Bóng tối dần phủ khắp thành phố, phố xá đều đã lên đèn.
Cố Tử Thần mặc chiếc áo phông cổ tròn ở nhà, đầu vẫn còn ẩm ướt do vừa tắm gội xong, ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại nhưng không để tâm lắm.
(/)
Cho đến khi trong tivi chuyển đến tiếng nhạc báo thời sự quen thuộc, ngoài cửa chuyển đến tiếng bước chân, cậu mới cau mày lại, chán ghét ném điện thoại sang một bên.
Tô Niên Niên thò đầu vào, nhìn bốn xung quanh, gặp ánh mắt của Cố Tử Thần, cô cười hì hì, “ Cố Tử Thần, tôi đến rồi!”
“ Uh.” Cố Tử Thần bình thản trả lời một câu, trong lòng cũng có chút hân hoan, chỉ là rất nhanh, đã bị cái đuôi Trần Nguyên không mời mà đến làm cho mất hứng.
Trần Nguyên cười hòa nhã với cậu, rồi nói, “ Mình đi cùng em gái mình, cứ coi mình là không khí.”
Cố Tử Thần nhíu mày, người to như thế bảo là không khí ai tin được chứ?
Còn không kịp nghĩ nhiều, Tô Niên Niên đã chạy đến ngồi xuống phía trước cậu, mở balo lấy sách ra.
Nhìn ba lô lộn xộn của cô, Cố Tử Thần nhăn trán lại, cảm giác bệnh sạch sẽ của mình lại lên cơn rồi.
Tô Niên Niên vất vả lục lọi cả buổi, đột nhiên mới nhớ ra gì đó, ngẩng mặt lên hỏi: “ Chúng ta bắt đầu học từ môn nào thế?”
Cố Tử Thần trả lời: “ Thì ra cô vẫn còn biết nghĩ cơ đấy.”
Tô Niên Niên lập tức đờ người ra, cô hình như lại mắc bệnh ngớ ngẩn rồi, có điều cô cũng không biết tại sao, cứ đến trước mặt Cố Tử Thần là lại căng thẳng kích động, càng sợ lại càng sai, cô không biết làm thế nào mới được.
Có điều anh trai quốc dân Trần Nguyên lập tức tỏ thái độ không vui, mắt sắc như dao nhìn, “ Đừng ức hiếp em gái mình, cậu đang xúc phạm nhân thể đấy!”
Cố Tử Thần nhìn lại, biểu cảm “ cậu bảo mình phải làm sao”.
Kính nhờ, đây là em gái cậu nhờ vả mình, cho nên mình mới ‘miễn cưỡng’ mà đồng ý.
Trần Nguyên xót xa em gái, im lặng ra góc tường ngồi tự kỉ.
Cố Tử Thần với điện thoại mình từ góc ghế sofa lúc nãy ném vào, đăng nhập vào hệ thống tài vụ của trường, tiện mồm hỏi: “ Số thẻ học sinh của cô là bao nhiêu?”
“ 2333.”
Cố Tử Thần: “ Ồ, tự mang biểu cảm cười ha ha à.”
Nam thần kể truyện cười thì phải làm sao? Tô Niên Niên khổ sở nghĩ cả buổi, đành phải cười gượng hai tiếng, giả vờ nghe có vẻ rất hay.
Rất nhanh, Cố Tử Thần đã tra ra thành tích thi tháng các môn của Tô Niên Niên, liếc nhìn qua loa, rất nhanh đã có phân tích.
“ Cô làm bài tập trước, viết xong thì đưa tôi kiểm tra.” Cố Tử Thần đưa ra mệnh lệnh, Tô Niên Niên gật gật đầu, bàn trà quá thấp, ngồi trên sofa không thoải mái, cô khoanh chân ngồi trên đất, cầm bút viết bài tập về nhà.
Thời sự kết thúc, dự báo thời tiết được một nửa, lông mày Cố Tử Thần khẽ động, hỏi Trần Nguyên ngồi một bên: “ Phát hiện vấn đề gì chưa?”
Tô Niên Niên tò mò ngẩng đầu, nghe hai người nói chuyện.
Trần Nguyên gật đầu, cậu biết Cố Tử Thần bảo Tô Niên Niên làm bài tập chắc chắn là có nguyên nhân, quả nhiên, đặc biệt dùng trực quan phát hiện ra vấn đề của Tô Niên Niên.
“ Hai người đang nói gì thế?” Tô Niên Niên ù ù cạc cạc hỏi.
Cố Tử Thần dựa vào ghế sofa, thần thái động tác toát ra vẻ lạnh lùng cao quý, cộng thêm giọng điệu chậm rãi, khiến người ra không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ.
“ Thứ nhất, giải bài tập quá chậm, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đã qua 37 phút, nhưng cô chỉ làm hết được một mặt rưỡi của đề, tôi xem qua rồi, hai đề bài ở hai trang này không quá khó, nói rõ cơ bản của cô quá kém; thứ hai, cô quá lơ đãng, vừa viết vừa chơi điện thoại, xem tivi, không thì đờ mặt thất thần, lúc giữa còn ngáp một cái, chứng tỏ lực chú ý của cô không đủ tập trung, đương nhiên, còn cả một điểm quan trọng nhất..........”