"Chúng tôi đến từ một hành tinh xa xôi gọi là Iris, nó nằm trong hệ thiên hà Tiên Nữ . Trên tinh cầu Iris rất xinh đẹp, cây cỏ xanh um nước biển xanh mát, đây đó còn lấp loáng những siêu thú mạnh mẽ. Chúng sinh sống rất hòa bình với nhau, cùng giúp đỡ nhau phát triển và cũng không thiếu nhưng cuộc chiến tranh nổ ra.
Trên hành tinh Iris có ba lục địa to lớn, tách biệt nằm theo ba hướng riêng biệt nhau và ít ai đã từng đi tới . Bộ tộc Pháp Sư của chúng tôi nằm trên lục địa Mirana, nơi đây cũng là nơi cư trú của phần lớn siêu thú hùng mạnh, như Phương Hoàng Lửa, Thần Long, Huyền Quy .... Pháp Sư chúng tôi giúp đỡ bọn chúng sinh sản, và các siêu thú biết ơn nên đã ban tặng cho bộ tộc một quyền năng hùng mạnh, triệu hồi siêu thú để chiến đấu với kẻ thù.
Cũng bởi quyền năng hùng mạnh ấy khiến cho cư dân trên hai đảo còn lại nảy sinh lòng tham, bọn họ đã cố gắng tiếng hành các cuộc hành trình vượt biển. Sau vài ngài năm không ngừng nghỉ thì cuối cùng, một nhóm người đầu tiên đã đặt chân lên đại lục Mirana. Và bắt đầu từ đây, cuộc sống của bộ tộc Pháp Sư lâm vào cảnh chết chóc.
Những con người đầu tiên bước chân lên vùng đất xinh đẹp Mirana này liền nảy sinh lòng tham, bọn hắn đã dùng sức mạnh siêu nhiên của mình khuất phục những siêu thú xinh đẹp, ra tay tàn sát những pháp sư ngăn cản bọn hắn. Những con người này tự xưng là Org, bọn hắn có một sức mạnh trời ban to lớn và một khả năng chiến đấu điên cuồng và khả năng đánh hơi tìm kiếm dấu vết phép thuật phát ra từ siêu thú cũng như pháp sư. Có thể nói người Org chính là thiên địch của pháp sư chúng tôi.
Người Org thành công đặt chân lên đại lục Mirana liền kéo theo quân đội to lớn của mình, bắt đầu công cuộc viễn chinh vượt trùng dương.
Suốt ba ngàn năm chiến đấu, bộ lạc pháp sư bị tiêu diệt rất nhiều , những người sống sót không đến vài trăm. Các Siêu Thú hùng mạnh cũng bị diệt sát hơn hai phần ba, sống sót lại chỉ còn những siêu thú mạnh mẽ như Phượng Hoàng, Thần Long, Bạo Viên, Sư Tử , ..... và những siêu thú ấy được gọi là " Thần Thú "
Nhưng cũng vì chiến đấu mà khả năng pháp thuật của bộ lạc được đề cao lên, và bắt đầu xuất hiện những người có phép thuật hùng mạnh, vượt trội hơn hẳn. Đó là một trăm lẻ tám người được mệnh danh là " Thần " , pháp thuật của bọn họ đã vượt qua giới hạn của con người, bắt đầu tiếp cận cánh cửa '' Thần Linh ''. Những vị thần ấy đã cùng chung tay hiệp lực, đánh tan đội quân chủ lực của người Org, bày ra một pháp thuật cầm cố ba mươi ba tướng lãnh hung tàn xuống đáy biển sâu. Nhưng cũng vì quá trình chinh chiến liên miên ấy khiến cho phép mầu của bọn họ tổn hao trầm trọng, nên đã không quay trở lại được đại lục Mirana được nữa.
Những vị thần ấy không chết đi, mà tất cả dùng tất cả phép màu còn lại của mình, thi triển ra một lời chúc phúc cho toàn thể người dân còn sống sót trên đại lục Mirana, kể cả Pháp Sư lẫn Siêu Thú đều nhận được lời chúc phúc của bọn họ, trình độ phép thuật được đề cao lên gấp bội, và có một kỹ năng đặc biệt- Triệu hoán tinh thần vạn năng.
Cũng vì lời chúc phúc ấy làm cho sức chiến đấu của bộ tộc tăng mạnh, đánh lui những tàn dư còn sống sót của người Org ra khỏi đại lục Mirana , một lần nữa giành lại hòa bình.
Nhưng thời gian hòa bình không được bao lâu, kẻ thù khác lại xuất hiện. Đây là một nhóm người đến thừ đại lục thứ ba trên hành tinh Iris, gọi là người Inesta. Người Inesta không hung tàn như người Org, nhưng lòng tham của bọn họ cũng rất mãnh liệt. Người Inesta rất giỏi về mặt khoa học kỹ thuật, bọn họ chế tạo ra những vũ khí có sức công phá ngang bằng thần thú, có những robot khổng lồ, tiến hành truy kích những kẻ khả nghi.
Và thế là một cuộc chiến tranh lại nổ ra, bộ lạc Pháp Sư lúc này đã không còn những " Vị Thần " che chở nữa, bọn họ cùng với Siêu Thú kề vai sát cánh cùng nhau chống lại kẻ thù Inesta và những robot mạnh mẽ của họ. Trận chiến nổ ra rất nhanh và kết thúc cũng rất nhanh, đương nhiên phần thắng không thuộc về bộ lạc Pháp Sư nữa mà thuộc về người Inesta.
Hai mười sống sót cuối cùng của bộ lạc, cùng với hơn ba trăm siêu thú còn sót lại bắt đầu chuyến di dân tới một vùng đất mới, và thế là chúng tôi đến tinh cầu này ! "
Tuyết Quân dùng giọng nói truyền cảm, kể rõ câu chuyện quá khứ xa xưa. Lý Ngọc Vân ở bên nghe xong liền nhất thời chấn động, hắn không ngờ người phụ nữ này lại kỳ bí đến như vậy. Sau một hồi lâu, Lý Ngọc Vân mới nói :
- " Vậy tên áo choàng lúc này là kẻ thù của cô ? Hắn là người Org ? "
Tuyết Quân gật gật đầu thay cho lời đáp, Lý Ngọc Vân không ngờ đối thủ lại là một thế lực hùng mạnh đến như vậy.
- " Vậy những người pháp sư còn lại đã đi đâu ? Còn cả những Siêu Thú nữa ? " Lý Ngọc Vân cảm thấy khó hiểu, bởi lẽ chỉ có mỗi Tuyết Quân ở đây và chịu sự truy sát của đám người Org kia mà thôi, còn mấy người còn lại không thấy hiện ra giúp đỡ.
Tuyết Quân lắc lắc đầu, sau đó nức nở nói :
- " Thủ lĩnh đã trục xuất tôi, bởi vì tôi có đứa nhỏ này ! " Nàng nói xong liền nhìn sang Minh Khôi bên cạnh, Lý Ngọc Vân nhất thời có chút không hiểu, hỏi :
-" Vì sao ? Thằng bé này không phải là .... " Hắn nghi ngờ Minh Khôi là con tư thông của nàng với một người Inesta hoặc người Org nào đó. Vì theo lý chỉ có chuyện như thế mới làm cho thủ lĩnh pháp sư tức giận đến vậy.
Tuyết Quân gật gật đầu, trong mắt lăn ra một giọt lệ trong suốt, nàng nức nở nói :
- '' Trong lúc tôi đi chấp hành nhiệm vụ, không may bị rơi vào trong tay một tên thủ lĩnh người Org , và đêm đó hắn đã .... đã .... " Nàng nói tới đây liền khóc to, hai bàn tay nắm chặt lại với nhau biểu lộ sự đau khổ mà nàng phải chịu đựng. Lý Ngọc Vân vươn tay ôm lấy bả vai của nàng, vỗ về nói :
- " Chuyện đã qua thì cho nó qua đi, bây giờ có tôi bên cạnh cô, cô cũng đừng sợ nữa ! "
Trong lòng hắn có chút quặng đau, con trẻ có tội tình gì mà lại bị cuốn vào vòng xoáy đấu tranh giữa hai chủng tộc chứ ?! Tất cả đều do người lớn gây ra, trẻ con chúng vô tội mà ! Lý Ngọc Vân nhìn Minh Khôi đang ngủ ngon lành mà nảy sinh một cảm giác thương tiếc, hắn càng thương tiếc hơn khi nhìn thấy Tuyết Quân đang khóc nức nở trong lòng mình.
Lý Ngọc Vân cứ ôm Tuyết Quân ngồi trên sân thượng cả buổi chiều, cho tới khi mặt trời lặn khuất khỏi đường chân trời, nhường chỗ cho ánh trăng xuất hiện. Bên dưới, đèn đường đã bật sáng, từng chiếc xe hối hả theo đuôi nhau lan tỏa khắp các nẻo đường trong thành phố, xã hội vẫn cứ vận động theo nhịp sống của nó, nhưng ít ai biết được rằng, có một cỗ thế lực hắc ám đang len lỏi dần dần vào bên trong !
Tuyết Quân nằm tựa vào lồng ngực người thanh niên mới quen vài ngày, nàng cảm thấy rất ấm áp và rất dễ chịu, nàng mong sao cứ mãi nằm yên như thế, cho tới khi nào nàng chết mới thôi. Lý Ngọc Vân khẽ hát một giai điệu dân ca quen thuộc, đối với hắn không gì hay bằng nhạc dân ca cả. Giọng hát nhẹ nhàng vang lên bên tai Tuyết Quân :
" Dưới trăng dòng sông trôi rất diệu dàng, như dải lụa vàng xuôi về phương đông.
Gành hào ơi, nữa đêm ai hát lên câu hoài lang
Vầng trăng nghiêng xuống trên dạt rừng tràm.
Xè u xé u liêu phạn, dây tơ đàn kiềm buồn thiết tha
xè u xé u liêu phạn, đưa cung đàn về trên bến xa.
Đường dù xa ông bướm xinh đó đừng phụ nghĩa tào khang
đêm luốn trong tin bạn ngày mõi mòn như đá vọng phu, vọng phu vọng luốn trong tin chàng.
Lời ai ca... dưới ánh trăng này, rừng nước mênh mông đêm gành hào chợt thương nhớ ai,
ngày ấy ra đi con sông buồn tiễn một dòng trôi.
Bạc Liêu ơi... có nhớ chăng ai, thuở ấy thanh xuân trăng gành hào tròn như chiếc gương
và tóc pha sương qua gành hào tiễn một vầng trăng. "
Tuyết Quân nghe Lý Ngọc Vân hát xong , liền nói :
- Anh hát bài gì vậy ? Giai điệu thật dễ nghe ! "
Lý Ngọc Vân mỉm cười nhìn nàng nói : " Bài Đêm Gành Hào nghe điệu hoài lang ! Tôi thích hát nhạc dân ca mà thôi. Giai điệu của nó rất nhẹ nhàng, nhưng mang âm hưởng da diết thấm vào trong lòng người ... "
Tuyết Quân khẽ cười, nàng ngồi dậy nói :
- " Anh cũng không giống với những thanh niên khác, đa phần đều nghe nhạc nước ngoài cả. Chỉ có một ít giống anh mà thôi ! Hi hi, nhưng tôi thích tính cách của anh, dám nghe dám cảm nhận và nhất là dám yêu mến những thứ thuộc về quê hương của mình. ... "
" Hồi trước đây tôi cũng hay hát lắm, để tôi hát một bài quê hương của tôi cho anh nghe ... " Tuyết Quân cất tiếng ca, giọng ca mềm mại thanh thoát, mang theo một chút hương vị mộc mạc của đất trời. Tuy rằng lời bài hát Lý Ngọc Vân nghe không hiểu gì cả, nhưng hắn thả tâm hồn vào trong giai điệu mà cảm nhận, lúc mới đầu là một khung cảnh thanh bình với đồng cỏ xanh um, động vật và con người sinh sống hòa thuận. Rồi một bàn tay xuất hiện , từ từ bóp chết sức sống của màu xanh mơn mở đấy. Nhưng rồi với niềm tin mãnh liệt, con người cũng đã chiến thắng khỏi thế lực hắc ám, giành lấy quyền tự do ...
Tuyết Quân đã dừng tiếng hát lâu rôi, nhưng Lý Ngọc Vân vẫn còn chìm trong cảm xúc dạt dào. Hồi lâu sau hắn mới tỉnh lại, nhìn nàng nói :
- " Cô hát rất hay ! Tuy rằng tôi không hiểu hết ý nghĩa của lời bài hát nhưng qua giai điệu cũng cảm nhận được phần náo ý chí chiến đấu mạnh mẽ mà bộ tộc Pháp Sư đã từng trải qua ! Dù sao thì chuyện cũng qua lâu rồi, bây giờ cô nên hướng về phía trước mà bước tới. Tương lai vẫn còn chờ cô ở phía trước đâu !"
Tuyết Quân có chút ảm đạm, nàng nhìn lên nhưng vì sao lấp lánh trên cao, nói : " Tương lai phía trước là ánh sáng hay bóng tối đây ?! Tôi không biết mình nên đi về đâu cả, bộ lạc đã từ bỏ tôi, các siêu thú cũng từ bỏ bộ lạc mà đi. .... "
Lý Ngọc Vân cắt ngang lời của nàng, : " Bậy nào, không phải còn có tôi đây sao ! Cho dù thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn mãi ở bên cô và bảo vệ cô ! " Giọng nói của Lý Ngọc Vân cương quyết, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng mà nói.
Tuyết Quân thâm tình nhìn hắn, sau đó nàng tựa đầu vào vai hắn , trong ánh mắt đã mất đi vẻ ảm đạm mà thay vào đó là một niềm tin tưởng. Lý Ngọc Vân thầm liên lạc với Kim Nhi, để cho nàng thiết lập lại các hệ thống phòng thủ và báo động trong căn nhà, sau đó hắn liền nói với Tuyết Quân :
- Có lẽ chúng ta nên về nhà thôi ! Bây giờ cũng trễ rồi.
Tuyết Quân lắc lắc đầu, nàng nói :
- Không được, tên Org kia đã phát hiện ra tôi trong nhà của anh, nên nhất định hắn sẽ chờ ở đó. Nếu anh đi về sẽ bị bọn chúng bắt được ....
Lý Ngọc Vân có chút khổ não, hắn vỗ vỗ trán vài cái rồi nói :
- Vậy cũng không được ! Tôi lại quên mất tên khốn kia nữa, nhất định phải tìm cơ hội diệt trừ hắn, để lâu lại càng thêm tai họa. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm tối rồi tính sau.
Tuyết Quân nhẹ '' Ân '' một tiếng, bây giờ trong lòng nàng cảm giác rất hạnh phúc. Lý Ngọc Vân cuối người xuống sát gương mặt của nàng, ánh mắt có chút say mê thì thào nói :
-" Nàng đẹp quá !" Hắn liền si ngốc ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ này, ánh mắt từ từ xuất hiện một tia khó cầm lòng được ! Tuyết Quân nhìn sâu vào trong ánh mắt sâu hun hút của người thanh niên này, nàng từ từ ngẩng mặt, dâng môi thơm của mình lên.
Trong đầu Lý Ngọc Vân bỗng nhiên " Oanh " một tiếng, hắn áp miệng hắn xuống đôi môi xinh xắn của Tuyết Quân, trao cho nàng nụ hôn đầu tiên của hắn. Lý Ngọc Vân không am hiểu kỹ năng hôn môi nên có chút lúng túng, lúc bắt đầu hắn chỉ liếm nhẹ đôi môi của nàng một cái, cảm thấy có một vị ngọt ngọt trôi xuống lưỡi rồi tan biến trong cuống họng.
Sau đó Tuyết Quân liền nhiệt tình dẫn dắt Lý Ngọc Vân, hai cánh lưỡi quấn lại vào nhau, trao cho nhau mật ngọt của tình yêu.
Khoảng mười phút , Tuyết Quân gương mặt ửng đỏ như áng mây chiều đẩy nhẹ Lý Ngọc Vân ra, Lý Ngọc Vân có chút lúng túng, sau đó ngây ngốc nói :
- Nếu cô không chê, sau này tôi sẽ chăm sóc cho cô ! Được chứ ?
Tuyết Quân ngồi im lặng trong lòng hắn, sau một hồi mới tinh nghịch cười nheo mắt, nói :
- Anh nhớ nha ! Sau này tôi phải nhờ anh nuôi đấy nhé ! ....
Nàng nói xong liền vươn tay ôm chặt eo lưng rắn chắc của Lý Ngọc Vân , áp mặt vào trong lòng ngực hắn, nhẹ nhàng nói ra lời chân tình :
- Đâu là lần đầu tiên em cảm nhận con tim mình run động, và cũng là lần đầu tiên em biết thế nào là niềm vui của hạnh phúc ! Ngọc Vân, cảm ơn anh đã đem đến mẹ con em niềm hạnh phúc từ bấy lâu nay bị đánh cắp !
Lý Ngọc Vân vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, nói :
- Em ngốc quá, có anh ở đây thì còn ai dám ăn cắp hạnh phúc của cô chứ ?! Hừ hừ, người Org hay người Inesta hãy chờ ! Sau này anh sẽ báo thù cho em...
Lý Ngọc Vân tay ôm Tuyết Quân, một tay ôm lấy Minh Khôi, hắn nhún người phi thân xuống dưới, nhanh chóng lẫn vào trong dòng người phía dưới.