Thiếu niên đang dục tiên dục tử đến phát khóc, không nghĩ tới nam nhân phía trên lại đột ngột lui ra ngoài.

".. Bệ hạ?" thiếu niên mở to đôi mắt mông lung, hai gò má ửng đỏ say lòng người.

Dạ Khuynh Thiên ngồi ở trên giường, động tác trong lúc mơ hồ để lộ ra chán nản.

Gần nhất thực sự là ma xui quỷ khiến, không biết đây đã là lần thứ mấy, kết cục đều sẽ như vậy.

Làm được phân nửa thì đột nhiên không có hứng thú, thiếu niên dưới thân mỗi người đều xinh đẹp xuất sắc, hắn lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Vốn chính là công cụ dùng để tiết dục, bây giờ đến ngay cả công cụ đều không phải. Tình huống trước mắt là tính trí ngẩng cao, nhưng lại làm sao cũng vô pháp đạt được thõa mản, tựa như ăn một bữa ngon, tuy là mỗi món mùi vị đều không tệ, nhưng vẫn không đủ trình độ khiến người khác thèm ăn. Thiếu niên bị chiếm giữ quá mức dễ dàng, khuyết thiếu cảm giác chinh phục, vô luận là tâm lý hay sinh lý cũng không thể vui vẻ, áp những người đó, tựa như đang áp một vật chết.

Bỗng dưng, trước mắt chợt nhảy ra một đôi thương mâu xinh đẹp.

Vỗ vỗ trán, quả nhiên, vẫn là đứa bé kia thú vị, so với những kẻ chỉ biết đón ý hùa theo hắn thì thú vị hơn!

Thiếu niên thấy hoàng thượng chậm chạp không có động tác, đầu óc một mảnh sương mù lập tức thanh tỉnh, sợ hãi cùng thất vọng như thủy triều ập đến. Nhìn bờ vai nam nhân rộng lớn gợi cảm, y tựa như con mèo nhỏ trèo lên phía trên, dùng đầu lưỡi mềm mại tinh tế liếm nơi đó.

"Bệ hạ.." thiếu niên mị nhẫn như tơ, quyến rũ làm nũng. Chỉ có trong lòng chính mình biết rõ y có bao nhiêu hoảng sợ.

Dù là ai làm đến một nửa bỗng nhiên dừng lại đều sẽ phát điên. Dạ Khuynh Thiên dục vọng không chỉ không được thư giải, ngược lại càng sâu, nhưng bất đắc dĩ biết được, lúc này không ai có thể thỏa mãn được hắn.

Vô luận là tiến nhập người nào, làm bao nhiêu lần, thủy chung vẫn không cách nào phát tiết được. Đã nhiều ngày, tính khí Dạ Khuynh Thiên xấu đến cực điểm, suốt ngày hàn khí bức người, áp suất thấp đến mức làm người xung quanh không thở nổi. Đại thần bên dưới đều như đang đi trên tảng băng mỏng, rất sợ sơ ý một chút sẽ chọc phải vị đế vương tàn khốc này thì đầu mình phải chuyển nhà đi.

Mà những thiếu niên chết đi so với bình thường càng nhiều hơn! Nhóm cung nhân đều nơm nớp lo sợ chờ đến thái dương ngày mai.

Dạ Khuynh Thiên không kiên nhẫn đẩy ra thiếu niên, buồn bực nhìn y một cái, phủ thêm ngoại bào. Mà cái liếc mắt ấy ở trong mắt đối phương chính là khuếch đại vô hạn sự sợ hãi.

"Lui."

Trong mắt thiếu niên lóe lên tuyệt vọng rồi biến mất, nhãn thần của bệ hạ chính là điềm báo trước cho huyết tinh, trong nháy mắt đó, y thậm chí làm tốt chuẩn bị để nghênh tiếp tử vong. Nhưng lại chỉ nghe Dạ Khuynh Thiên mệnh lệnh cho y lui xuống, y như được hồi sinh trở lại lập tức ôm y phục và đồ dùng chạy ra ngoài, căn bản liền quên mất nơi này là tẩm điện của ai.

Dạ Khuynh Thiên nhìn đến phân thân của mình vẫn nhất trụ kình thiên, chỉ có thể tự vận công để giải quyết..

Tuyệt đối là không nghĩ tới, Dạ Khuynh Thiên hắn lại có một ngày lưu lạc đến mức này..

Trước mắt, hiện ra dung nhan tuyệt thế cùng đôi mắt xinh đẹp nhất thiên hạ kia. Gần đây luôn đột nhiên lại nhảy ra khuôn mặt của vật nhỏ, quả thật tựa như bị trúng độc vậy.

Tại sao lại như thế? Mỗi lần làm được phân nửa, khuôn mặt thiếu niên dưới thân chợt thay đổi thành khuôn mặt của người kia, mỗi lần muốn phát tiết sẽ lại không tự chủ được nghĩ tới y.. Cho nên, mấy ngày nay ban đêm hắn đều không muốn trở về tẩm cung của mình.