Lý Ngọc Vân đang ngồi học liền cảm giác Kim Nhi liên lạc với mình, hắn liền nhanh chóng truyền tâm thần vào trong không gian Kim Cầu. Kim Nhi vừa thấy hắn xuất hiện liền nói :
- Mau, nhà anh bị người khác đột nhập và đang đánh nhau với người đàn bà kia !
Lý Ngọc Vân nhìn lướt qua camera theo dõi, sau đó biến mất tại chỗ. Hắn nhanh chóng xin phép thầy đi vệ sinh rồi dùng khinh công bay ra khỏi trường học, lúc này hắn cũng không quản bị người khác nhìn thấy hay không nữa mà dùng toàn lực lướt đi .
Khi Lý Ngọc Vân vừa về tới nhà, liền thấy bên trong nhà đồ đạc đổ vỡ, hắn nhún chân lên tới sân thượng, bắt gặp người áo choàng đen đang tung ra một kiếm chí mạnh vào Tuyết Quân . Lý Ngọc Vân tức giận, thân mình lóe lên biến mất tại chỗ.
Trong lúc Tuyết Quân tuyệt vọng nhìn mũi kiếm lạnh lẽo đâm thẳng vào trái tim của mình, thì bất giác nàng bị một mảnh lụa trắng quấn chặt lấy. Cả thân người không tự chủ được mà bị kéo ra xa.
" keng ! "
Ma Vương Kiếm đánh vào khoảng không, kiếm khí ma sát với không khí phát ra tiếng rít gào, tựa như phẫn nộ vị bị mất mục tiêu. Tuyết Quân nhìn mảnh lụa trắng quấn quanh người, trong lòng cảm giác hạnh phúc tột cùng, Lý Ngọc Vân vươn tay đỡ lấy hai mẹ con, hắn thu hồi Như Ý Lăng rồi nhìn người áo choảng đen, trong con mắt lóe ra tia sáng kỳ lạ.
Người áo choàng đen thấy mục tiêu bị người khác bắt đi liền giận dữ, hắn dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chòng chọc với người thanh niên vừa mới tới này, lạnh lẽo nói :
- Khá lắm ! Cô cũng kiếm được một tên giúp đỡ.
Lý Ngọc Vân thầm ngửi thấy một mùi tanh tưởi từ người này truyền lại, một cỗ cảm giác khó thở xuất hiện trong đầu Lý Ngọc Vân. " Mẹ nó, ở đâu ra tên quái thai như vậy chứ ? " Lý Ngọc Vân thầm mắng một tiếng rồi bắt đầu vận chuyển tâm pháp Vô Sương Quyết hóa giải luồng khí tức này.
Vô Sương Quyết không hổ danh là pháp quyết cao cấp của không gian Kim Cầu, rất nhanh chóng nó đã tạo thành một không gian cách ly với luồng khí tức mà người áo đen phát ra. Lý Ngọc Vân thầm nhíu mày lại, hắn biết người trước mặt là một đối thủ không dễ dàng gì.
Người áo choảng đen nhìn chằm chằm Lý Ngọc Vân một lúc, phát hiện tên này không bị khí tức của mình quấy nhiễu nên trong lòng cũng thầm giật mình, sau đó nói :
- Khá lắm thằng nhóc, ta không biết vì sao ngươi lại không bị Hắc Ám Vô Biên của ta quấy nhiễu, nhưng ngày hôm nay đã được định là ngày chết của mi rồi ! Khặc khặc, nhận mệnh đi ...
Ma Vương Kiếm trong tay hắn hóa thành vô vàn kiếm ảnh bao trùm tới Lý Ngọc Vân, Lý Ngọc Vân lần đầu tiên thấy võ lâm cao thủ ra chiêu nên có chút luống cuống, hắn nhanh chóng kéo Tuyết Quân lướt qua một bên. May mà Lý Ngọc Vân luyện khinh công gần như đại thành, nên hoàn hảo tránh khỏi một chiêu này.
Lý Ngọc Vân không phải là người không biết suy nghĩ, hắn ôm lấy eo Tuyết Quân nhún chân lao xuống dưới sân rồi chạy đi mất hút. Người áo choàng đen thấy một chiêu của mình bị đối phương né tránh nhanh như thế, trong ánh mắt liền ngưng trọng lại. Hắn không có đuổi theo Lý Ngọc Vân mà chỉ đứng yên tại chỗ, thầm nói :
- " Tên này thật kỳ quái ! "
Hành động của Lý Ngọc Vân làm cho người áo choàng đen không dám khinh thị, bởi lẽ hắn biết lúc nãy Lý Ngọc Vân xuất ra tấm lụa màu trắng liền có một cỗ năng lượng mạnh mẽ trào ra chấn tan Hắc Ám Vô Biên của hắn đang bao trùm trên người Tuyết Quân. Người áo choàng đen thu kiếm rồi lẩm bẩm một câu thần chú, rất nhanh phù trận lại lóe lên phía dưới chân hắn, mang người áo choàng biến mất.
-------------
Lý Ngọc Vân ôm hai mẹ con Tuyết Quân chạy trối chết, hắn phi thân từ nóc nhà này qua nóc nhà khác chỉ trong chớp mắt đã đi hơn mười km. Tuyết Quân ở trong lòng khẽ nói :
- Cậu đừng chạy nữa, tôi bị cậu ôm mệt gần chết rồi đây nè !
Lý Ngọc Vân dừng lại trên sân thượng của tòa nhà cao tầng, hắn đặt Tuyết Quân ngồi xuống rồi nói : " Tên kia là ai vậy ? Hắn thật đáng sợ ! "
Trên người Tuyết Quân lúc này vẫn còn bộ giáp bằng thiên thanh, chỉ có cái nón trên đầu đã được lấy xuống, mái tóc dài thướt tha của nàng tung bay trong gió. Gương mặt tái nhợt khẽ mỉm cười một cái, sau đó nàng đặt bé Minh Khôi vẫn còn say ngủ trong lòng nàng xuống bên cạnh, rồi nói với Lý Ngọc Vân :
- Có phải cậu rất hiếu kỳ phải không ? Nhưng tôi khuyên cậu không nên xen vào chuyện này nữa, vì nó không có lợi với cậu !
Lý Ngọc Vân khoát tay chặn lời nàng, nói :
- Có gì mà phải phiền chứ ? Chị là bạn của tôi thì tôi phải có trách nhiệm quan tâm chứ. Vả lại, ngày hôm nay tôi cũng ra tay cứu chị rồi, tên của tôi chắc chắn đã nằm trong sổ đen của tên khốn kia rồi.
Tuyết Quân áy náy, sao đó nàng suy nghĩ một hồi liền quyết định nói :
- Chuyện này rất rối rắm, bởi vì nó liện quan tới thế giới chúng tôi và ân oán từ vạn năm trước. Cậu ngồi xuống đây rồi tôi kể lại cho cậu nghe !
Lý Ngọc Vân theo lời nàng ngồi xuống, ánh mắt Tuyết Quân bắt đầu nhìn về phía xa xa, dường như đang nhớ lại một hồi ức trước kia của mình, hồi lâu sau nàng bắt đầu nói