Tô Niên Niên kiêu ngạo hừm một tiếng, “ Còn lâu ấy, này, lợn ca, cậu lại giấu đồ gì ngon mà không bảo mình đấy!”
Chúc Thành cười hì hì, từ trong ngăn kéo lấy ra một túi ômai và một túi xoài khô đưa lên.
(/
Tô Niên Niên xé miệng túi, chuẩn bị cả nhà cùng hưởng, ai biết vừa đưa túi ômai đến trước mặt Tống Dư Hi, thì bị Chúc Thành ngăn lại.
“ Ai ya, Tiểu Hi không thích ăn chua, cái này cậu ăn đi.” Không biết cậu từ đâu lấy ra túi sữa, cười tít mắt đưa cho Tống Dư Hi.
Tống Dư Hi ngại ngùng, từ chối cả buổi, cùng cũng vẫn nhận ý tốt của cậu.
Tô Niên Niên mắt tròn mắt dẹt chớp chớp, trêu đùa nói: “ Lợn ca, sao mình không phát hiện cậu lại chu đáo thế chứ, sao cậu không đối tốt với mình và Đường Dư như thế!”
Dường Dư mỉm cười, cùng nhìn về phía Chúc Thành.
Chúc Thành hơi đỏ mặt, vội vàng giơ bàn tay mũm mĩm xua xua, “ Nói gì thế, đừng đùa linh tinh mà, Tiểu Hi ngại đấy.”
Tô Niên Niên “ồ” lên một tiếng kéo dài, lập tức hiểu rồi.
Ý tứ của Chúc Thành dễ đoán quá, tại vì thằng cha này quá trong sáng, tâm trạng gì cũng biểu lộ trên mặt, cả việc yêu ghét ai đó.
Tô Niên Niên huých huých tay Tống Dư Hi một cái, nhỏ giọng đùa nói, “ Lợn ca đối với cậu tốt như thế, cậu có biết không? Chắc chắn là có ý với cậu!”
“ Đừng nói linh tinh, bọn mình chỉ là bạn tốt.” Tống Dư Hi hơi đỏ mặt, không vì thế mà thấy vui, ngược lại trong mắt có chút lạc lõng.
Cô biết Chúc Thành đối tốt với cô, có lúc thậm chí còn vượt qua khỏi bạn bè, nhưng, người cô thích lại không phải cậu.
Tô Niên Niên ý thức được nên không tiếp tục nói về chủ đề này, ăn xong đồ ăn vặt lại vùi đầu vào làm bài tập.
--- ---
Cao trung năm ba lớp A.
Tiết này là tự học, trong phòng học yên tĩnh như thường, chỉ có tiếng ngòi bút lột xột trên giấy.
Nam Chi viết xong tờ bài cuối cùng, ưỡn lưng vươn vai, mái tóc dài lắc lư, giống như dải lụa óng mượt màu đen vậy.
Cô có thói quen buộc tóc, ngoảnh đầu, quan sát Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần mặt mày sáng sủa, mái tóc đen chải chuốt gọn gàng, bên bàn đặt một chồng đề thi đã chuẩn bị sẵn và vở luyện tập. Còn lúc này, trong tay cậu cầm quyển sách toán học cao trung năm hai, chăm chú lật xem.
Nam Chi ngạc nhiên hỏi: “ Cố Tử Thần, cậu đang học lại kiến thức cơ bản à? bài tập ở trình độ này mà phải xem chăm chú thế sao, lẽ nào cậu nghiên cứu ra phương pháp học tập gì mới, giới thiệu đi!”
Cố Tử Thần không nói năng gì, điềm nhiên “ uh” một tiếng, bộ dạng lười chẳng muốn nói chuyện.
Trần Nguyên liếc mắt nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên cười khẩy, trong lòng đã hiểu, chắc chắn là em gái nhà mình vừa đáng yêu vừa lợi hại thu phục Cố Tử Thần rồi!
Khi ánh mắt cậu gặp phải ánh mắt Nam Chi, hai người đều ngưng lại, ánh mắt trong không trung như ngừng lại ở khoảnh khắc đó. Cuối cùng, đều ngoảnh mặt làm ngơ mà nhìn đi chỗ khác.
--- ---
Vừa tan học, Tô Niên Niên cảm giác như sau lưng mình mọc ra đôi cánh vậy, chạy mất hút. Trên đường đi, cô bắt đầu lải nhải không ngừng, liên tục kể với Trần Nguyên việc Cố Tử Thần đồng ý dạy cô học, khiến Trần Nguyên nghe xong cũng thấy buồn cười.
Cậu thật lòng vui thay Tô Niên Niên, nhưng.....tại sao lại có cảm giác em gái đáng yêu nhà mình lại bị người ta mang đi chứ........
Nhìn bóng dáng vui mừng hớn hở của Tô Niên Niên đeo balo đi sang nhà họ Cố, Trần Nguyên vừa buồn lại vừa không nỡ.
Cố Tử Thần cáo già như thế, Tô Niên Niên liệu có phải đối thủ của cậu ta không? Liệu có ăn thịt em cậu trong chớp mắt không!
Không được! Cậu phải đi xem thế nào!
Bảo vệ em gái mình mới là việc lớn đầu tiên của cuộc đời!