Bình ổn dục vọng, Dạ Khuynh Thiên mặc xong y phục, khôi phục lại phong thái của đế vương, bước đi thong thả ra khỏi Duyệt Tịch Các - địa phương dành cho nam sủng trong hoàng cung.

"Bệ hạ."

Dạ Khuynh Thiên gật đầu, sãi bước đi qua. Vương Phúc đã chờ ngoài cửa yên lặng đi theo phía sau. Từ trước đến nay, Dạ Khuynh Thiên đến nơi ở của nam sủng đều chỉ mang theo một mình Vương Phúc.

Vương Phúc một bên lẳng lặng đi tới, một bên trộm quan sát hoàng thượng phía trước.

Không biết tại sao, mấy ngày nay tâm tình hoàng thượng tựa hồ vẫn luôn không tốt, đám triều thần đều chiến đấu căng thẳng, ai cũng không dám lên tiếng lúc lâm triều, mà bản thân cũng thời thời khắc khắc không quên suy đoán tâm tư của hoàng đế, rất sợ sơ ý một chút liền chọc long nhan giận dữ.

Thật ra, hoàng thượng là người luôn đem sự tình giải quyết triệt để trước khi làm bản thân nổi giận, mà cái gọi là giải quyết thường chính là cái chết của kẻ khác.

Trong thiên hạ này, e rằng chỉ có đương kim thánh thượng mới có thể sung sướng đắm chìm trong cảm giác thí phụ sát huynh như vậy. Trước mắt hoàng đế, người luôn lấy giành giật làm thú vui, một thiên hạ, một long ỷ được nhuộm dần từ vô số máu tươi, hắn thấy, bất quá đấy đơn thuần chỉ là chiến lợi phẩm của người.

Vương Phúc sẽ có ý tưởng lớn mật và khẳng định như vậy là bởi vì hắn sớm đã đi theo Dạ Khuynh Thiên vài năm trước khi y tiến hành đoạt vị, tận mắt nhìn thấy y là như thế nào giết chết phụ hoàng của mình. Đó không phải là giết người, đó hoàn toàn là hành hạ cho đến chết!

Khi đó, Dạ Khuynh Thiên vẫn còn là thiếu niên, khóe miệng nở một nụ cười sung sướng và tàn khốc đã trở thành cơn ác mộng của Vương Phúc mấy chục năm sau.. Người như vậy, làm sao lại có thể quan tâm đến một Vương Phúc nho nhỏ, nhân tài ở 'Ám tổ' nhiều vô số kể, tùy tiện liền một người đều có thể thay thế vị trí của hắn.

Dạ Khuynh Thiên lúc gần tới Càn Thanh cung, chóp mũi bỗng nhiên truyền đến một vị đạo.

Khóe miệng y hiện lên mạt ý cười.

Đó là vị đạo quen thuộc không gì sánh được, lại làm cho hắn rất hưởng thụ..

Công lực Dạ Khuynh Thiên đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, y muốn che giấu mình người khác không có khả năng phát hiện y. Vương Phúc đã đi đến bên cạnh Dạ Khuynh Thiên, hai người ẩn mình ở phía sau một cây đại thụ.

Ánh trăng lẳng lặng phủ xuống, chiếu rọi vạn vật xung quanh.

Dạ Khuynh Thiên đối với cảnh tượng trước mắt lấy làm kinh hãi, Vương Phúc lại càng cảm thấy khiếp sợ không gì sánh được, thiếu chút phá vỡ công phu trấn tĩnh đã luyện vài thập niên mà kêu lên sợ hãi!

Ai có thể nghĩ tới là lại tình huống như thế này?

Bạch y tiểu hài tử đứng dưới táng cây, nhìn về phía thiếu niên tử y đang lộ ra thần sắc kinh hãi trước mặt.

Thiếu niên biểu tình thong dong thường ngày sớm đã không còn, trong tay chiết phiến đã bất giác rơi xuống đất. Trong con ngươi co lại của hắn tinh tường chiếu ra một màn tàn nhẫn phía trước.

Máu tươi, khắp nơi đều là máu!

Bạch y tiểu hài tử máu dính khắp người đang đứng dưới một cây đại thụ. Mà máu tươi kia, lại chảy từng giọt từng giọt từ trên cây rơi xuống.

Trên đó, một cỗ thi thể, không phải, đây căn bản không thể xưng là thi thể, chỉ là một cục thịt! Thân thể y sớm đã mất đi tư cách tử vong như một con người bình thường. Đống thịt kia, đầu đã quẹo ra sau lưng, đôi tròng mắt sắp nứt ra lại vừa vặn hướng về phía tiểu hài tử. Mà tứ chi của nó thì bị gãy thành hình dạng răng cưa, nơi khớp xương vặn vẹo một cách kỳ dị. Toàn bộ lưng bị mở ra lộ ra cột sống, mà lồng ngực cùng bụng đã sớm bị xé toạc, nội tạng biến thành thịt nát lẫn vào trong máu không ngừng chảy xuống..

Lớp hắc y bao bọc bên ngoài cục thịt sớm đã hư hại, nhìn không ra bị máu nhiễm bẩn, nhưng địa phương lộ ra bên ngoài vết rách đều máu chảy thành dòng, toàn bộ là huyết sắc..