trả công cho công từ đó tới giờ…

Người đàn ông phán xong, những hồn ma xung quanh đó liền tập trung sau lưng ông ta, chờ đợi sai khiến. Những cô hồn không nhà cửa, phải chịu cảnh lang thang, đương nhiên đều là những kẻ kém phúc, hình hài cũng không tốt, kẻ rách rưới, kẻ què quặc, thậm chí cơ thể còn không lành lặn. Đột ngột, những cô hồn đầy sứt mẻ tập trung lại một chỗ, đủ tạo thành hình ảnh kinh dị có thể khiến người yếu bóng vía dễ bị đứng tim chết tại chỗ. Bằng chứng chính là con ma Ba Xuyến nấp sau lưng Hà Anh đang co rúm, run rẫy liên hồi.

Thật chất đó cũng chính là mục đích của người đàn ông trung niên, ông ta muốn dọa Hà Anh một phen, cho biết ma quỷ không dễ trêu chọc, để phòng sau này Hà Anh lại tìm tới đòi hỏi. Đáng tiếc, Hà Anh lại như kẻ mù mắt điếc, không chút phản ứng. Nhưng cũng nhờ vậy mới khiến người đàn ông trung niên xem trọng Hà Anh hơn.

– Tôi không biết tên đầy đủ, cũng như hình dạng của bà ta. Chỉ có cái tên Tư Bình, là bà tư nhà họ Lê trước kia.

Người đàn ông trung niên cau mày một lúc rồi nói:

– Bất kể kẻ đó còn sống hay đã chết, chỉ cần còn ở trong thành phố này, tôi sẽ tìm ra cho cô!

Hà Anh gật đầu, xong lại dặn thêm:

– Đầu óc người đó có thể cũng không bình thường!

Ba Xuyến không hiểu vì sao khi Hà Anh nói câu đó cứ nhìn mình chằm chằm, còn người đàn ông trung niên kia lại gật gật đầu, ra vẻ đã hiểu.

Hiểu cái gì?

Ba Xuyến vẫn bám chặt Hà Anh từ nghĩa trang về, Hà Anh thế mà chẳng đi thẳng về nhà, mà lại ghé sang một nơi vô cùng lạ lẫm làm Ba Xuyến tò mò nhìn ngó khắp nơi.

Hà Anh dừng chân ở trước một căn biệt thự ba tầng, cổng khóa kín. Căn nhà có vẻ rất cũ kỹ, bị rêu phong phủ đầy, trong sân thì cỏ mọc cao quá người.

“Chắc chắn là một ngôi nhà hoang!”

Ba Xuyến tự phán, lại thầm nhủ không hiểu Hà Anh đến đây làm gì, còn giữa đêm tối thế này.

Căn nhà nằm cách xa với những nhà xung quanh, nên không ai nhìn thấy một bóng người đang lãng vãng.

Ba Xuyến càng ngạc nhiên hơn khi thấy Hà Anh rút ra một chiếc chìa tra vào ổ khóa hoen rỉ trên cổng sắt.

Tiếng cửa sắt mở ra chát chúa vang lên, Hà Anh đã bước vào rồi đóng cổng lại như cũ.

Ba Xuyến phân vân không biết có nên đi theo Hà Anh hay không, nhưng ở lại một mình nơi này, Ba Xuyến càng sợ nên quyết định tốt nhất bám chặt lấy Hà Anh.

Hà Anh thuận lợi đi vào trong nhà như đã rất quen đường, không gặp một trở ngại nào. Bên trong tối om, Hà Anh liền lấy bật lửa và đèn cầy chuẩn bị sẵn ra thắp lên.

Qua ánh nến lập lòe, chỉ thấy trong nhà trống rỗng, khắp nơi đầy bụi bẩn, không biết nơi này đã bị bỏ hoang bao lâu rồi. Hà Anh không để ý thứ khác, một đường đi thẳng lên lầu.

Tiếng bước chân giữa không gian âm u, tối tăm vang lên khiến người ta gợn cả óc, Ba Xuyến dáo dát nhìn quanh liên tục, sợ có con ma nào đó xông ra. Cô ta quá hoảng nên chẳng phát giác ra từ lúc đến căn nhà này, Hà Anh càng im lặng đến khác lạ.

Đến tầng trên cùng, Hà Anh dừng bước trước một căn phòng, cô khẽ mở cửa ra bước vào trong.

Ba Xuyến theo sau, khi tới nơi, Hà Anh đã ở bên trong rồi, cây nến được đặt trên bàn, soi rọi những gương mặt trên di ảnh. Đó là hình của một người đàn ông và một phụ nữ!

Ba Xuyến nuốt một cái ực, nén sợ hãi trong lòng lại, lách người vào phòng. Căn phòng này rất sạch sẽ, khác hẳn so với bên ngoài, chứng tỏ có người thường xuyên đến đây quét dọn. Trong lúc Ba Xuyến còn quan sát khắp nơi thì Hà Anh đã thắp nhang trước những bức di ảnh trên bàn thờ rồi quỳ xuống đất.

Nhìn thanh nhang cháy đỏ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, lại cay cay sống mũi, Hà Anh lạc giọng nói:

– Ba, mẹ… con rốt cuộc đã tìm được kẻ hại ba mẹ rồi… Tìm được rồi…

Sau vụ tai nạn xe năm xưa, ba của Hà Anh là ông Trần Minh Đức chết ngay tại chỗ, vợ là bà Phạm Thanh Hương bị chấn thương, con gái là Trần Hà Anh hôn mê bất tỉnh.

Bà Hương chưa kịp đau đớn vì cái chết của chồng đã phải gồng mình vực dậy vì còn phải lo cho con gái không biết sống chết lúc nào. Không những thế, việc làm ăn trong công ty còn liên tục xảy ra sự cố, tất cả mọi bất hạnh đều đè hết lên đôi vai của người phụ nữ bất hạnh.

Bà không khóc, vì không có sức để mà khóc mà nữa. Mẹ ruột của bà Hương, bà Hà Hạnh Tâm lại khóc không ngừng vì con gái.

Bà Hương không hiểu mọi bất hạnh này bắt đầu từ đâu, vì sao lại đổ ập xuống gia đình bà.

Và rồi, linh tính chợt mách bảo bà Hương nhớ tới sự cố với nhà họ Lê! Nhớ tới bà lão cay độc đã nguyền rủa cả nhà họ Trần!

“Tao nguyền cả họ nhà bây đoạn tử tuyệt tôn! Tao nguyền cả nhà mày chết không được yên…”

Có thể nào là bà ta không?

– Có phải con nghĩ ra cái gì không?

Bà Tâm gạt nước mắt hỏi. Bà Hương cảm thấy khó tin, nhưng vẫn nói:

– Mẹ có nhớ bà Yến bên nhà họ Lê không?

Bà Tâm liền cau mày, việc kia bà không tận mắt chứng kiến, nhưng bà đã nghe nhiều người kể lại, đối với người trù ẻo con cháu mình, bà Tâm đương nhiên không thích, nhớ rất kỹ.

Nguyên do bắt đầu từ cậu ấm Lê Minh Kiệt, cậu Kiệt là con trai mà bà Yến bất ngờ có được lúc tuổi đã lớn. Cậu Kiệt sinh ra đã nhận được tình yêu thương, chiều chuộng hết mực của bà Yến. Phải nói cả đời cậu ta muốn gì được đó, không ai dám cãi, thuận lợi vô cùng. Cũng vì quá sung sướng, quá đủ đầy, được tâng bốc quá trán, cậu ta sinh ra cái tính ngang bướng, độc tài, không ai chịu nổi.

Năm cậu ta hai mươi lăm tuổi, dù tuổi vẫn còn nhỏ nhưng đã được bà Yến giao cho một công ty con làm giám đốc. Cậu ta đắc chí, có ý định từ đây một bước thành danh. Thế nhưng, cậu ta tuổi trẻ háo thắng, không có kinh nghiệm, ngoại trừ những mối thầu nhỏ người ta vì muốn lấy lòng nhà họ Lê mới giao cho cậu ta thì những hợp đồng lớn thì ký không ra.

Đối với một người mới bắt đầu, có thể xem công ty của cậu ta khởi đầu rất tốt, rất thuận lợi. Thế nhưng cậu ta không vì vậy mà hài lòng, mà càng căm tức trong bụng. Thứ cậu ta muốn là thành tựu tự mình tạo ra chứ không phải vì danh tiếng dòng họ mà hưởng sái. Càng như vậy, cậu ta càng muốn chứng tỏ bản thân.

Và rồi, cơ hội đã đến!

Cuộc đấu thầu làm cầu đường ở tỉnh Cần Thơ!

Trong mắt cậu Kiệt đây chính là cơ hội để kiếm tiền và danh tiếng! Cậu ta đã vẽ ra viễn cảnh tươi sáng sau khi trúng thầu, như thể mọi việc đã nắm chắc trong tay!

Cậu Kiệt vì mối thầu này mà chuẩn bị rất kỹ, mọi việc chưa đâu vào đâu đã lớn tiếng khoe khoang với mẹ mình, là bà Yến! Bà Yến lúc này đã có tuổi, không nhúng tay vào việc của công ty nữa, chỉ ở nhà hưởng phúc. Bà thương nhất chính là cậu con út này, bà cũng như bao người mẹ khác, con cái mình đẻ ra thì trong mắt mình chính là tốt nhất, hoàn mỹ nhất.

Bà Yến cũng biết cậu Kiệt kiêu căng, nhưng bà xem đó là chuyện hiển nhiên, vì con bà xứng đáng như thế. Sinh ra đã có gia thế hiển hách, tiền tài bạc vạn, lại còn thông minh biết cầu tiến… Con trai bà có làm gì cũng đều đúng!

Cậu Kiệt biết mẹ mình có năng lực giúp mình, nhưng lòng tự cao của cậu ta quá lớn, không muốn bà Yến nhúng tay vào chuyện của mình, khăng khăng nói tự mình sẽ đạt được món thầu kia. Bà Yến trước giờ luôn chiều con, còn có niềm tin mãnh liệt với cậu Kiệt, đương nhiên cũng nghĩ không ai có thể trúng thầu ngoài con mình ra. Thế là, bà Yến đồng ý! Bà sẽ không ra tay trong bóng tối…