Lý Ngọc Vân đã đi suốt năm giờ nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của Minh Khôi đâu cả, giống như tan biến trong không khí vậy. Hắn càng thêm nôn nóng nên chẳng kiên kỵ gì mà thi triển khinh công giữa đường phố chật kín dòng người. Thân hình của y như một bóng ma, lướt qua những căn nhà, những tán cây rậm rạp mà không gây ra một tiếng động. Nếu như có người nào đó phát hiện thì chỉ tưởng rằng một cơn gió thổi qua mà thôi.
Lý Ngọc Vân dừng chân trước Hùng Vương Plaza, ánh mắt của y lóe ra tia sáng hưng phấn, Lam trượng lóe lên rồi xuất hiện trong tay y, bắn ra ba chùm sáng xanh nhạt vào không gian. Tức thì, trong không gian hiện ra một màn hình ảo, chiếu lại những diễn biến cách đây vài giờ.
Lý Ngọc Vân xem xong liền cười lên vui vẻ, bởi hắn đã tìm thấy Minh Khôi, cậu bé cứu mỹ nhân rồi ôm nàng chạy đi, đúng là nhỏ nhưng tâm không nhỏ a ! Lý Ngọc Vân cảm thấy vui vẻ, hắn vung tay đánh tan màn hình ảo, thân hình hóa thành cơn gió biến mất tại chỗ.
---------------
- Ha ha ! Phong Ma, ngươi cũng có ngày bại bởi tay ta, ha ha ... !
Người mặc áo choàng đen đứng trên sân thượng của một tòa cao ốc, hắn ngẩng đầu lên nhìn mặt trời rồi nở nụ cười cuồng ngạo. Trong tay của hắn đang ôm lấy một đứa bé, cũng được bao phủ bởi một lớp áo choàng đen nhìn không rõ mặt mũi. Người nọ ôm lấy đứa trẻ rồi hóa thành làn khói đen, biến mất trong không trung.
Trên sân thượng chỉ còn một cô gái đang nằm mê man bất tỉnh, trước ngực của nàng có một chuôi dao đen nhánh, màu từ vết thương thấm ướt vạt áo nàng, động lại thành một mảng lớn dưới nền gạch.
---------------
Lý Ngọc Vân đáp xuống sân thượng, hắn phát hiện hơi thở của Minh Khôi ở trên đây nhưng khi tìm đến thì lại biến mất.
- Kỳ quái ! Lại mất dấu nữa !
Lý Ngọc Vân hầm hừ nói, hắn xoay người chuẩn bị phi thân rời đi thì phát hiện có một người con gái đang nằm, gương mặt của nàng tái nhợt vì mất máu quá nhiều, máu từ trái tim nàng chảy ra thành một mảng lớn, và còn chưa kịp đông lại.
Lý Ngọc Vân nhanh chóng chạy tới, sau đó hắn lấy hộp cấp cứu từ không gian của nhẫn Huyền Thoại ra, truyền oxy tiếp tế cho nàng, sau đó nhành chóng tiến hành cầm máu cho nàng. Hành động sơ cứu diễn ra rất nhanh, sau đó Lý Ngọc Vân vung Lam Trượng lên không trung, tạo thành một vòng khí xanh biếc bao phủ toàn thân cô gái lại, sau đó phù trận dưới chân lóe lên, đem hai người rời khỏi đây.
----------------
Bóng hình Lý Ngọc Vân xuất hiện bên trong phòng ngủ của mình, sau đó hắn nhẹ nhàng đặt cô gái nằm lên trên giường của mình, đặt các thiết bị hồi sức cho cô rồi kiểm tra nhịp tim, huyết áp ...
Khi hắn đi xuống phòng khách thì cũng vừa lúc Trịnh Thúy Kiều đi lên, nàng thấy hắn liền mừng rỡ hỏi :
- Cậu tìm được Minh Khôi chưa ?
- " Chưa ! " Lý Ngọc Vân ảm đạm lắc đầu, trông sắc mặt của hắn cực kỳ mệt mỏi. Hắn đi xuống lầu thả người ngồi vào ghế sa-lon, chân mày nhíu chặt không thôi. Hắn không biết ai ra tay bắt Minh Khôi đi ? Không lẽ bọn Org, nhưng bọn hắn vì sao lại bắt Minh Khôi đi chứ ?
Thúy Kiều ngồi xuống ghế đối diện thấy hắn đang lâm vào khổ tư suy nghĩ như vậy liền không nói, nàng chỉ im lặng ngồi đó nhìn hắn, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
Lý Ngọc Vân đang miên man suy nghĩ thì bất chợt phát hiện ra một bóng người lấp ló ngoài cửa , hắn vung tay đánh ra một chưởng, chưởng lực mạnh mẽ đánh bay cửa kính, đập vào người lạ mặt kia.
- Á , đau ! ...
Người thanh niên té phịch xuống đất, nhưng hắn nhanh chóng đứng dậy dùng hai tay xoa xoa bờ mông của mình, trên mặt cực kỳ xấu hổ. Trịnh Thúy Kiều ở bên cạnh thấy người kia liền nói :
- Cậu chưa đi sao ?
- Tôi ... tôi muốn gặp đại ca !
Người thanh niên run giọng nói, ánh mắt lấm lét nhìn Lý Ngọc Vân, sợ hắn vô cớ đánh mình một lần nữa thì khổ.
- Hừ, ai là đại ca của chú ?
Lý Ngọc Vân hừ lạnh nói, bàn tay của hắn vung lên, sẵn sàng vung ra một chưởng nữa đánh bay tên đáng ghét này đi
- Đại ca ... đừng đánh em, em tới xin lỗi vì chuyện khi sáng ... là em sai ! Mong anh bỏ qua ...
Người thanh niên mang vẻ mặt sợ sệt nói, hắn cảm thấy người thanh niên này còn đáng sợ hơn cả xã hội đen nữa, bởi vì hắn quá mạnh, ngay cả một tay vung ra cũng có thể đánh bay người khác thì đừng nói gì mười thằng du côn như hắn.
- Hừ .. nói xong thì cút đi !
Lý Ngọc Vân đang trong tâm trạng buồn bực nên không quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, hắn đứng dậy nói với Thúy Kiều :
- Chị lên phụ tôi thay quần áo cho cô gái trên lầu, cô ấy bị thương rất nặng nhưng tôi không dám thay đồ cho cô ấy, nhờ chị vậy !
Thúy Kiều nghe thế liền nghi ngờ, nói :
- Cậu mang ai về vậy ?
Lý Ngọc Vân vừa đi lên lầu vừa nói :
- Chị đừng nghi ngờ , cô gái này có liên quan tới Minh Khôi, tôi chỉ tình cờ phát hiện cổ bị thương nên đem về, nếu để lâu chỉ sợ không cứu được nữa.
Khi hai người đi vào trong phòng Lý Ngọc Vân, Thúy Kiều giật mình la lên một cái, bởi vì nàng thấy trên thân thể cô gái toàn là máu, cả quần áo cũng bị máu nhuộm đỏ, trông cực kỳ ghê rợn. Lý Ngọc Vân lắc đầu, sau đó vung tay bắn ra một phép thuật lên người Thúy Kiều nhằm giúp nàng ổn định lại tâm thần, rồi nói :
- Chị giúp tôi nhé, tôi đi xuống lầu đem thiết bị lên.
Hắn nói xong liền xoay người rời đi. Khi Lý Ngọc Vân vừa xuống lầu liền phát hiện người thanh niên lạ mặt nọ cũng chưa đi khỏi, hắn vẫn đứng trước cửa tựa như đang muốn tìm gặp hắn vậy.
Lý Ngọc Vân nhíu mày một cái rồi bước ra, nói :
- Chú còn chưa về sao ? Hay là nhờ tôi tiễn một đoạn ?!
- Á, không .. đại ca, mong anh nhận em làm đệ tử được không, hy vọng anh chỉ em vài chiêu võ phòng thân.
- Hiện giờ tôi bận lắm, không rảnh dạy cho cậu !
Lý Ngọc Vân từ chối, bây giờ hắn còn nhiều việc phải lo lắng, hơi sức đâu mà đi dạy võ cho người khác chứ.
Nhưng người thanh niên vẫn không phục, hắn níu kéo nói :
- Đại ca ... anh dạy em một chiêu thôi, chỉ cần chiêu biến mất lúc nãy thôi cũng được !
- Ừ, nếu chú giúp tôi làm một việc thì tôi sẽ dạy cho !
Lý Ngọc Vân giãn mày ra, thật ra có thêm một người đệ tử cũng hay, có gì thì sai vặt hắn vậy. Lý Ngọc Vân nói thế liền khiến cho người thanh niên nọ mừng rỡ, hắn vung tay múa chân hoan hô nói :
- Ha ha, cảm ơn đại ca ! Cảm ơn đại ca .. !
- Từ từ, chú tên gì ? Và chú còn chưa làm xong việc của ta, thì chưa cần nói câu cảm ơn này.
Lý Ngọc Vân cất tiếng cắt ngang tâm trạng hưng phấn của người thanh niên.
- A, em quên.. ha ha, em là Tuấn, Nguyễn Tuấn là em. Đại ca ...
- Dừng ! Sau này cứ gọi tôi là Ngọc Vân là được. Chú cũng đừng gọi tôi, xưng em như thế, tôi nghe không xuôi tay. Uhm, giờ cậu đi tới tiệm thuốc tây mua cho tôi vài loại thuốc này, nếu thiếu tiền tôi trả thêm
Lý Ngọc Vân lấy giấy bút ra ghi một vài tên thuốc giảm đau cùng với thuốc an thần rồi đưa cho Tuấn, coi như nhờ hắn đi một chuyến mình khỏi phải đi. Tuấn hí hửng cầm tờ giấy của Lý Ngọc Vân rồi chạy vụt ra ngoài. Lý Ngọc Vân nhìn theo khẽ cười một cái, thầm nói : " Thanh niên ngày nay không phải không cải tạo được, mà phải xem cách cải tạo bọn họ ! Cậu Tuấn này tuy rằng xuất thân từ lưu manh, nhưng có thể sửa đổi được ! "
Lý Ngọc Vân lướt đi lên lầu, để lại phòng khách trống vằng.