Cậu nheo nheo mày, khó hiểu nhìn Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên rón rén đặt chiếc đĩa xuống, nở nụ cười tiêu chuẩn nhất, “ Cố Tử Thần, anh đói chưa? Đây là món ăn tôi tự tay làm, anh nếm thử xem!” Giống như dâng báu vật quý vậy.
(/)
Cố Tử Thần nghĩ một lát, biết là cô đang lấy lòng mình, cũng không nói toạc ra, yên tâm thoải mái đón nhận.
Có điều, đĩa thức ăn thơm ngon này đều là do tự tay cô ấy làm sao? Thì ra con lợn này cũng biết nấu ăn cơ đấy!
“ Đây thật sự là do cô làm à?” Cố Tử Thần nghi ngờ hỏi.
Tô Niên Niên cười xòa mấy tiếng, rồi gượng gạo nói, “ Mẹ tôi làm.....tôi.......tôi rửa rau, ai ya, dù sao cũng có tham gia mà, anh mau thử đi.”
Cô nhanh tay lấy bát đũa bày ra cho Cố Tử Thần, Cố Tử Thần hừm một tiếng, thử hai miếng, sau đó nói: “ Cũng tạm được.”
“ Ngon thì anh ăn nhiều chút, không đủ còn nữa.” Tô Niên Niên nhiệt tình khiến người ta không chống đỡ nổi, may là Cố Tử Thần tính cách điềm tĩnh, bình tĩnh mà ăn hết một bát cơm.
Tô Niên Niên ngồi bên cạnh chăm chú nhìn, còn không quên quan tâm hỏi: “ Có cần uống canh không? Tôi về nhà múc cho anh một bát.”
Cố Tử Thần nheo mày, tao nhã đặt bát xuống, cầm khăn giấy lau khóe miệng, chầm chậm nói: “ Nói đi, Tô Niên Niên, cô có ý đồ gì?”
“ Uhm......làm gì có, tôi thật lòng quan tâm anh! Anh xem anh có một mình ở nhà, không ai quan tâm anh, chắc chắn ăn uống không đúng giờ, để lâu sẽ ảnh hưởng đến dạ dày.” Tô Niên Niên nghiêm túc nói.
Ánh mắt Cố Tử Thần trầm lặng, cậu không còn nhớ mình ở một mình bao lâu rồi, đối diện với sự quan tâm đột nhiên này, cậu có chút không thích ứng.
Mặc dù biết mục đích của Tô Niên Niên, nhưng trong lòng, không tránh khỏi cảm động.
Nhìn thấy cậu không nói gì, Tô Niên Niên cho rằng cậu đồng ý, chạy một mạch về nhà, múc cho cậu một bát canh.
Chỉ là cô quên mất......canh này là canh bổ dưỡng mà tối qua Sở Tố Tâm hầm........
Canh bưng đến trước mặt Cố Tử Thần, cậu bặm môi, đôi lông mày đen nhíu lại, Tô Niên Niên không biết, còn thúc giục cậu: “ Mau uống đi, canh phải uống nóng mới ngon!”
Cố Tử Thần ngớ ra, vô thức nhìn bát canh mùi vị kỳ lạ, đưa bát kề lên môi, uống một hơi hết.
Tô Niên Niên phục vụ chu đáo, vội vàng đưa giấy ăn cho cậu.
Tranh thủ lúc Cố Tử Thần đang lau miệng, Tô Niên Niên nhanh nhẹn ghé sát vào hỏi: “ Cố Tử Thần, anh xem cơm canh ngon như thế, vậy anh dạy tôi học nhé.”
Cố Tử Thần chầm chậm lau miệng, không đồng ý cũng không từ chối.
Tô Niên Niên càng cuống, chỉ sợ Cố Tử Thần không đồng ý, lại đến bên đấm lưng cho cậu, mắt long lanh ướt án chớp lia lịa, vẻ cầu xin đáng yêu lên đến cực điểm.
“ Cố Tử Thần, anh đồng ý đi mà, có được không?” Lời nói ra, Tô Niên Niên bị giọng nói õng ẹo của mình dọa cho giật nảy, có điều vì để Cố Tử Thần đồng ý, cô cũng không còn để ý những thứ này nữa.
Cố Tử Thần rõ ràng sững sờ, thần người ra nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên tiến lên bám lấy ống quần cậu, bộ dạng kiểu đánh chết cũng không buông, “ Anh đồng ý tôi đi, cái gì tôi cũng nghe lời anh, thật đấy!”
Cố Tử Thần định thần lại, có chút buồn cười nhìn động tác của Tô Niên Niên, ánh mắt mang theo vẻ chiều chuộng.
Có điều cậu không đồng ý ngay lập tức, mà muốn xem xem, tiếp theo đó Tô Niên Niên sẽ giở chiêu trò gì.
Tô Niên Niên nhìn thấy cậu không phản ứng gì, đành phải nằm bò ra đất, giờ trò ăn vạ!