Cố Tử Thần gật đầu, lễ phép giới thiệu mọi người với ông.

Đến lượt Tô Niên Niên, ánh mắt ông Cố dừng lại trên người cô một lúc lâu.

“ Niên Niên? Cái tên rất hay.” Ông Cố cười hiền từ.

(/)

Tô Niên Niên cười, trong lòng lẩm bẩm nghĩ, tại sao luôn cảm thấy ánh mắt của ông Cố nhìn cô giống như con cá nằm trên thớt mặc người ta xâu xé vậy.

Bố Cố Ngôn Chuẩn của Cố Tử Thần ở bên cạnh toát mồ hôi đầu, không hiểu tại sao ông Cố lại cứ nhất nhất đến chỗ mấy đứa trẻ này.

Nhìn bộ cờ vây trên bàn, ông Cố như lấy lại hứng thú, hỏi: “ Nhìn mấy đưa các cháu chơi, ông già này cũng thấy ngứa tay, ai chơi với ông một ván?”

Mọi người đều im lặng, không phải không muốn chơi, quả thật là không dám chơi.

Người trước mắt này là ai chứ? Đó là bố của Cố Ngôn Chuẩn, trùm sò của trùm sò thương nghiệp, không phải phô trương nói, nếu như tài sản của vài người là một tòa nhà, thế thì không cần nghi ngờ, nhưng tài sản của ông Cố chính là cả một pháo đài, lại vừa to vừa rộng cộng thêm xa hoa lộng lẫy.

Tô Niên Niên liếc mắt, thấy không ai lên tiếng, trong lòng có chút lăn tăn, dù sao cũng là sinh nhật của ông, mọi người làm thế này thì thật không nể mặt ông, thế là rụt rè giơ tay nói: “ Cố...ông Cố, hay là cháu chơi với ông?”

Cố Tử Thần gằn giọng nói: “ Chơi cờ còn chơi không ra gì, ai cho cô dũng khí giơ tay thế?”

“ Tôi đâu có chơi với anh, sao anh biết tôi chơi không tốt.” Tô Niên Niên bực tức nói: “ Ông Cố, ông muốn chơi cờ, cháu sẽ chơi với ông.”

Nhìn dáng vẻ miệng hùm gan sứa của cô, ông Cố hơi buồn cười, bật cười nói: “ Tiểu nha đầu, biết chơi cờ vây không? Chơi với ông một ván nhé.”

Tô Niên Niên gật gật đầu.

Ông Cố muốn chơi cờ, đương nhiên sẽ không ngồi ở bàn ăn bên ngoài mà chơi, lập tức dặn người đến phòng sách chuẩn bị, còn chân thành mời, “ Ở đây ồn quá, tiểu nha đầu, đi cùng ông đến nơi yên tĩnh.”

Tô Niên Niên vừa nghĩ, cũng có lý, thế là ngoan ngoãn đứng lên, đi phía sau ông Cố.

Còn chưa đi được hai bước, cánh tay bị kéo giật lại, vừa ngoảnh đầu, Cố Tử Thần cau mày, giọng nói chắc chắn: “ Tôi đi cùng cô.”

Í? Cái trò gì thế này? Tô Niên Niên không có thời gian nghĩ nhiều, đành phải đi cùng Cố Tử Thần lên lầu.

Diệp Tinh Vũ chép chép miệng, định nói gì đó nhưng lại không bật ra được.

Từ trong thâm tâm, cậu cũng cảm thấy Cố Tử Thần và Tô Niên Niên rất hợp đôi.

Nhưng, Niên Niên là của cậu! Hừm!

Trần Nguyên không biết suy nghĩ của cậu, nếu không người bị đánh có thể không phải là Tiếu Vũ, mà là tên Diệp Tinh Vũ bắng nhắng này! May là thỏ còn chưa ăn cỏ trong ổ, cậu dám xuống tay với em gái vừa xinh vừa mềm vừa non này, quả thật là không biết lượng sức.

--- ---

Đi theo ông Cố lên tầng hai, Tô Niên Niên mới phát hiện ra một thiên đường khác.

Bố cục của tầng hai rộng rãi thoáng đạt, phong cách cổ điển tao nhã, vừa nhìn là biết được thiết kế công phu. Đẩy cánh cửa phòng sách ra, bên trong được thiết kế cổ kính, thậm chí còn có mùi hương trầm tỏa ra khắp phòng, nhẹ nhàng phảng phất khiến Tô Niên Niên không kìm được nuốt ngụm nước bọt.

Ba người ngồi trước chiếc bàn gỗ lim, ngay sau đó, có người bưng lên ba tách trà xanh. Tô Niên Niên nâng lên thử, là trà Long Tĩnh Tây Hồ thượng hạng.

Cô chọn quân đen, ông Cố bảo cô đi trước, có điều nghệ thuật chơi cờ của thế hệ như ông rất lợi hại, Tô Niên Niên chớp chớp mắt, nảy ra sáng kiến.