Trong trường đại học sư phạm.

Từ lúc Ba Xuyến được tự do, cô ta không muốn về nhà họ Lê nữa, thế nên cứ bám lấy Hà Anh không buông. Ở bên cạnh Hà Anh dù rằng buồn tẻ nhưng chí ít cô ta không bị đói khát, Hà Anh không thích nói chuyện thì Ba Xuyến có thể tự nói một mình!

– Bây giờ con gái ăn mặc thật kỳ cục quá đi…

Ba Xuyến vừa nói vừa lấy tay lên che hai mắt nhưng vẫn chừa ra một khe hở để nhìn trộm.

– Nơi này thật là đông vui… Hà Anh, Hà Anh, tới chỗ kia đi, tới chỗ kia đi…

Hà Anh vốn mặc kệ Ba Xuyến, nhưng Ba Xuyến quá phiền, nói quá nhiều!

Hà Anh giận dữ quắt mắt nhìn Ba Xuyến một cái làm Ba Xuyến chột dạ, liền im thin thít.

Bên tai vừa được yên tĩnh thì nào ngờ lại một phiền toái khác lại tìm tới.

– Hà Anh.

Là Lê Chí Thành gọi. Anh đang chờ Hà Anh ngay cổng trường. Hà Anh phiền nhiễu vô cùng, tại sao anh ta còn không chịu buông tha cô, còn ở một nơi đông người như vậy. Chí Thành không hề ý thức bản thân anh chính là tiêu điểm mỗi nơi anh tới, cũng giống như việc anh vô tư sống mà cứ nghĩ mọi chuyện đáng lẽ phải như thế. Cũng là một lý do khiến Hà Anh không thích ở Chí Thành.

Mấy người bạn chí cốt của Chí Thành đều biết anh chàng đang cảm nắng một cô sinh viên khóa dưới, nhưng cô gái đó có vẻ khó theo đuổi. Bọn họ cũng biết Chí Thành nhìn phong độ vậy chứ thật chất rất nhát gái, nên khi biết Chí Thành đứng đợi Hà Anh ở cổng trường, bọn họ cũng tò mò âm thầm nấp ở xung quanh. Lúc này, cả bọn ùa ra, có người liền lên tiếng chọc ghẹo:

– Đây không phải em gái hôm trước sao?

– Em với Chí Thành tiến triển tới đâu rồi?

Chí Thành thấy bạn bè mình làm vậy cũng ngỡ ngàng liền muốn cản mọi người lại nhưng chính anh cũng bị hai người giữ lại, không cho xông lên. May mắn, trong nhóm đó cũng có người có tâm, bước ra giải vây cho Hà Anh.

– Em thông cảm, mấy đứa này điên hết rồi…

Hà Anh không quan tâm bọn họ điên thật điên giả, nhưng sắc mặt từ đầu đã lạnh căm căm. Khó khăn lắm mới đuổi được mấy đứa điên khùng kia đi, Chí Thành lúng túng:

– Xin lỗi… xin lỗi em… anh không ngờ bọn nó lại kích động như vậy…

Chí Thành rối rắm vô cùng, nhất là khi Hà Anh cứ nhìn anh mà chẳng nói lời.

– Hà… Hà Anh, em không muốn nói gì sao?

Nói? Nói gì bây giờ? Trách anh sao? Không biết nếu làm vậy thật sẽ có bao nhiêu người hỏi tội cô đây. Anh vốn đâu cố ý, nhưng cứ vô ý hết lần đến lần khác thì chính tự tạo nghiệt. Anh chàng này… quả nhiên không nên tiếp xúc nhiều thì hơn.

Lần trước tuy Hà Anh đã rất tuyệt tình nhưng sau đó Chí Thành đã nghĩ có thể cô đang gặp chuyện gì phiền hà, tâm trạng không tốt, tại anh không biết chọn thời điểm nên mới bị phũ như vậy. Vốn định hôm nay sẽ làm lành với Hà Anh, lại không ngờ bị tụi bạn phá hỏng hết toàn bộ. Anh nghĩ Hà Anh lúc này còn phải giận dữ hơn cả hôm trước, nghĩ vậy Chí Thành càng cứng họng, bao nhiêu lời muốn nói cũng nuốt xuống.

– Anh xin lỗi… lần sau anh sẽ tới tìm em vậy.

Hà Anh vẫn không mở miệng làm Chí Thành thất vọng và hụt hẩng vô cùng.

Chí Thành đi rồi, bên tai Hà Anh lại vang lên tiếng chậc chậc của Ba Xuyến:

– Chậc, thật tội nghiệp cậu ta, vốn dĩ là anh chàng tốt thế mà…

Hà Anh vô cùng thản nhiên cho Ba Xuyến một gáo nước lạnh:

– Anh ta là vai cháu của bà đó!

Ba Xuyến liền cụt hứng, cô chỉ muốn đùa một chút thôi, không cần phải tuyệt tình vậy chứ. Ba Xuyến ai oán nhìn Hà Anh, đáng tiếc không mang lại một chút sát thương nào đối với Hà Anh.

Ba Xuyến không khỏi thở dài, trông theo cái bóng cô đơn của Chí Thành mà ca thán:

– Thật đáng thương…

Khi Ba Xuyến nhìn lại thì Hà Anh đã bỏ đi một đoạn dài, Ba Xuyến liền vội vã đuổi theo:

– Sao cô lại bỏ đi trước như vậy chứ…

Nào ngờ, Hà Anh đột ngột dừng bước làm Ba Xuyến giật mình thắng gấp, nhưng vẫn tông vào Hà Anh, linh hồn của Ba Xuyến liền bị đập ngược về sau, làm Ba Xuyến la oai oái. Đó chính là phản ứng tự vệ của hạt Xá Lợi mà Hà Anh đang mang trên người.

Ba Xuyến xoa xoa cái mũi đau, trợn mắt nhìn Hà Anh đang chạy vội tới chỗ của một bà lão xa lạ.

– Bà Tuyền, sao bà lại ở đây?

Hà Anh lo lắng hỏi. Bà Tuyền không biết đã lạc ở nơi này bao lâu, trông bà vô cùng hốt hoảng. Đột ngột bị Hà Anh níu tay, bà càng sợ hãi vô cùng, Hà Anh phải trấn an:

– Cháu đây! Cháu là Hà Anh đây!

Bà Tuyền vẫn không nhận ra Hà Anh, nhưng cũng cảm giác có chút quen thuộc nên bình tĩnh đôi chút.

– Sao bà lại tới chỗ này? Cháu đưa bà về nhé!

– Đi đâu?

– Về nhà! Nhà của bà, của chị Linh…

Bà Tuyền ngẫm nghĩ một lúc thì gật đầu đồng ý.

– Ừ, miễn không phải nhà kia là được…

– Nhà kia? Là nhà nào?

Bà Tuyền nhìn quay quắt rồi nói nhỏ vào tai Hà Anh:

– Thì là nhà đó đó! Nhà họ Lê đó!

Nhà họ Lê?

– Tại sao bà lại không muốn về nhà đó? Bà sống đã sống ở đó mấy chục năm cơ mà?

Bà Tuyền liền lắc lắc đầu nói:

– Nhà đó ghê lắm! Cứ có tiếng con nít khóc…

– Trẻ con đương nhiên phải khóc thôi.

Bà Tuyền lắc lắc đầu không chịu, thậm thụt nói:

– Không phải! Không phải trẻ con đâu…

Nếu là trước kia, bà Tuyền chắc chắn sẽ không nói nhiều như vậy, chẳng hiểu sao hôm nay bà lại thuận theo lời dẫn dắt của Hà Anh mà tiết lộ nhiều thông tin như thế. Hà Anh đương nhiên nhân cơ hội, muốn khai thác tận cùng.

– Không phải trẻ con? Vậy chứ là cái gì?

Bà Tuyền chợt run rẫy, Hà Anh thầm nghĩ không hay, chắc bà lại như lúc trước, không chịu nói nữa. Nào ngờ, bà Tuyền lại tự nói:

– Là… là quỷ đó!

Chính là con tiểu quỷ kia sao? Rốt cuộc nó xuất hiện như thế nào? Từ bao giờ?

– Quỷ?

Bà Tuyền co ro người, nấp sau lưng Hà Anh nhưng ánh mắt không kiềm được mà liếc nhìn qua bên kia đường, liên tục rên rĩ:

– Là quỷ! Là quỷ đó…

Hà Anh không hiểu nhìn bà Tuyền, rồi chợt nhìn theo tầm mắt của bà Tuyền, rồi cô liền giật nẩy mình khi trông thấy Tiểu Quỷ đang lấp ló đứng sau cột điện ở đối diện! Nó nhìn cô nhe răng cười kinh dị!

Tại sao nó lại tới đây? Là bà Yến sai nó tới ư? Bà ta đã nghi ngờ cô rồi sao? Muốn giết người bịt đầu mối?

“…lại gặp rồi…”

Hà Anh chợt nhớ tới lời của con Tiểu Quỷ, chẳng lẽ nó nhận ra cô?

– Nó… nó đó…

Bà Tuyền không ngừng lẩm ba lẩm bẩm sau lưng Hà Anh, mà Hà Anh lúc này không còn tâm trí để dụ bà để lộ chuyện quá khứ nữa.

– Nó… nó chính là con của bà Tư Bình…

Câu nói của bà Tuyền như tiếng sấm bên tai Hà Anh.

– Bà nói cái gì?

Bà Tuyền vẫn lẩm nhẩm:

– Nó chắc chắn là đứa con bà Tư Bình đang mang… chính là nó…

Hà Anh kinh hãi nhìn bà Tuyền rồi nhìn con quỷ bên kia đường.

Con Tiểu Quỷ cười toe toét với Hà Anh, kêu gọi:

– Cùng… cùng chơi…

Cùng chơi đi…

He he…

He he he…

Hà Anh cũng không biết con Tiểu Quỷ đã đi mất lúc nào, khi cô nhìn lại thì nó đã không còn sau cột điện nữa.

Tại sao nó lại đến tìm cô, có mục đích gì vẫn là những câu hỏi bỏ ngõ.

Còn bà Tuyền sau khi tiết lộ cái tên Tư Bình thì chẳng chịu nói gì nữa.

– Bà Tư Bình…

Hà Anh lẩm bẩm cái tên đó rồi nhìn sang Ba Xuyến hỏi:

– Cô có biết Tư Bình là ai không?

Ba Xuyến cố vặn hết đầu óc để suy nghĩ, rốt cuộc vẫn là cái lắc đầu không ngoài dự đoán. Từ đầu vốn đã không mong chờ ở Ba Xuyến được tích sự gì.

Theo lời bà Tuyền, con Tiểu Quỷ kia có thể là con của Tư Bình. Nếu vậy, tại sao nó lại trở thành quỷ nhi? Còn bà Tư Bình kia, liệu có còn sống không?

Đáng tiếc chuyện xảy ra đã quá lâu, còn bà Yến làm việc thì cẩn thận vô cùng, không dễ dàng để lộ sơ hở. Cũng là một phần lý do khiến Hà Anh phải tốn bao nhiêu năm mới dò la được tới chỗ của bà Yến. Thực tế mà nói, mọi thông tin chỉ là bà Yến đã từng tức giận nguyền rủa cả nhà cô, chứ bà ta không làm ra hành động phạm pháp nào! Cái chết của cha mẹ cô về mặt pháp luật không liên can tới bà ta! Bởi vì bà ta sai khiến quỷ nhi làm việc thay mình, mà người bình thường lại không thể thấy được nó, nên những cái chết do nó gây ra đều bị liệt vào tai nạn, sự cố, tự sát…

Cũng do nó là quỷ nên không thể dùng luật của người sống phán xét! Tương tự, muốn điều tra nó, người thường không thể làm được, vậy chỉ có thể dùng… ma quỷ!