Mặt Cố Tử Thần hờ hững, dường như tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến cậu.
Diệp Tinh Vũ không nói câu gì, mắt xoay tròn đảo như rang lạc, cuối cùng vẫn quay về phía Tô Niên Niên.
(/)
Trần Nguyên nở nụ cười hòa nhã nhưng có phần cứng ngắc trên khóe môi, ánh mắt có chút lạnh lùng dửng dưng.
Điều này càng khiến Tô Niên Niên tò mò hơn, Nam Chi này rốt cuộc lai lịch thế nào?
Nam Chi và Nam Ninh hai người chậm rãi ngồi xuống, Tô Niên Niên muốn chơi tú lơkhơ, thế là nhanh chóng cùng Cố Tử Thần, Diệp Tinh Vũ và Nam Chi đủ chân chơi bài, còn Nam Ninh chơi cờ vây với Trần Nguyên.
Trần Nguyên chẳng có cách nào từ chối cô, đành phải cùng chơi cờ với Nam Ninh.
Bên này bốn người chơi bài náo nhiệt, Tô Niên Niên tay đỏ, còn bốc được hai lá bài đẹp, đánh rất hăng. Đắc ý nhưng cũng không quên liếc nhìn Trần Nguyên, sau đó phát hiện có gì đó khác lạ.
Trần Nguyên bình thường luôn cho người khác có cảm giác ấp áp, hòa nhã,nụ cười thân thiện, dễ tạo thiện cảm với người đối diện.
Nhưng cậu ở trước mặt Nam ninh, gần như không có biểu cảm gì, chỉ bình thản chơi cờ với cô, thậm chí đến câu nói cũng tiết kiệm.
Còn Nam Ninh thì ngược lại, ánh mắt nhìn Trần Nguyên như có lửa thiêu, đôi mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh, khiến khuôn mặt với làn da trắng ngần của cô có phần sinh động.
Tô Niên Niên đột nhiên hiểu ra, Nam Ninh này xem ra có vẻ thích Trần Nguyên.
Người để ý giống cô còn có Nam Chi.
Nam Chi mặc dù cầm bài trên tay, nhưng mắt vẫn liếc nhìn về phía Trần Nguyên, nhìn bộ dạng Nam Ninh cười duyên dáng với Trần Nguyên, cô cảm thấy trong lòng bỗng dưng chua xót.
Trong bốn người, hai người chơi không nhập tâm, cộng thêm sự tồn tại của Diệp Tinh Vũ, kỹ thuật chơi bài quá thảm hại, khiến phần thắng dễ dàng thuộc về Cố Tử Thần tên địa chủ này.
Cố Tử Thần ném ra hai lá bài cuối cùng, thắng ba người chẳng có chút kỹ thuật chơi nào, cậu cũng chẳng vui thích gì.
“ Tô Niên Niên, tráo bài đi.” Cố Tử Thần đặt hai tay ra sau gáy, tựa vào ghế ung dung nói.
Tô Niên Niên định thần lại, trợn mắt nói: “ Rõ ràng anh thắng, đương nhiên là anh tráo bài, hai người nói có đúng không?”
“ Đúng thế!” Diệp Tinh Vũ nói hùa vào, “ Anh là địa chủ anh thắng rồi, đương nhiên phải tráo bài.”
Nam Chi nhìn Cố Tử Thần bị chèn ép trước mặt Tô Niên Niên, cho nên vui vẻ xem náo nhiệt, đồng quan điểm gật gật đầu.
Khóe miệng Cố Tử Thần giật giật, thôi vậy, hôm nay tâm trạng tốt, không tính toán với con lợn này nữa.
Cậu đành đi tráo bài, bốn người lại đánh lượt nữa, trong đám đông bắt đầu vỗ tay reo hò lên, khiến bọn họ không thể không ngoảnh đầu nhìn xem nguyên nhân ồn ào phát ra từ đâu.
Cụ ông Cố Dung mặc bộ quần áo trung sơn mới phẳng phiu, chân đi giày vải đen, nét mặt tươi cười, nhìn có vẻ giống như một ông lão hiền hòa thân thiện, bất cứ ai cũng không tưởng tượng được ông ta đã dùng mọi thủ đoạn mánh khóe trên thương trường. Ông ta chống gậy, Cố Ngôn Chuẩn dìu đỡ đi vào trong trung tâm đại sảnh.
Cụ ông nói vài lời khách sáo, chẳng qua là để quan khách vui vẻ, lại có vài người dẫn đầu nói lời chúc thọ, mọi người mới dần dần tản ra, giao lưu, bàn chuyện kinh doanh.
Cố Tử Thần chẳng buồn ngước mắt, bình thản nói: “ Tiếp tục đi.”
Tô Niên Niên lẩm nhẩm tính toán mấy lá bài trong tay, trong lòng lại than thở, xem ra ván này lại thua rồi.
Đang phiền não, bên tai chuyển đến giọng nói: “ Tử Thần à, đang chơi với các bạn phải không?”
Tô Niên Niên và mọi người lập tức buông bài xuống, từng người vội vàng chào hỏi ông Cố.
Ở khoảng cách gần, Tô Niên Niên mới quan sát được ngũ quan của ông, Ông Cố mặc dù tuổi cao, nhưng có thể nhìn ra hồi còn trẻ ngũ quan rất sắc nét, sáng sủa, đường nét cũng rất giống Cố Tử Thần.