“ Tôi không quan tâm, tôi chỉ cần anh dạy tôi học, anh đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!” Vừa hét vừa lăn lộn trên nền nhà, giống như một đứa trẻ tinh nghịch mè nheo vậy.
Kế hoạch tấn công nam thần phương thức thứ hai: lăn lộn ăn vạ. Lấy vẻ đáng yêu để cảm hóa nam thần! Có đáng phải thế không!
(/)
Cố Tử Thần khoanh hai tay trước ngực, hứng thú nhìn Tô Niên Niên lăn lộn trên nền nhà.
Đại Viên sủa gâu gâu hai tiếng, nhìn cảnh tượng trước mắt chẳng hiểu ra làm sao.
“ Tô Niên Niên, tiếp tục đi.” Cố Tử Thần độc mồm nói, khiến Tô Niên Niên nghe xong hận không thể phun ngay ngụm nước vào mặt anh ta!
Cô lập tức ngồi dậy từ trên đất, nước mắt ngân ngấn, “ Cố Tử Thần, anh thật sự nhẫn tâm thế sao? Nếu như tôi lại thi đứng đội sổ lớp thì xấu hổ biết bao, tại sao anh không cứu một người con gái đáng thương chứ, cứu một mạng người bằng xây tòa tháp bảy tầng, anh không làm thật sao?”
“ Tôi không biết.” Cố Tử Thần khẽ cười, trên đỉnh đầu như mọc hai cái sừng của ác quỷ.
Con quỷ đáng ghét lòng dạ đen tối này! Tô Niên Niên trong lòng thầm nguyền rủa, kéo chiếc thảm Hermers đắt tiền trên nền nhà, ánh mắt đe dọa: “ Nếu anh không đồng ý tôi, tôi sẽ thắt cổ tự tử!”
Cố Tử Thần nhếch nhếch khóe môi, ai ya ya, lần này định lấy thảm nhà cậu ra mà thắt cổ sao........
Không sai, đây chính là tấn công nam thần phương thức thứ ba: vừa khóc vừa làm loạn rồi dọa thắt cổ. Nhõng nhẽo khóc mếu, chắn chắn có hiệu quả!
Tô Niên Niên lau nước mắt vốn dĩ không tồn tại, còn không quên ngẩng đầu nhìn trộm Cố Tử Thần, nhưng rõ ràng đối phương không hề động tĩnh gì, khiến cô rối như tơ vò không biết nên làm gì mới được.
Cô đáng thương xích lại gần bên cạnh Cố Tử Thần, giật giật ống quần của Cố Tử Thần, “ Trước đây mỗi lần cãi cọ đều là tôi không tốt, bây giờ tôi xin lỗi anh. Cố Tử Thần, anh giúp tôi đi, nhìn vào mắt tôi, đồng ý tôi có được không?”
Nghe xong, Cố Tử Thần nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, bên trong ầng ậng như nước mùa thu, dường như chỉ giây sau đó có thể tuôn trào ra, khiến tim cậu cũng không tự chủ được bắt đầu mềm lòng.
Tô Niên Niên ra sức nhìn cậu, chỉ sợ Cố Tử Thần không đồng ý.
Nhìn mãi nhìn mãi, trên mặt cô đột nhiên có chút ửng hồng, trong đầu lại xuất hiện mười năm giây định luật đó.
Nếu như một người đàn ông nhìn vào mắt bạn mười năm giây mà không hôn bạn, đó chính là không thích bạn.
Bầu không khí bỗng dưng ngột ngạt hẳn, có một loại tâm trạng không biết gọi tên đang lên men, Cố Tử Thần khẽ động, giữ lấy vai Tô Niên Niên rồi ấn xuống.
Tô Niên Niên trợn tròn mắt! Không thể tin được nhìn khuôn mặt tuấn tú đó đang dần tiến sát vào mình.
Phía dưới là chiếc thảm mềm mại, bên trên là cơ thể cường tráng của Cố Tử Thần, Tô Niên Niên thậm chí nhìn thấy đôi lông mi đen dài đang run lên của cậu, sau đó chầm chậm, chầm chậm hạ thấp người xuống.......
Anh ta là muốn hôn mình sao.........đây không phải nằm mơ chứ........ Cố Tử Thần có phải điên rồi không........các loại câu hỏi dồn dập xoay tròn trong đầu Tô Niên Niên, nhưng cô lại không bật được ra từ nào mà hỏi, duy chỉ có chăm chăm nhìn Tô Niên Niên đang từ từ tiến sát lại, hơi thở ấm nóng của cậu phả trên cổ cô, khiến cô cảm thấy có chút ngứa.
Càng nhiều hơn, là trên ngực không ngừng nhấp nhô thở dốc.
Cô nghe thấy tim mình đang đập mãnh liệt.
Thình thịch --- thình thịch---
“ Khụ khụ........” một tiếng ho không đúng lúc vang lên, khiến hai người giật mình.
Cố Tử Thần phản ứng lại trước, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra ngoài cửa, ở đó có một nam một nữ, đang ngạc nhiên nhìn hai người.
Là bố của cậu, Cố Ngôn Chuẩn, và Diệp Tư Vân.
Cố Tử Thần nheo mắt lại, trong ánh mắt toát ra vẻ nguy hiểm.